Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 22 - Thung Dung Bố Cục

/106


Editor: Luna Huang

Ôn Nhu ngồi trước cửa sổ trước bàn đọc sách, an tĩnh xem sách trên ô vuông, trước mặt nàng, hai chồng sách vở xếp cao cao, vì không che tia sáng, Ôn Nhu đem hai chồng sách đặt hai bên bàn.

Đây là Ôn Nhu tự mình đi hướng Túc Dạ lấy được thư tập, Túc Dạ không hỏi bất cứ cái gì, liền đem nàng dẫn hướng tàng thư các của Bạch vương phủ, mặc nàng chọn, Ôn Nhu nhìn trúng rất nhiều hữu quan y học thư, lúc đó Duẫn nhi kinh ngạc không thôi, Túc Dạ cũng hơi giật mình, Ôn Nhu chỉ là cười nhạt một tiếng, nói đợi nàng xem xong những thứ này, trở lại đổi, Túc Dạ không dị nghị.

May là chữ này vẫn là chữ Hán Trung Hoa Trung Quốc, nếu không, nàng thế giới này nhưng chỉ có là một người mù chữ dốt đặc cán mai rồi.

Về phần vì sao phải xem sách y học, tất nhiên là có nguyên nhân của nàng.

Vương phi Vương phi. . . Ôn Nhu đang hết sức chuyên chú hết sức chuyên chú nghiên cứu sách thuốc trên tay, Duẫn nhi chạy vào, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nghẹn hồng.

Ôn Nhu để thư tịch trên tay xuống, sắc mặt có chút âm trầm nhìn về phía Duẫn nhi, hỏi: Chuyện gì khiến người hoảng như vậy? Nàng không thích nhất chính là thời gian đang đọc sách có người quấy rối.

Nô tỳ gặp qua Vương phi, Vương phi thứ tội, nô tỳ một thời cấp thiết, quấy rầy Vương phi đọc sách. Duẫn nhi chậm quá, liền vội vàng hành lễ, trên mặt lại tràn đầy bội phục, nói, Vương phi thực sự là liệu sự như thần, tam tiểu thư quả nhiên đi đến viện của Âm phu nhân!

Đêm qua từ chỗ Ôn tam tiểu thư rời khỏi Yên Thủy các, Vương phi liền căn dặn nàng âm thầm nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của tam tiểu thư, nhất là tam tiểu thư đến viện của Âm phu nhân nhất định phải bẩm báo, Duẫn nhi vốn cũng là không giải thích được, cũng không dám giải thích, ai ngờ sáng nay tam tiểu thư sáng sớm liền khỏi Yên Thủy các, Duẫn nhi liền lặng lẽ đi theo, sau đó phát hiện, tam tiểu thư cư nhiên đi đến viện của Âm phu nhân!

Mắt thấy tam tiểu thư bước vào Diệu Âm các, Duẫn nhi không dám đi lên trước nữa, cấp tốc đi vòng vèo trở về Yên Thủy các, đem chuyện bản thân nhìn thấy bẩm báo cho Vương phi.

Liệu sự như thần? Tâm trạng Ôn Nhu có chút buồn cười với cách dùng từ của Duẫn nhi, bất quá là nàng sinh ra phần tâm tư mà thôi, trong mắt Duẫn nhi là liệu sự như thần, không nói kiếp trước muốn hình hình sắc sắc không chu ti mã tích hoàn thành nhiệm vụ, hôm nay đó là thế giới lục đục với nhau ăn tươi nuốt sống, nếu nàng không có phần tâm tư này, tại đại hôn ngày ấy đã bị đạp đến chết, nếu nàng không có phần tâm tư này, sợ sẽ là đã chết, cũng còn không biết mình là chết như thế nào.

Ôn Nhu không có vội vã nhận Duẫn nhi, cũng không có bởi vì biết được cử động của Ôn Nhan mà nộ, mà là đem cuốn sách mới vừa rồi buông xuống cầm lên, đôi mắt rũ xuống, tiếp tục xem quyển sách trên tay.

Nhìn dáng dấp Ôn Nhu lạnh nhạt, Ôn Nhu không vội, Duẫn nhi cũng nóng nảy, dáng dấp muốn nói lại thôi, cuối cùng nhìn Ôn Nhu vẫn không có để ý dáng dấp của nàng, Duẫn nhi vội la lên: Vương phi! Người, người thế nào lúc này còn có tâm tình đọc sách — —

Duẫn nhi không phải người đơn thuần không biết thị phi, nàng biết Âm phu nhân không phải người tốt, trước khi tam tiểu thư đến viện Âm phu nhân cư nhiên không có thông báo Vương phi một tiếng, hơn nữa từ sáng nay tam tiểu thư cử động, Duẫn nhi biết, tam tiểu thư đi Diệu Âm các chuyến này là không muốn để cho người phát hiện, vậy trong này khẳng định cũng có chút chuyện không thể cho ai biết, mà hai ngày trước Vương phi vừa đắc tội Âm phu nhân, tính tình Âm phu nhân là có thù tất báo, tất nhiên không bỏ qua, vậy hai người này cùng nhau, chớ không phải là tính toán chuyện gì? Như vậy chuyện này, lại sẽ là chuyện gì?

Duẫn nhi đoán không ra là chuyện gì, thế nhưng trực giác nói cho nàng biết, sẽ có chuyện gì phát sinh, mà, chuyện này, liên quan đến liên quan đến Vương phi, Vương phi đem nhắc tới bên người hầu hạ, liền bày tỏ Vương phi tín nhiệm đối với nàng, đối với nàng mà nói, Vương phi chính là ân nhân của nàng, biết rất rõ ràng như vậy sắp có chuyện tình phát sinh gây bất lợi cho Vương phi, nàng làm sao có thể không vội?

Không đọc sách Không đọc sách, muốn ta đây làm gì? Ôn Nhu cầm lấy bút lông đặt lên nghiên mực trên đài, dính nghiên mực, tay trái đè nặng thư, tay phải trước đó chuẩn bị xong chỗ trống viết viết cái gì, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Duẫn nhi lo lắng. Đáy lòng đột nhiên sinh ra suy nghĩ muốn trêu chọc một chút, sau đó hướng Duẫn nhi gật đầu, nói, Đến giúp ta mài mực một chút, mực mau khô lắm.

Duẫn nhi sắp có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn là cung kính đi tới bên bàn đọc sách, thay nghiên mài mực, bỗng nhiên một tiếng thở dài trầm muộn vang lên, chọc cho Ôn Nhu cười ra tiếng, bút lông cầm trong tay đặt lên nghiên mực.

Đã bao nhiêu năm, nàng cũng không cảm giác được tình cảm đích thực của người bên cạnh, mà từ Duẫn nhi thở dài, nàng cảm nhận được loại tư vị được người thân quan tâm là như thế nào, không quan hệ thân phận, không quan hệ bất luận cái gì, nàng duyệt vô số người, nàng là chân chính cảm thụ được tình cảm xuất phát từ nội tâm của Duẫn nhi.

Không khỏi, nàng không hề áp chế tâm tình của mình, mặc bản thân cười ra tiếng.

Duẫn nhi một cái chớp mắt tim đập mạnh và loạn nhịp, cùng với nói là mạc danh kỳ diệu, không bằng nói là bị lúm đồng tiền của Ôn Nhu làm chấn kinh.

Duẫn nhi, ngươi thật cho là ta không có ứng đối sao? Cũng khó trách, dù sao chỉ là tiểu cô nương, bồi dưỡng, phải từ từ tới, Mọi việc, ta tự có dự định, ngươi tuổi còn nhỏ quá, nhất thời khó có thể lý giải, ta biết.

Nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn Ôn Nhan cùng Lý An Âm tính toán nàng? Coi như là kẻ ngu si, cũng sẽ biết phòng bị, huống chi nàng là sát thủ tiền diện , muốn tính toán nàng, không khác người si nói mộng!

Đột nhiên, bên tai của Ôn Nhu Duẫn nhi một tiếng nhỏ giọng nói thầm, Nô tỳ là tiểu cô nương, Vương phi cũng chỉ so với nô tỳ lớn hơn hai tuổi mà thôi. . .

Trong lúc bất chợt Ôn Nhu lại buồn cười, cũng đúng, hiện nay Ôn Nhu, cũng mới vẻn vẹn mười tám năm hoa nhi.

Duẫn nhi, ngươi cho rằng, hiện nay ta nên an bài như thế nào? Hiện nay, là hảo hảo tham đầu óc của Duẫn nhi một chút.

Nô tỳ cho rằng, tam tiểu thư cùng Âm phu nhân một thuyền, nhất định mỗi người có một lợi ít riêng, Âm phu nhân tất là muốn tam tiểu thư giúp đỡ nàng, Yên Thủy các làm nội ứng, mà tam tiểu thư tình nguyện tin tưởng Âm phu nhân mà không muốn tin Vương phi thân tỷ tỷ này giành lợi ích, xác nhận Âm phu nhân đồng ý với tam tiểu thư cái gì rồi, mà Âm phu nhân đồng ý tam tiểu thư, nhất định là tam tiểu thư cho rằng ở chỗ Vương phi vĩnh viễn không có được. Duẫn nhi dừng một chút, nuốt ngụm nước bọt, cái trán có mồ hôi thấm ra, vẫn như cũ chỉ là cúi đầu, không dám lau, tiếp tục nói, Nô tỳ cho rằng, hiện nay Vương phi phải làm, là đề phòng tam tiểu thư.

Những lời này, Duẫn nhi là tăng cường tâm nói ra được, mặc dù nàng nhìn ra được Ôn Nhan không phải hiền lành, thế nhưng không biết Ôn Nhan cùng của Ôn Nhu tình cảm tỷ muội được bao nhiêu, nàng nói nhiều như vậy, không khác là đem tình cảm tỷ muội của Ôn Nhu cùng Ôn Nhan hoàn toàn phủ định, nếu Vương phi tin nàng, tất sẽ không trách cứ nàng, nếu là Vương phi không tin nàng, nàng cũng không có thể bởi vì mình sợ bị phạt mà im miệng không nói, dù sao, Vương phi là người thứ nhất nguyện ý đợi nàng, nàng không muốn bởi vì bản thân sợ nổi khổ da thịt mà có điều che lấp mới có thể dẫn đến hại Vương phi.

Trong nháy mắt Ôn Nhu kinh ngạc, bởi vì nàng thật không ngờ, Duẫn nhi đơn thuần trong suốt, lại có tâm tư bén nhạy, xem ra, nàng dùng đúng người rồi.

Ôn Nhu không nói gì, chỉ là chuyên chú nhìn chằm chằm Duẫn nhi, sau đó mới thản nhiên nói: Duẫn nhi, ngươi không cần khẩn túc như vậy, ngẩng đầu lên.

Duẫn nhi ngẩng đầu lên tiếng trả lời, ngẩng đầu một cái, nàng liền nhìn thấy biểu tình hài lòng của Ôn Nhu, trong lòng một tảng đá lớn tức khắc rơi xuống, quả nhiên, Vương phi là tin theo đáng giá của nàng.

Ta đây còn có nghi hoặc, không biết ngươi có thể đoán được không? Ôn Nhu hài lòng nhìn Duẫn nhi, nói: Ngươi có thể đoán ra, tam muội muội sáng sớm phải muốn đi Diệu Âm các, cùng Âm phu nhân thương lượng ra sao?

Duẫn nhi dừng một chút, tăng cường mi, sau đó lắc đầu: Cái này, nô tỳ đoán không được.

Khóe miệng Ôn Nhu cong lên một cái lạnh lùng cười, Duẫn nhi đoán không được, nàng thế nhưng đoán được thông thấu!

Duẫn nhi, chiếu lời của ta làm đi.

Ôn Nhu nhỏ giọng phân phó Duẫn nhi, một trận thì thầm, Duẫn nhi hướng Ôn Nhu thi lễ một cái thi lễ một cái, lui xuống.

Ôn Nhu đi tới chậu thân lửa, tự mình cho thêm vào trong chút than củi, toàn bộ gian nhà nhất thời ôn độ lên cao một chút.

Hỏa quang đỏ bừng chiếu vào đôi mắt đẹp của Ôn Nhu, toát ra không ngừng.

Ôn Nhu cười, xem ra, tối nay là có vài người không ngủ được.

/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status