Nơi Ấy Có Anh

Chương 8: Thế nào là tình yêu

/16


Ngân Hằng siết chặt chiếc thẻ vàng mà ba cho trong tay, đây vốn là tiền cô định để dành cho tương lai mai sau này của hai chị em. Ngoại trừ duy nhất lần muốn mua quà tặng sinh nhật cho Lâm Phong cô mới sử dụng đến nó.

Nghĩ đến việc Minh Nhật và bà của cậu ấy đã cưu mang cô cùng em trai mà không chút lợi dụng nào. Nhớ đến sự ân cần của bà Minh Nhật, nhớ đến những ký ức vui vẻ đầm ấm như người thân trong gia đình khi họ cùng quây quần bên mâm cơm, thì số tiền nhỏ nhoi của cô nếu có thể giúp ích cho họ thì cô vui sướng biết bao.

Tiếng gõ cửa vang lên.

- Vào đi.

Ngân Quỳnh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nhìn cô gọi khẽ:

- Chị! Chị giúp em gửi số tiền này cho Minh Nhật, em biết số tiền này rất ít nhưng hy vọng có thể giúp được phần nào chi phí phẩu thuật của bà bạn ấy.

Ngân Hằng nhìn cộc tiền được xếp ngay ngắn trên tay Ngân Hằng, Những tờ tiền đều có nếp gấp, có lẽ Ngân Quỳnh vừa lôi ra từ con heo đất của mình. Ngân Hằng cũng không từ chối, cô với tay cầm lấy số tiền đó rồi khẽ nói:

- Cám ơn em.

- Đừng nói vậy, dù bạn ấy không bạn em thì em cũng sẵn sàng giúp đỡ bạn ấy trong lúc khó khăn thế này, thà rằng không biết, đã biết thì phải giúp. Huống hồ bạn ấy đã từng giúp em nhiều lần, em…- Ngân Quỳnh có chút ngượng khi nói.

- Chị tin có một ngày Minh Nhật sẽ hiểu được tình cảm của em đối với bạn ấy – Ngân Hằng cười nhẹ nhàng nói.

Ngân Quỳnh nghe cô nói thì cười xấu hổ.

- Em có nhờ chị giúp việc nấu thêm ít cơm, chị đem vào cho bạn ấy luôn nha. Cơm bên ngoài vừa không hợp vệ sinh vừa không ngon.

- Ừ, cám ơn em – Ngân Hằng nhìn Ngân Quỳnh cảm động nói, không ngờ cô ấy lại chu đáo như thế. Rồi cô thấy Ngân Quỳnh chần chừ đứng đó bèn nói – Hay là em đi cùng chị luôn nha.

- Được hả chị, em chỉ sợ đến đó sẽ làm phiền – Ngân Quỳnh vui ra mặt nói.

- Không có đâu. Biết có người quan tâm đến mình, Minh Nhật sẽ rất vui. Ít ra cậu ấy cũng sẽ thấy có người quan tâm đến mình mà đỡ tủi thân.

- Ừhm …- Ngân Quỳnh gật đầu cười tươi.

Hai chị em đang trò chuyện thì bà Kim Lương bước vào, Ngân hằng ngước mắt lạnh lùng nhìn bà Kim Lương. Bà ta e dè bước vào, trên tay bà ta là một phong bì trắng.

Bà Kim Lương bước đến trước mặt Ngân hằng rồi ngồi xuống giường đối diện với cô.

- Mẹ, có chuyện gì vậy mẹ – Ngân Quỳnh lo sợ hỏi.

- Thật ra…dì có cái này muốn đưa cho con – Bà Kim Lương không trả lời Ngân Quỳnh mà nhìn Ngân hằng nói, rồi sau đó bà ta cầm phong bì trên tay đặt vào tay Ngân Hằng.

Ngân Hằng nhíu mày không hiểu bên trong là cái gì, cô ngước mắt dò hỏi nhìn bà Kim Lương. Ngân Quỳnh cũng mím môi nhìn mẹ mình.

Trước ánh mắt dò xét của hai người bọn họ , bà Kim Lương cười ngượng giải thích:

- Dì nghe Ngân Quỳnh dặn chị giúp việc nấu thêm cơm đem cho bạn con. Tình cờ nghe hai đứa nói chuyện với nhau tối qua, dì cũng hiểu được hoàn cảnh của bạn con. Dì biết bạn con đang gặp khó khăn, cho nên dì muốn….- Rồi bà ta nhìn vào cái phong bì trên tay cô – Đây là số tiền dì có, tuy biết rắng không thể giúp được nhiều cho bạn con, nhưng dì nghĩ có nó ít ra cũng có thể kéo dài thêm thời gian từ từ tính sau.

- Không cần đâu – Ngân Hằng từ chối, cô đẩy phong bì về phía bà Kim Lương – Dì không cần phải làm vậy.

- Con cứ cầm đi – Bà Kim Lương đẩy lại cho cô – Con đừng lo lắng, dì hoàn toàn không có ý lấy lòng con hay gì gì đâu. Dì biết con vẫn còn ác cảm với dì, nhưng dì thật sự thấy hối hận lắm. Dì giúp cậu ấy, vì cậu ấy đã từng giúp đỡ con và em con trong thời gian qua. Con hãy nhận tấm lòng của dì có được không?

Ngân hằng không biết bà Kim Lương có thật sự hối hận hay không, nhưng trong những ngày vừa qua, biểu hiện của bà ấy hoàn toàn khác với trước đây: ân cần hơn, chu đáo hơn và đặc biệt là nhường nhịn cô rất nhiều. Ngân hằng còn đang lưỡng lự thì Ngân Quỳnh đã đốc vào:

- Chị , hãy nhận lấy đi. Bây giờ không phải là lúc truy xét mọi chuyện, chúng ta đang cần tiền. hãy bỏ qua mọi hiềm khích trước đây giữa hai người mà nhận lấy đi.

Nghe Ngân Hằng nghe Ngân Quỳnh nói, cô gật đầu nhẹ rồi nhìn bà Kim Lương nhận số tiền đó, nhưng cô không muốn nhận ân huệ này nên nói:

- Cám ơn dì, sau này cháu sẽ trả lại số tiền này cho dì.

Bà Kim Lương thấy Ngân Hằng chịu nhận số tiền này thì vui vẻ nói:

- Không có gì, thôi hai đứa xuống ăn cơm rồi đem cơm vào bệnh viện cho bạn cháu đi.

Nói rồi bà Kim Lương đứng dậy đi ra ngoài hai người cũng thu dọn theo sau.

Khi hai chị em đến bênh viện, chứng kiến cảnh Minh Nhật ngồi bên giường nhìn bà nội đang nhắm mắt hôn mê, chỉ qua một ngày mà người cậu gày rạc cả đi. Đôi mắt trũng sâu hốc hác cho thấy một đêm thức trắng bên cạnh bà nội của cậu để chăm sóc. Không hẹn mà hai chị em Ngân hằng đều cảm thấy xót xa.

- Đến rồi sao – Dù không ngẩng đầu lại nhìn nhưng Minh Nhật vẫn nhận ra được tiếng bước chân của họ đến.

Ngân Hằng chị nhẹ gật đầu, còn Ngân Quỳnh thì rưng rưng nước mắt nhìn Minh Nhật thương cảm.

Ngân Hằng đặt cà mên cơm xuống mặt bàn rồi nói:

- Bạn ăn chút cơm đi, có khỏe thì mới có sức chăm lo cho bà.

Minh Nhật khẽ gật đầu rồi đứng dậy bước tới bàn ăn, Ngân quỳnh vội vàng giở cơm ra cho cậu. Minh Nhật miễn cưỡng ăn vài đũa rồi thôi, Ngân Quỳnh liền đưa mắt nhìn cô cầu khẩn. Ngân Hằng cũng bất lực lắc đầu, quả thật chính cô cũng không có lòng dạ nào mà ăn huống chi là Minh Nhật.

- Bác sĩ đã bảo sao? – Cô nhìn Minh Nhật quan tâm hỏi.

- Cần phải phẫu thuật sớm. Nhưng vì bà đã lớn tuổi lại mắc bệnh nhiều nên cần rất nhiều thiết bị hỗ trợ. Chi phí phẫu thuật vì vậy rất cao – Minh Nhật thở dài đáp.

- Xác xuất thành công là bao nhiêu?

Nghe cô hỏi, cả người Minh Nhật khẽ run lên, hai tay siết chặt lại, đôi mắt sầm xuống. Biểu hiện của cậu khiến Ngân Quỳnh thút thít, đưa tay lên che miệng ngăn tiếng nức nở. Ngân Hằng thấy lòng đau như cắt. Cô biết, đối với loại phẫu thuật thế này xác suất thành công thường rất thấp.

- Cái này…là của mình và Ngân Quỳnh cùng góp lại – Ngân Hằng rút thẻ và tiền từ trong túi ra đưa cho Minh Nhật, cô có tình tránh nhắc đến bà Kim Lương vì cô không muốn Minh Nhật từ chối số tiền này, số tiền của người phụ nữ đã từng sỉ nhục cậu và bà nội, bởi vì lòng tự trọng của cậu rất cao.

- Không cần, mình có thể tự nghĩ cách – Minh Nhật lắc đầu không nhận số tiền đó.

- Bạn cầm lấy đi, không thể đặt sỉ diện của bản thân lên trước tính mạng của bà nội được – Ngân Hằng lớn tiếng nói, hoàn toàn không cho pháp Minh Nhật từ chối.

Minh Nhật sững người một chút nhìn cô rồi cuối cùng khép hờ mắt lại đón nhận số tiền đó. Ngân Quỳnh khẽ thở phào mừng rỡ khi thấy Minh Nhật chịu nhận số tiền đó.

- Số tiền này chẳng nhiều gì, nhưng tạm thời có thể dùng trước rồi chúng ta từ từ nghĩ cách sau – Ngân hằng khuyên nhủ.

Đang lúc ba người đang nói chuyện thì cánh cửa phòng bệnh bỗng mở ra. Cậu An bước vào, tay xách mấy túi đựng vật dụng cần thiết, theo sau cậu là một người đàn ông sang trọng.

Ông ta vừa bước vào phong thì không khí trong phòng vốn ngột ngạt đau thương thì càng trở nên ngột ngạt nhiều hơn.

Đây là lần đầu tiên Ngân Hằng gặp mặt ông ấy, nhưng gương mặt của ông ấy lại gần như quen thuộc với cô. Nhưng nhìn kỹ lại, ông ta hoàn toàn khác với dáng bộ mà cô thườngng thấy.

Ở ông ta toát ra sự sang trọng, kêu ngạo và bản lĩnh. Ông ta bận trên mình bộ vest được cắt may tỉ mĩ rất đẹp, vừa nhìn đã biết là rất đắt. Ngay cả đôi giày ông ta mang cũng không hề vướng lấy một hạt bụi. Cho thấy ông là người giàu có, đi xe hơi sang trọng, nơi ông ta vào là nơi sang trọng không vướn lấy một hạt bụi nào. Không hề giống với cậu nhóc nóng nảy bộc trực nhưng không kém phần ngây ngô thường nhìn cô rạng rỡ.

Ông chỉ bước chân vào vài bước rồi dừng chân đứng im, ánh mắt ông ta liếc nhìn bà nội Minh Nhật đang nằm trên giường bệnh rồi chiếu thẳng đến Minh Nhật.

Rất dễ nhận ra Minh Nhật ngồi giữa hai đứa con gái, đều đáng nói hơn là, tuy Minh Nhật không giống ông ta về vẻ ngoài nhưng đôi mắt của cậu và ông ta trông rất giống nhau, dù đôi mắt ông ta ẩn đằng sau đôi kính.

- Ông đến đây làm gì ? – Minh Nhật trừng mắt nhìn ông ta rồi hỏi với giọng cực kì gắt gao.

- Cậu đã đưa ông ta đến đây – Cậu An bối rối giải thích.

- Ở đây không ai hoan ghênh ông, mời ông về cho – Minh Nhật không nghe lời cậu An nói, kiên quyết vạch ra ranh giới một cách rõ rang với người đàn ông này.

Ngân Hằng và Ngân Quỳnh không biết mối quan hệ giữa bọn họ ra sao mà khiến Minh Nhật giận dữ đến như thế, chỉ có thể đứng nép một góc nhìn, Ngân Quỳnh có chút e sợ, núp sau lưng Ngân Hằng.

Người đàn ông đó không hề để ý đến thái độ có phần hỗn hào của Minh Nhật, ông thản nhiên nói:

- Đổi phòng đi. Ở đây không thích hợp lắm cho bà nội tĩnh dưỡng sau phẩu thuật. Ba đã trao đổi với bác sĩ rồi, 3 ngày nữa sẽ tiến hành phẫu thuật.

- Ông đang hoang tưởng gì vậy? – Minh Nhật cười khịa hừ mũi nói – Ông là ba của ai? Ai cần sự giúp đỡ của ông chứ.

- Bây giờ con không có sự lựa chọn hay từ chối. Nếu không phẫu thuật gấp, bà con sẽ không chịu đựng được nổi đau kéo dài đâu. Còn nữa, theo dự đoán của bác sĩ nếu không phẫu thuật thì cùng lắm bà nội con có thể dống được hơn 1 tháng nữa mà thôi – Giọng ông nói đầy uy nghiêm, dường như không bao giờ cho người ta có cơ hội từ chối, chỉ có thể chấp nhận nghe theo sự sắp đặt của ông ta mà thôi.

Minh Nhật siết chặt tay đầy tức giận, cậu thật sự chẳng muốn đón nhận ơn huệ này của ông ta, nhưng nếu không nhận thì bà của cậu sẽ ra sao. Minh Nhật quay đầu nhìn bà nội đang nằm trên giường bệnh, mím môi tức giận, cả người buông xuôi. Cuối cùng cậu cũng bị ông ta khuất phục.

Ông ta hài lòng với biểu hiện của Minh Nhật nên khẽ cười, quay sang cậu An nói:

- Tôi đã sắp xếp xong hết cả rồi. Mọi chuyện còn lại giao cho cậu.

Cậu An gật đầu thở dài nhìn Minh Nhật, ông ta vỗ vai cậu An rồi quay lưng đi ra cửa.

Minh nhật tức giận đánh mạnh vào bộ ghế dưới chân mình rồi hất hết mọi thứ trên bàn xuống đất khiến thức ăn chén bát mà hai người đem tới văng tung tóe, Minh Nhật lại đập mạnh tay vào tường bất lực rơi nước mắt.

Cậu An thấy vậy khẽ thỡ dài nói:

- Thật sự đã hết cách rồi cậu mới phải tìm đến ông ấy.

Ngân Quỳnh nắm chặt cánh tay Ngân Hằng khi thấy Minh nhật nổi giận, khi người đàn ông tự xưng là ba của Minh Nhật bỏ đi, cô gỡ tay Ngân Quỳnh ra rồi nói khẽ:

- Giúp chị dọn dẹo chỗ này đi. Chị có chuyện ra ngoài một chút.

Nói xong cô vụt chạy đi. Cô đuổi theo người đàn ông đó, tim cô đập thình thịch , từ giây phút ông ta bước vào, tim cô thắt lại. Cô không biết tên ông ta, nên đành đánh liều gọi:

- Bác lâm

- Có cách nào gặp được Lâm phong không? – Ngân hằng được Bảo Trâm và Xuân Phương chở đến gặp hai tên bạn thân của Lâm Phong là Sơn hải và Bảo Duy.

- Tụi mình đến nhà mấy lần. Người nhà đều bảo bạn ấy đến nhà ông chơi rồi. Hỏi số điện thoại thì họ nói không tiện cho. Còn gọi điện thoại thì không bóc máy. Nói thật tụi mình cũng hết cách. Bây giờ lại nghỉ hè, càng khó gặp cậu ấy hơn – Sơn hải nhăn nhó khổ sở nói.

- Thật không hiểu thằng phong xảy ra chuyện gì. Tự nhiên lại biệt tích như vậy chứ – Bảo Duy lo lắng nói.

- Hai ngày nữa là sinh nhật của thằng Phong rồi, nó phải ăn sinh nhật một mình thì buồn chết – Sơn Hải cũng buồn bã nói.

- Chả lẽ không còn cách nào gặp được bạn ấy hay sao? – Bbảo Trâm tức tối dậm chân hỏi.

- Còn thì tụi tui đã làm rồi – Bảo Duy ảo não nói.

- Hai ông đúng là vô dụng mà – Xuân Phượng bức đầu bức tóc mắng.

- Có giỏi thì bà đi tìm cách đi – Sơn hải bị mắng thì nổi cáu.

- Được rồi, thôi cãi nhau đi – Bảo Trâm nạt hai người đang chuẩn bị khẩu chiến với nhau kia.

- Mình sẽ đến nhà Lâm Phong tìm lần nữa. Hy vọng bạn ấy sẽ chịu gặp mình – Ngân Hằng cắn môi lên tiếng.

Cả bọn đều nhìn cô với tia hy vọng mỏng manh.

Ngân Hằng đứng trước nhà Lâm Phong với quyết tâm nhất định phải gặp được cậu. Người mở cửa cho cô là Lâm Tịnh.

- Em chào chị! – Cô lễ phép nói – Chị ơi, có thể cho em gặp Phong không hả chị.

- Phong lên nhà nội chơi rồi em – Lâm Tịnh trả lời.

- Vậy chừng nào bạn ấy về hả chị – Cô e dè hỏi.

- Cái này chị cũng không rõ lắm, có lẽ chơi chán thì nó sẽ trở về – Lâm Tịnh mĩm cười trả lời.

- Vậy chị có thể chỉ cho em cách gì lien lạc với bạn ấy không chị ?

- Chị e là không….

- Chị em biết chị biết cách liên lạc với bạn ấy mà – Ngân hằng vội nói trước, chặn đứng lời từ chối của chị Tịnh.

Lâm tịnh trở nên bối rối, không biết phải nói sao, cuối cùng thở dài nói:

- Chị xin lỗi em. Đây là ý của thằng Phong, chị không muốn làm trái ý của nó.

- Vậy chị có thể nói với bạn ấy dùm em một tiếng hay không ạ.

Lâm Tịnh gật đầu.

- Nói với bạn ấy, đích thân đem trả cho em chiếc lọ thủy tinh của em mà bạn ấy đang giữ.

Lâm Tịnh dường như đã từng thấy chiếc lọ nhỏ đó Lâm Phong hay cầm trong tay. Cô biết em trai mình rất quý chiếc lọ đó, hóa ra là của Ngân hằng. Nếu như là Ngân hằng biết đâu có thể khuyên bảo được….Trong lúc lâm Tịnh còn đang lưỡng lựu, Ngân hằng đã chào tạm biệt cô ra về.

Ngân Hằng thất thểu đi ra về, một chiếc xe hơi màu đen sang trong chạy vụt qua cô, sau đó ngừng lại, chiếc xe chạy lùi về phía cô rồi dừng lại. Một người phụ nữ từ trong xe bước ra.

- Con chào bác – Ngân hằng vừa thấy bà liền cúi đầu chào.

- Bác có thể nói chuyện với con một lát hay không?

Trong quán nước gần đó, Ngân hằng ngồi đối diện với bà Ngọc Lan, mẹ Lâm Phong.

- Cháu là gì của cậu bé đó.

- Dạ, tụi cháu đều là bạn của Phong ạ – Nge bà Ngọc Lan hỏi, Ngân hằng biết bà đang nói đến Minh Nhật, cô thành thật trả lời.

- Bác thấy thằng bé đó dường như rất quý cháu – Ngừng một lát bà ta lại hỏi – Còn cháu, cháu thích ai.

- Dạ – Ngân hằng bị hỏi bất ngờ, cô có chút xấu hổ đỏ mặt bèn cúi đầu ấp úng – Cháu …

- Bác biết rất rõ thằng Phong nhà bác rất thích cháu.

Ngân hằng nghe bà Ngọc Lan nói thì cắn môi , hai tay siết chặt, cả người thấy nóng bừng lên, cô không biết phải làm gì, trả lời ra sao. Bà Ngọc lan thấy biểu hiện căng thẳng của cô thì cười trấn an.

- Bác hiểu chuyện tình cảm rất khó cấm đoán, bác cũng không phải những bà mẹ khó khăn hay ngăn cấm chuyện tình cảm của con cái.

Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn bà, trong lòng cảm thấy nhẹ nhỏm. Cô lúc này mới lên tiếng hỏi:

- Bác tìm cháu chắc không phải để nói mấy chuyện này phải không ạ.

- Đúng vậy – bà Ngọc Lan cũng thẳng thắn đáp – bác tìm cháu vì chuyện của Lâm phong.

Ngân Hằng nhìn bà chờ đợi.

- Thật ra Lâm Phong đang mắc bệnh.

- Cháu biết ạ.

- Bệnh mà nó mắc phải là bệnh ung thư máu mãn tính.

Ngân hằng há hốc miệng nhìn bà Ngọc Lan, cả người trấn động, cô không ngờ căn bệnh mà Lâm Phong gặp phải lại là một căn bệnh nan y như thế. Vốn vẫn tưởng Lâm Phong mắc căn bệnh gì đó về da, căn bệnh hiện ra trên mặt hay tay chân, cậu vì thế nên không chịu gặp mọi người mới bắt người nhà nói dối.

Không ngờ rằng cậu lại mắc căn bệnh này.

- Bạn ấy bây giờ ra sao ạ – Cô hỏi mà giọng trở nên run rẩy.

- Ngày thi cuối cùng, thắng bé trở về trong bộ đồ ướt sũng, sau đó bị sốt cao. Cả nhà cứ tưởng do mắc mưa nên chỉ chăm chăm hạ sốt cho nó. Sau đó, cả người nó nổi những đốt đỏ, lại hay nôn ói. Bác đành đưa nó đi bệnh viện – Bà Ngọc Lan bắt đầu kể với giọng khàn khan, rưng rưng nước mắt – Khi cầm báo cáo xét nghiệm trên tay mà bác tưởng chừng như trời đất sập đỗ. Thằng Phong là đứa con trai duy nhất của bác, mà cũng là đứa cháu trai duy nhất của cả dòng họ, không ngờ nó lại mắc phải căn bệnh này.

Kể xong bà Ngọc Lan bưng mặt khóc nức nở, Ngân hằng cũng đau long không cầm được nước mắt. Cô lẳng lặng ngửa mặt lên trời cố gắng kìm nén nước mắt của mình rơi ra. Rõ rang người mắc bệnh là Lâm Phong, vậy mà vì sao cô lại thấy đau lòng đến như thế, tim đau thắt từng cơn nhức nhối.

- Không còn cách nào sao bác? – Cô ghẹn ngào hỏi.

Bà Ngọc Lan chậm rãi lắc đầu.

- Gia đình bác đã lần lượt đi xét nghiệm, mong là tìm được tủy thích hợp với thằng Phong, nhưng đáng tiếc là không có ai có tủy thích hợp với nó cả. Cũng may đây là căn bệnh mãn tính, nếu không e rằng thằng Phong đã sớm rời bỏ cuộc sống này. Bác và bác trai đang cố gắng tìm người có tủy thích hợp với thằng Phong, và hy vọng duy nhất chính là thằng bé đó. Nhưng mà …

Bà không tài nào nói tiếp được, đó là chuyện xấu trong gia đình. Ngân Hằng nghe bà nói, cô hiểu dụng ý của bà Ngọc lan là gì, cô lặng lặng đứng dậy nói:

- Cháu sẽ cố gắng hết sức dể khuyên bạn ấy đi xét nghiệm.

Nói xong, cô bỏ đi ra về trong tâm trạng cực kì hoang mang bối rối. Cô phải làm sao đây, phải làm thế nào để khuyên nhủ Minh Nhật. Cô biết nỗi đau trong long Minh Nhật rất lớn, nỗi hận trong lòng cậu càng lớn hơn. Bây giờ trong lúc cậu đang lo lắng cho bà, lại bắt buộc cậu đi hiến tủy, chắc chắn sẽ làm tổn thương cậu ấy rất nhiều.

Nhưng nếu không khuyên cậu thì Lâm Phong sẽ phải chết vì căn bệnh ung thư này. Cô đứng giữa hai chàng trai mà cả hai đều có tình ý với mình. Vốn dĩ cô chọn người nào cũng làm người kia bị tổn thương. Cô đã chọn Lâm Phong, đã làm tổn thương Minh Nhật một lần, bây giờ lại vì Lâm Phong lại tiếp tục làm Minh Nhật tổn thương lần nữa.

Lâm Phong ngồi trong nhà nhìn ngọn nến đang dần tàn lụi trên cái bánh sinh nhật rất lớn của mình. Hôm nay là sinh nhật của cậu, sinh nhật tròn 17 tuổi của mình. Là sinh nhật thật sự, không phải là sinh nhật nói dối như lần trước. vậy mà lần này cậu lại cô đơn khi không có cô bên cạnh, càng không có bất cứ bạn bè nào .

Cười nhạt cho nỗi đau của mình, thật không ngờ rằng cậu lại bị mắc căn bệnh ung thư như thế. Cuộc sống của cậu giờ đây phải đếm ngược từng ngày. Cậu từng muốn bình thản chấp nhận nó, coi như đó là một chuyện không hề quan trọng gì. Cho nên cậu vẫn tham dự hội trại, vẫn đón nhận và nắm giữ tình cảm Ngân hằng dành cho mình. Cho tới khi cậu lần nữa ngất xỉu, nó đã nhắc cho cậu biết rằng cậu đang ảo tưởng một cuộc sống tươi đẹp. Cậu biết rằng mình không nên lấn sâu vào cảm xúc tình yêu, nếu không sẽ đau đớn mãi mãi cho đền khi chết.

Cậu đã suy nghĩ rất nhiều mới quyết định quên đi Ngân hằng. Nhưng lại chẳng thể nào quên được. Cậu nhìn con bỏ rơi trầm giọng nói:

- Mày có nhớ bạn ấy không?

- Cộp….

Tiếng gì đó va vào cửa kính của cậu rất nhẹ.

- Cộp ….

Thêm một tiếng nữa. Lăng phong bèn đứng dậy bước ra xem thử.

Qua ô kính cửa sổ, Ngân hằng đứng bên dưới cầm một cái bánh kem nhỏ, trên đó dốt hai cây nến hiển thị năm sinh nhật cậu.

Lâm Phong ngây người nhìn Ngân Hằng đang đứng bên dưới ngước nhìn về phía cậu. Hai người họ nhìn nhau trong im lặng, không gian trầm lại trong đêm tối, ngoại trừ ánh nến bập bùng len lỏi cháy.

Chầm chậm, chầm chậm, Ngân Hằng mĩm cười hát bài happy birthday, hát xong cô bèn gọi:

- Mau xuống thổi nến đi.

Lâm Phong siết chặt tay lưỡng lự dưới ánh mắt chờ đợi của Ngân Hằng, mắt cô long lanh dưới ánh nến càng cuốn hút. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Ngân hằng khẽ run lên một cái, cô cố sức dùng tay giữ lại ánh nến đang bị ngọn gió uy hiếp dập tắt.

Lâm Phong quyết định quay người chạy xuống dưới. Vì Ngân Hằng đứng bên hông nhà cậu, nên Lâm Phong chạy ra từ cửa sau. Cậu chạy rất nhanh, cho nên khi đứng trước mặt Ngân Hằng, hơi thở cậu dồn dập

Ngân hằng thấy Lâm Phong cuối cùng cũng chịu xuống thì vui mừng chìa chiếc bánh kem nhỏ trên tay mình trước mặt cậu nói:

- Thổi nến đi.

- Cùng thổi nến đi – Lâm Phong bỗng buộc miệng yêu cầu.

Ngân Hằng mĩm cười gật đầu, cả hai liền cùng nhau thổi tắt nến.

- Sinh nhật vui vẻ – Ngân hằng khẽ lên tiếng chúc mừng.

- Cám ơn – Lâm Phong ngượng ngùng khẽ cười đáp.

Lại một cơn gió lạnh thổi qua khiến Ngân hằng khẽ run lên. Lâm Phong thấy vậy liền sờ tay cô thấy nó lạnh ngắt thì hốt hoảng nói.

- Bạn đứng đây bao lâu rồi, đang trời chở lạnh mà. Sao lại ngốc như vậy.

- Mình không biết rõ đứng từ đây thì vị trí phòng của bạn ở cửa sổ nào nên đã đứng nhìn rất lâu – Ngân Hằng ngượng ngùng đáp. Vào ra nhà Lâm Phong nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ quan sát kỹ nhà của cậu nên đến khi tìm lại bị rối trí vì những cửa sổ và rèm cửa giống nhau.

Lâm Phong đưa tay giúp cô cầm cái bánh kem, tay kia nắm tay cô giục:

- Vào nhà đi.

Ngân hằng ngoan ngoãn để Lâm Phong kéo mình vào bên trong, cảm giác ấm áp từ bàn tao to lớn của cậu tỏa ra bao trùm lấy bàn tay lạnh giá của cô, chẳng mấy chốc cảm thấy ấm áp. Tim cô đập rộn rã vang lên niềm vui sướng, cuối cùng đã có thể gặp được cậu rồi.

Vừa bước, Ngân Hằng vừa quan sát Lâm phong, cậu dường như đã gầy đi rất nhiều, làn da hơi ngâm giờ đã đen đi rất nhiều. Sắc mặt hốc hác tiều tụy, trong đôi mắt còn có tia máu ẩn chứa nhiều tâm sự buồn. Ngân hằng chỉ thầm lén thở dài.

Cả hai người đi bằng cửa sau vào nhà rồi đi thẳng một mạch vào phòng Lâm Phong mà không gặp bất cứ ai trong nhà. Ngân hằng đoán là mọi người đã trở về phòng mình hết.

Bước vào phòng Lâm Phong, không khí trở nên ấm áp dễ chịu vô cùng. Lâm Phong đặt cái bánh xuống bàn rồi nói:

- Ngồi đi, mình đi rót cho bạn một ly nước ấm.

Ngân hằng gật đầu đồng ý. Lâm Phong liền đi ra, Ngân hằng bèn đưa mắt nhìn căn phòng đã lâu mình không bước chân vào.

Cô phát hiện trên mặt bàn có mấy tấm hình chụp mình ở buổi cấm trại bèn cầm lên xem. Tất cả đều là hình chụp nghiêng, giống như người chụp đã lén lút chụp lại nó. Trên bàn còn đặt lọ thủy tinh nhỏ, lọ thủy tinh mà hai người đã trao đổi cho nhau, trong đó còn chứa một mảnh giấy nhỏ mà cô đã viết.

Ngân hằng cầm cái lọ thủy tinh lên mân mê, cũng lôi chiếc lọ mà mình đang giữ ra đặt chúng lại gần nhau rồi đứng thần người chìm vào suy nghĩ.

Lâm Phong bê ly nước bước vào thấy cô đang cầm chiếc lọ thì có chút đau khổ hỏi:

- Bạn muốn lấy lại nó à!

Ngân Hằng nghe hỏi thì giật mình quay lại nhìn Lâm Phong ngớ người một chút rồi nhớ ra bản thân đã bảo với chị Lâm Tình muốn Lâm Phong đích thân đem trả cho mình cái lọ thủy tinh này.

- Mình chỉ là muốn gặp bạn nên mới nói thế – Ngân Hằng bèn giải thích.

- Gặp rồi thì sao. Mình sẽ chẳng cho bạn một lời giải thích nào đâu – Lâm Phong khàn giọng xoay lưng lại đáp.

- Vì sao – Ngân hằng bước tới đối diện với Lâm Phong tròn mắt nhìn cậu hỏi.

- Mình chỉ muốn tốt cho bạn thôi – Lâm Phong khước từ ánh mắt của cô, cậu lần nữa xoay lưng né tránh.

- Tình yêu của con người chỉ có thể nói yêu hoặc là không yêu. Chứ nó không phải món hàng mua ở chợ mà nói là tốt hay không tốt. Tình yêu cũng giống như một ly cà phê, nếu bạn không nhìn kỹ bên trong mà cứ thế bê uống, chỉ nhận được vị đắng của cà phê. Nếu bạn chịu nhìn kỹ, bạn sẽ thấy bên dưới có một lớp đường, dùng muỗng khuấy trộn lớp đường tan ra, thì khi uống, bạn sẽ có một hương vị đậm đà ngon tuyệt khó quên. Bạn có biết không, mình chính là vị cà phê đắng đó, còn bạn là lớp đường kia. Chính bạn đã hòa trộn vào mình để bản thân mình trở nên tuyệt hơn, chính bạn đã cho mình biết thế nào là yêu.

Cô bước tới đối diện với Lâm Phong lần nữa, buộc cậu nhìn sâu vào mắt cô trong im lặng.

- Có một câu chuyện thế này – Ngân Hằng lên tiếng – Có một vị thần rơi xuống một cái hố nhưng không cách nào lên được. Thế là vị thần đó bèn cầu cứu các vị thần khác đi ngang qua, nào là thần sức khỏe, thần giàu có, thần tham lam ….nhưng chẳng ai chịu giơ tay cứu vị thần đó lên cả. mãi cho đến khi vị thần thời gian đi ngang qua, thần thời gian mới đưa tay cứu vị thần dưới hố lên. Bạn có biết vị thần dưới hố là vị thần nào hay không?

Lâm Phong bị cái nhìn của Ngân Hằng làm bất động, tim cậu run lên trước cảm xúc trong lòng mình, nghe cô hỏi bèn lắc đầu.

- Đó là thần tình yêu – Ngân hằng nhẹ nhàng nói – Sự giàu có, sức khỏe hay bất cứ thứ gì, chẳng có cái nào có thể tồn tại mãi mãi theo thời gian cả. Chỉ có tình yêu mới tồn tại mãi mãi với thời gian. Thần thời gian biết rõ điều đó cho nên mới cứu thần tình yêu…. Dù sau này, bạn có xảy ra chuyện gì đi nữa, mình cũng muốn ở bên cạnh bạn, mình sẽ dùng thời gian để chứng tỏ tình cảm của mình đối với bạn.

Cho mình cơ hội có được không?

Ánh mắt cô chân thành, lời nói xúc động khiến cho Lâm Phong cảm thấy rất hạnh phúc. Cậu đưa tay ôm chầm lấy Ngân hằng, siết thật chặt cô vào lòng mình, chiếc ly trên tay cậu rơi xuống vỡ tan.

Ngân Hằng cũng ôm lấy cậu tựa đầu vào lòng ngực cậu lắng nghe nhịp đập của hai con tim. Giờ phút này, họ thật sự cảm nhận được tình cảm của mình, đó là yêu và được yêu.

Hạnh phúc kéo đến bất ngờ khiến trái tim bỗng chở nên cuồng nhiệt, Lâm Phong cúi đầu hôn lên đôi môi của Ngân hằng.

Nếu tình yêu là viên kẹo ngọt thì viên kẹo này quá đỗi ngọt ngào, trần ngập hương vị hạnh phúc, khiến người ta ngây ngất.

Nụ hôn kéo dài trong hơi thở cuồng nhiệt của tuổi trẻ, xích những trái tim cô đơn lại gần nhau hơn.

- Cốc …cốc …cốc …

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên làm gián đoạn nụ hôn ngọt ngào của hai người. Ngân Hằng vội buông Lâm Phong ra, hai người đỏ mặt nhìn nhau rồi quay mặt đi.

- Phong! Mẹ nghe tiếng vỡ, xảy ra chuyện gì vậy.

- Không có gì đâu ạ, con lỡ tay làm vỡ cái ly thôi – Lâm Phong bèn lên tiếng trả lời.

- Con không sao chứ, nếu con thấy không khỏe thì …

Lâm Phong lo lắng liếc về phía Ngân Hằng, cậu vẫn chưa muốn nói cho cô nghe về bệnh tình của mình, vội vã trả lời để cắt ngang câu hỏi của mẹ mình.

- Con khỏe mẹ à, con không sao.

- Ừ, có gì thì gọi cho mẹ ngay.

- Con biết rồi.

Tiếng động bên ngoài dần xa, Lâm Phong ngượng cười nói:

- Mẹ mình lúc nào cũng xem mình như một đứa trẻ.

Ngân Hằng cũng cười, cô cũng không muốn Lâm Phong biết cô đã biết rõ về bệnh tình của cậu. Cô biết cậu đang cố giấu bệnh tình của mình. Không ai muốn nhận được sư thương hại từ người khác cả.

Cô đã lên mạng tìm hiểu về căn bệnh này. Cách điều trị tốt nhất là thay tủy thích hợp. Nhưng để tìm được tủy thích hợp lại vô cùng khó, người nhà cậu đã vô vọng. Tia hy vọng cuối cùng là ở Minh Nhật, người an hem cùng cha khác mẹ với Lâm Phong.

Nhưng với những đau khổ mà mình gánh chịu đã trở thành nổi oán hận khôn nguôi trong lòng cậu. Minh Nhật căm ghét Lâm Phong, điều này cô có thể thấy rõ, có lẽ là do hoàn cảnh sống quá ư khác biệt giữa hai người bọn họ.

Con người luôn có sự ích kỷ của bản thân, trước những mâu thuẫn gia đình, bây giờ là sợi dây tình cảm ràng buộc giữa ba người bọn họ. Liệu Minh Nhật có sẵn lòng giang tay cứu giúp Lâm Phong hay không?

Dù là thế nào, cô hy vọng tình người, tình máu mủ torng Minh Nhật sẽ chiến thắng sự hận thù trong lòng cậu. Bằng mọi giá , cô sẽ thuyết phục Minh Nhật , chỉ sợ rằng…đến cả Minh Nhật cũng không thích hợp.

Đến lúc đó…

Tia hy vọng nhỏ nhoi này cũng trôi qua …..

Nỗi đau sẽ kéo dài hơn, sự thất vọng sẽ càng cao.

Cho đến nhưng giây phút đó, cô muốn ở bên cạnh Lâm Phong, trân trọng từng phút giây họ có được. Dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ cùng Lâm Phong vượt qua, nấc thang cuộc đời của họ sẽ in dấu chân của cả hai.

Ngân Hằng về nhà , cô thấy ba mình đang ngồi trên ghế trầm tư suy nghĩ, ông gần như không nhận thấy sự xuất hiện của cô. Dạo gần đây, ông thường đi sớm về muộn, nên hai cha con cũng ít dịp gặp mặt nhau, có gặp mặt cũng chỉ trao đổi vài câu hỏi thăm.

Hôm nay ông lại về nhà rất sớm, vẻ mặt có phần mệt mỏi vô cùng. Ngân hằng đứng nhìn ba mình thật lâu, ông gầy đi rất nhiều, da cũng sạm đen. Ngân Hằng cảm thấy thương ba mình nhiều lắm, là trụ cộ gia đình nên ông phải vất vả để chăm lo cho cuộc sống đủ đầy của tất cả mọi người trong gia đình.

- Ba – Cô gọi khẽ rồi bước đến bên cạnh ông.

Đôi mắt khép hờ của ông nghe tiếng con gái gọi bèn ngẩng đầu lên, ông mĩm cười nhẹ với Ngân Hằng:

- Con về rồi sao.

- Hôm nay sao ba về sớm vậy hả ba? – Cô cũng cười đáp lại ba rồi ngồi xuống bên cạnh ông, lâu rồi cha con họ chưa từng ở bên cạnh nhau như bây giờ.

- Hôm nay xong việc là ba về nhà luôn. Lâu rồi mấy cha con mình chưa ăn cơm cùng với nhau – Ông vuốt mái tóc cô trả lời.

- Vậy hôm nay để con nấu cơm cho ba ăn – Cô vui vẻ đề nghị.

- Đúng đó, ba thèm cơm con nấu lắm rồi – Ông vui vẻ tán thành.

- Vậy ba đi tắm thay đồ đi, nấu xong con sẽ lên mời ba xuống ăn.

Ông liền gật đầu rồi đứng dậy bước lên lầu.

Ngân Hằng bèn vội vã xuống bếp bắt đầu nấu ăn thay cho chị giúp việc. Khi nấu xong cô lên lầu định gõ cửa phòng mời ba và dì xuống ăn cơm. Bàn tay vừa đưa lên chưa kịp chạm vào cửa thì tiếng nói từ bên trong phòng vọng ra.

- Nếu không ký hợp đồng được thì sao? Công ty sẽ xảy ra chuyện gì? – Giọng bà Kim Lương lo lắng hỏi.

- Tình hình hiện tại rất khó nói, có lẽ là phá sản cũng không chừng – giọng ba cô buồn rầu đáp.

“Phá sản” – Ngân Hằng cảm thấy nghẹn khi nghe nói đến mấy từ này. Công ty ba cô đã xảy ra chuyện gì? Dạo gần đây ba cô đi sớm về khuya chắc là lo việc của công ty.

- Là lỗi tại em, nếu em không làm Ngân hằng và Gia Bảo bỏ đi, anh cũng không lo lắng mà chạy về đây thì đâu có xảy ra chuyện gì – Bà Kim Lương nức nở khóc nói.

Cả người Ngân Hằng thấy choáng voáng, bủn rủn cả tay chân, cô bước lùi mấy bước mà gần như muốn ngã bật ra sau. Tim gần như ngừng đập đến khó thở.

- Bỏ đi, mọi chuyện cũng đã qua hết rồi. Anh chỉ hi vọng gia đình mình được hạnh phúc mà thôi. Chuyện công ty anh sẽ cố gắng giải quyết – Giọng ba cô vang lên an ủi bà Kim Lương.

- Em hứa với anh, sẽ cố gắng chăm sóc cho gia đình mình, coi Ngân hằng, Gia Bảo như con đẻ của mình. Những sai lầm trước đây em nhất định sẽ sữa đổi, anh hãy bỏ qua cho em. Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ cùng anh gánh vác.

- Cám ơn em.

Ngân Hằng khẽ nhắm mắt lại, sóng mũi cay nồng, nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt cô. Vì sao mọi chuyện lại như vậy chứ?

Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với cô như vậy chứ?

“Khi cô bị ngược đãi, ông không thèm đoái hoài tới. Khi cô cố gắng phản kháng tìm cho mình cuộc sống tốt hơn, ông lại cướp đi của cô một cuộc sống khác.”

Trước đây cô nghĩ là chỉ cần thoát khỏi bà Kim Lương thì có thể sống được cuộc sống hạnh phúc, cho nên cô phớt lờ sự đau khổ của Ngân Quỳnh, phớt lờ sự thay đổi của bà Kim Lương. Nhưng hóa ra chính cô đã tự tay phá đi cuộc sốnghạnh phúc của mình, của những người thân trong gia đình. Chỉ vì một phút nông nỗi mà cô đã đẩy gia đình vào một cơn sóng gió.

Nếu công ty xảy ra chuyện, gia đình cô sẽ mất tất cả.

Bản thân cô có thể kiếm việc làm, nhưng một đứa con gái chỉ mới 17 tuổi , một đứa con gái không bằng cấp như cô làm sao có thể kiếm được một công việc tốt có thể nuôi sống gia đình.

Ba cô liệu có thể đứng dậy sau cú vấp ngã đau đớn này? Ngân Quỳnh có chịu được sự thay đổi của cuộc sống hay không với thân thể yếu ớt quen sống trong sung sướng. Còn Gia Bảo, nó vẫn còn là một đứa trẻ ….

Lâm Phong bị bệnh, bà Minh Nhật cần tiền để mổ, công ty của ba cô xảy ra chuyện…Tại sao mọi thứ lại đổ dồn về phía cô như vậy? Tại sao lại để cô phải đối mặt với những chuyện này?

Ngân Hằng khẽ bám vào lang thang cầu thang để giữ bản thân mình không sụp đổ.

- Được rồi, lau nước mắt rồi rửa mặt đi. Gọi Ngân Quỳnh và Gia Bảo xuống nhà ăn cơm. Chắc Ngân hằng cũng nấu cơm xong rồi. Hôm nay gia đình mình phải quây quần hạnh phúc bên nhau. Quên hết chuyện ở công ty đi, còn nước còn tát mà. Đừng để mấy đứa nhỏ sợ hãi – Giọng ba cô trần trầm lên tiếng khuyên bà Kim Lương.

- Em biết rồi.

Ngân Hằng vội vã lấy lại sự bình tĩnh, cô nhanh chân chạy xuống lầu. Chuyện công ty, ba cô muốn giấu mấy chị em cô, vậy thì cô cũng sẽ im lặng. Hãy để gia đình cô được hạnh phúc bên nhau dù là trong thời gian ngắn ngủi.

Khi mọi người đi xuống nhà, Ngân Hằng đã lấy lại sắc mặt tươi tỉnh mĩm cười nhìn mọi người cười nói:

- Mọi người xuống rồi, vừa đúng lúc con nấu cơm xong. Mời cả nhà ngồi xuống dùng cơm.

- Hihi, em đánh hơi mùi thức ăn thơm lừng mà chị nấu nên vác bụng chạy xuống đây ngay – Ngân Quỳnh chun mũi hít hà thức ăn cười nói.

Ngân Hằng lườm em gái một cái mắng yêu:

- Em đó, chả học được cái gì, chỉ học được cái nịnh bợ.

- Có sao đâu, chị của em, em nịnh. Ai cấm – Ngân Quỳnh nhe răng cười đáp, vừa nói vừa kéo ghế giúp Gia Bảo ngồi , rồi nghiêng đầu hỏi thằng bé – Gia Bảo nói xem, có phải chị hai của chúng ta nấu cơm ngon số 1 hay không?

Gia Bảo gật đầu đưa ngón tay cái lên biểu thị sự khen ngợi bắt chước Ngân Quỳnh khen nịnh cô:

- Chị Hằng nấu cơm ngon số 1.

Ngân hằng bật cười, ba cô và bà Kim Lương cũng nhìn nhau cười vui vẻ thưởng thức bữa cơm ấm cúng của gia đình. Ngân Hằng nhìn mọi người ăn cơm vui vẻ, mắt cô bỗng đỏ hoe khi nghĩ đến những ngày tháng sau này.

- Con sao vậy? Mắt con đỏ quá – Ba cô thấy cô ngồi thừ ra bèn quan sát rồi hỏi.

- Con không sao. Hồi nãy sắc hành nên bị cay mắt đó thôi – Cô bèn đáp.

- Con thật là giống mẹ con, nhất là đôi mắt, rất nhạy cảm, dễ xúc động đến rơi nước mắt….nhưng cũng rất mạnh mẽ – Ba cô trầm ngâm nhớ lại người vợ đã mất nói.

- Con thấy gia đình mình hôm nay được ở bên cạnh nhau thế này, con rất vui. Con hy vọng mai này, dù nhà ta có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì vẫn sẽ vui vẻ hạnh phúc như hôm nay. Con hy vọng cuộc sống sau này luôn được sống bên cạnh ba, Gia Bảo , Ngân Quỳnh ….– Ngân hằng ngập ngừng một lát rồi quay sang bà Kim Lương nhìn bà nói – Và cả dì nữa

“Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ cùng anh gánh vác” – Cô vì câu nói này mà tha thứ cho tất cả những đau đớn mà bà Kim Lương đã gây ra cho mình. Có lẽ bà ấy yêu ba cô sâu nặng, vì càng yêu sâu nặng nên càng hận. Còn cô vì quá giống mẹ nên bà ấy mới đem nỗi hận với mẹ cô chuyển sang cho cô.

Con người vì yêu mà sinh hận. Cũng là một người đáng thương.

Tha thứ cho bà ấy cũng đồng thời tha thứ cho chính ban thân cô. Bởi vì cô cũng hận bà ấy rất nhiều.

Bà Kim Lương nghe Ngân hằng nói, bà sững sờ đôi đũa trên tay rơi xuống, quay đầu nhìn Ngân hằng lắp bắp nói:

- Có thật con nghĩ như vậy không?

Cô khẽ cười gật đầu.

Bà Kim Lương xúc động bưng mặt khóc nói:

- Cám ơn con, cám ơn con …

Ngân Hằng khẽ cười hạnh phúc trước đôi mắt đầy hàm ơn của ba cô và Ngân Quỳnh, và trong đôi mắt ngơ ngác của Gia Bảo.

Từ đây, hy vọng gia đình họ được hạnh phúc về sau, dù có giông tố nào ập đến đi chăng nữa.

Ngân Hằng đi tắm rửa xong chở về phòng sau bữa cơm tối vui vẻ và hạnh phúc ấy, cô cầm tấm thẻ vàng của ba cho mình nhìn nó và suy nghĩ rất lâu. Tấm thẻ này cô đã đưa cho Minh Nhật để lo cho bà mổ, nhưng sau đó cậu An đã trả lại cho cô, ông nói rằng ba cậu ấy sẽ chi trả tiền viện phí cho họ.

Nhưng cô biết với bản tính Minh Nhật, cậu nhất định không chịu nhạn cái ơn huệ đó, cho nên số tiền trong thẻ này cũng sẽ có lúc dùng đến. Nhưng giờ đây, tình hình công ty ba cô đang xảy ra chuyện, cô nghĩ sẽ rất cần nhiều tiền để trang trải, dù số tiền này chẳng đáng là bao nhiêu so với số tiền cần, nhưng cũng có thể giúp đỡ được phần nào.

Đây chính là điều làm cô cảm thấy phiền não vô cùng. Đưa cho Minh Nhật hay là đưa cho ba cô.

Ngân hằng thở dài vì không biết phải tính sao?

- Cốp ….

Tiếng vật gì đó va vào cửa sổ phòng cô.

Ngân hằng vội mở cửa nhìn ra bên ngoài, cô thấy Lâm phong đang ngẩng đầu mĩm cười vẫy tay với mình. Cậu mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc ngắn tay, quần jaen xanh trông khá bụi, nhưng gương mặt đang mĩm cười của cậu trông rất đáng yêu. Cậu đáng đứng bên ngoài bờ tường hàng rào nhà cô.

Cô vội vã chạy xuống dưới, định mở cổng chạy ra thì Lâm Phong đã nhảy tót lên tường nhà cô ngồi vắt vẻo huýt sáo nhìn cô cười hì hì. Ngân hằng bèn bước về phía đó.

Thấy Ngân hằng đến, Lâm phong ngẩng đầu nhìn lên trời nói:

- Cảm giác ngồi ở đây rất tuyệt, tiếc là nhà mình không có xây tường như thế này?

- Nếu nhà bạn có xây tường, làm sao mình có thể đến tìm bạn được chứ – Ngân Hằng bèn đáp.

- Có muốn lên đây không?

- Muốn.

Cô liền đưa tay lên cao để Lâm Phong kéo mình lên ngồi trên thành tường. Ngồi yên vị trên đó, cô mới quay lại hỏi cậu:

- Sao lại đến đây giờ này?

- Có ba câu trả lời: 1..2…3. Bạn chọn đi – Lâm phong cười cười đáp.

Ngân hằng nhìn ngắm nhìn nụ cười của Lâm Phong rồi quyết định chọn:

- Câu trả lời số 1

- Câu trả lời số 1 là mình nhớ bạn – Lâm phong tự nhiên nói.

Ngân hằng cảm thấy có chút ngượng, hai má cô hồng lên nhưng rất hạnh phúc, bèn hỏi tiếp:

- Vậy câu trả lời số 2.

- Là mình rất nhớ, rất nhớ bạn.

Ngân hằng gật đầu, ngẩng đầu nhìn những vì sao trên trời, cô thấy tim mình mình đập rộn rã. Những vì sao trên trời dường như lấp lánh hơn mọi ngày.

Cô im lặng không hỏi gì thêm, thì Lâm phong đã lên tiếng:

- Không muốn biết câu trả lời thứ 3 à?

- Chẳng phải câu trả lời thứ 3 là mình rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ bạn hay sao – Cô chớp mắt nhìn Lâm phong hỏi.

Lâm Phong mím môi lắc đầu. Ngân hằng ngơ ngác một chút bèn hỏi:

- Vậy câu trả lời thứ 3 là gì?

- Là anh rất nhớ em – Lâm Phong trả lời, tay cậu đưa lên chạm nhẹ vào gương mặt cô.

Má cô nóng rang theo cái chạm nhẹ đó, ánh mắt cô bị ánh mắt Lâm Phong cuốn hút muốn lẩn tránh nhưng không tài nào lẫn tránh được. Sự run động của mối tình đầu vừa nhẹ nhàng vừa cuồng nhiệt.

Nó giống như một viên kẹo đường, càng ăn càng thấy ngon, mùi vị khiến ta nhớ mãi không quên.

Trong giây phút ấy, theo nhịp đập của con tim, sợi dây nối liền hai trái tim kéo họ về phía nhau.

Môi họ chạm vào nhau rất nhẹ. Tựa như giọt sương đêm chạm vào cánh hoa rồi đọng lại trên đó.

Mắt họ khẽ nhắm lại, cảm nhận từng hơi thở của nhau hòa quyện vào cơn gió thổi giữa màn đêm. Dường như họ đã chìm vào không gian hạnh phúc ấm áp nào đó chỉ tồn tại hai người mà thôi.

- Có lạnh không? – Ngân Hằng nhìn chiếc áo sơ mi mỏng của Lâm Phong bèn hỏi khi có một cơn gió thổi qua.

- Như vầy sẽ không lạnh nữa – Cậu đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngân hằng, từng ngón tay đan vào nhau siết chặt.

Cảm giác ấm áp từ từng ngón tay chạy thẳng vào tim. Ngọn lửa trong tim bùng cháy lên, xua đi cơn lạnh giá bên ngoài. Hai người họ nhìn nhau, bốn con mắt long lên trong màn đêm khiến mọi thứ xung quanh cũng trở nên ấm áp.

Ngân Hằng từ từ ngã đầu vào vai Lâm Phong, cả hai ngước mắt nhìn lên bầu trời.

Đêm nay trời sao rất sáng.

Hai người cứ im lặng dựa vào nhau như thế, dường như cảnh vật thay lời nói, chất chứa tình cảm của cả hai, cứ bình yên như thế. Mãi lúc sau, Lâm Phong mới nói:

- Nếu như mình có thể sống thật lâu cho đến lúc già, mình muốn trở lại nơi mà chúng ta cấm trại, xây một ngôi nhà bên cạnh bờ hồ đó. Cùng với người mình thích hạnh phúc bên nhau, cùng ngắm sao thế này mỗi tối, bầu trời ở đó thật đẹp. Nếu có thể trồng được , mình muốn trồng một cánh đồng hoa ỏai hương ở đó. Để chiều chiều có thể cùng người mình thích nắm tay đi dạo mỗi buổi chiều, tận hưởng hương thơm của hoa oải hương.

Sóng mũi Ngân Hằng thấy cay cay khi nghe Lâm Phong nói. Tại sao ước mơ của cậu ấy lại là có thể sống thật lâu cho đến lúc già …Cô cảm thấy đau lòng vô hạn trước nỗi đau mà Lâm Phong phải chịu và đang cố chôn giấu nó vào trong tận sâu trong tim cậu.

Ngân hằng bất giác siết chặt lấy tay Lâm Phong, cô ngồi dậy nhìn Lâm Phong nói:

- Chúng ta làm một giao ước đi. Bất luận sau này có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ cùng nhau đến đó, cùng xây một ngôi nhà nhỏ, cùng ngắm sao trời, cùng đi dạo dưới cánh đồng hoa . Cho dù quảng thời gian đó ngắn ngủi là 1 năm, hay 1 tháng, thậm chí là một ngày đi chăng nữa.

Nói xong cô giơ ngón tay út của mình về phía Lâm Phong, cậu nheo mắt nhìn cô rồi cũng gật đầu đưa tay lên làm một cái ngéo tay xác lập lời hứa của bản thân.

Dưới bầu trời êm ái, họ cùng lập một lời thề, lấy gió làm người nhắc nhở, lấy sao làm chứng, hứa mãi mãi bên cạnh nhau.

Ngân hằng xách mâm cơm nóng hổi đem đến bệnh viện cho Minh Nhật, Ngân Quỳnh đã ở bệnh viện cả buổi, cô bé vừa về nhà nghỉ ngơi.

Khi Ngân Hằng đang đứng đợi thang máy thì có một ông lão tay cầm gậy bước đến gần cũng đứng im chờ đợi thang náy như mình. Ông ta ăn bận snag trọng vô cùng, vừa nhìn vào đã thấy là một ông chủ lớn.

Cửa thang máy mở ra, Ngân Hằng lễ phép chờ ông lão bước vào trước rồi mới bước theo sau. Cô đứng phía sau ông lão. Đang định đưa tay bấm nút tầng thì..

- Bấm lầu 5 – Đột nhiên ông lão ra lệnh

- Ngân hằng có chút ngạc nhiên vì giọng ông lão không giống nhờ vã mà giống như ra lệnh, nhưng thang máy này chỉ có 2 người là cô và ông ấy. Vậy ông ấy đang ra lệnh cho ai ?

Dù có chút bất mãn nhưng Ngân hằng vẫn nghe lời giúp ông ấy bấm nút lên tầng năm. Còn mình ghé qua tầng 6 đi lên.

Khi tới lầu 5, ông lão không có lấy một tiếng cám ơn nào dành cho cô cứ thể bước ra khỏi thang máy. Bước đi của ông ta đầy tự tin và kêu hãnh.

Khi Ngân Hằng đi lấy nước nóng về giúp cho Minh Nhật để lau người cho bà thì trở lại phòng có chút giật mình khi nhìn thấy ông lão lúc nãy đang ngồi chỗm chuệ trên chiếc ghế duy nhất có trong phòng này.

Sau lưng ông còn có hai người mặc vest đen theo đứng phía sau. Ông ngồi đối mặt với Minh Nhật im lặng chời đợi câu trả lời của cậu.

Ngân hằng thấy Minh Nhật mím môi trầm lặng, sắc mặt hầm hầm đầy căm tức.

- Cháu hãy quyết định đi. Nể tình cháu là con cháu của dòng họ Lâm nhà ta. Ta sẽ giúp cho bà nội cháu toàn bộ chi phí phẫu thuật. Còn cháu, ta sẽ nhận lại cháu, từ nay cháu sẽ là cháu nội của ta không gì có thể thay đổi, cháu cũng có quyền thừa kế tài sản của ta như bao đứa cháu khác – Giọng ông ta hung hồn nói .

Minh nhật cười gằn một cái rồi nói:

- Xin lỗi! Từ trước đền giờ tôi không hề có ông nội, cũng không muốn nhận bất cứ ai làm ông nội . Ông làm ơn về đi cho .

Ông ta nheo mắt nhìn Minh Nhật một cái rồi nói:

- Ông nói cho cháu biết, chưa bao giờ ta cầu xin ai, cũng chưa có người từ chối yêu cầu của ta. Cho dù cháu có là cháu của ta cũng không có ngoại lệ, điều kiện ta đặt ra cháu hãy suy nghĩ kỹ đi. Đợi đến khi cháu suy nghĩ kỹ thì hãy đến tìm ta, nhưng dù cháu chấp nhận hay không chấp nhận điều kiện nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được. Đừng bao giờ để bản thân mình hối hận, đó là phương châm của dòng họ nhà ta. Máu chảy trong người cháu cũng giống như ta – Ông lạnh lùng nói, và cố ý nhấn mạnh dòng cuối.

Nói rồi không đợi câu trả lời của Minh Nhật, ông ta dứt khoát đứng lên bỏ đi. Hai người theo sau cũng vội vã rút ra danh thiếp đặt lên bàn rồi theo bước chân của ông tar a ngoài.

Ngân hằng đứng chon chân tại chỗ khi biết ông ta là ông nội của Minh Nhật, cũng có nghĩa ông ta là ông nội của Lâm Phong. Khi ông ta quay người bước ra cửa, hai người chạm mặt nhau, ở ông ta có ánh mắt nghiêm nghị cùng lạnh lùng khiến Ngân hằng sợ hãi cúi đầu né sang một bên.

Ngân hằng vội vã bước vào khi nghe tiếng cười điên dại của Minh Nhật, Minh Nhật thấy cô vào thì cười khổ nói:

- Bạn nói xem, mình là một thằng bị bọn họ vứt bỏ không chút đoái hoài tới. Vậy mà đùng một cái họ đến đây giống như là làm ơn cho mình, ban phúc cho mình để mình chịu ơn họ, chấp nhận yêu cầu của họ.

Ngân Hằng biết Minh Nhật rất đau khổ khi những người đó đến đây không phải vì quan tâm thương yêu cậu mà là vì cậu là hy vọng cuối cùng có thể cứu chữa cho Lâm Phong mà thôi. Nhưng nếu cô im lặng, trong khi thái độ của Minh Nhật thể hiện sự căm ghét thấy rõ như vậy làm sao cậu chịu giúp Lâm Phong cơ chứ.

Vì Lâm Phong, Ngân hằng quyết định lên tiếng:

- Thật ra, cho dù bạn hận họ đến thế nào đi chăng nữa, họ cũng là người thân của bạn. Ông ấy nói đùng, dòng máu chảy trong người bạn là của ông ấy. Dù căm ghét thì cũng nên tha thứ cho họ.

Huông hồ đây là mạng người, nếu như bạn không dang tay giúp đỡ thì Lâm Phong sẽ chết.

- Thì ra bạn cũng biết rồi…Tại sao, tại sao chứ? Tại sao ai cũng đứng về phía hắn ta như vậy chứ? Khi biết mẹ hắn mang thai con trai, họ vứt ***** mình đi với cái thai chưa biết rõ trai gái. Hắn ăn xung mặc sướng, còn mình phải nuốc nhục mà sống. Vậy mà giờ đây, đến thân thể của mình cũng bắt mình hiến dâng cho hắn. Ngay cả bạn cũng vậy, vì sao người bạn chọn là tên đó chứ không phải là mình? Vì sao cái gì cũng đều là của tên đó chứ – Minh nhật gào lên trong đau khổ.

Ngân hằng ghẹn đắng cổ họng, cô không biết trả lời thế nào cả.

- Bà nội sao rồi hả con – Người đàn ông có vẻ mặt tiều tụy, gương mặt buồn bã chứa đựng nhiều nếp nhăn, râu lung phúng trên gương mặt gầy của ông cho thấy ông đã chịu nhiều khắc khổ.

- Bà ….- Minh Nhật ghẹn ngào không thể nói tiếp được khi nhìn cha dượng của mình đang mặc bộ đồ tù tội.

Người đàn ông nhìn vẻ mặt bất lực của Minh Nhật khẽ thờ dài tự trách:

- Tất cả là tại ba, nếu không phải vì ba mang tội thì bà của con đâu có khóc đến mù như thế.

- Không phải lỗi của ba, là lỗi của bọn họ, sẽ có lúc con bắt họ phải trả giá cho tội ác này – Minh Nhật căm tức gằn mạnh tay nói, ánh mắt cậu lóe lên sự hận thù.

- Ba thật không muốn con phải chịu khổ sở như thế này. Con còn nhỏ mà phải chăm lo cho bà, hai bà cháu phải sống khổ sở như thế. Nếu ba có thể đi ra khỏi đây, ba nhất định sẽ không để cho hai bà cháu phải chịu khổ nữa.

- Ba sống ở đây có tốt hay không?

- Cuộc sống trong tù thì làm sao có thể tốt được hả con. Ba chỉ mong có thể cải tạo tốt rồi được ân xa ra sớm mà thôi. Nếu có thể ba chỉ muốn thoát khỏi nơi khủng khiếp này, thoát khỏi bộ quân áo nhục nhã này – Người đàn ông đau đớn nói.

- Ba! Con nhất định tìm cách đưa bar a khỏi đây, ba hãy chờ con.

- Đừng làm điều gì dại dột, bà thà ngồi tù suốt đời còn hơn phải thấy con xảy ra chuyện. Làm sao ba có thể sống nổi khi mất con.

- Ba yên tâm, con không ngốc nghếch làm điều gì dại dột đâu.

Hai cha con họ nhìn nhau thật lâu, trong đôi mắt cả hai dường như đều chất chứa nỗi oán hận khôn nguôi.

- Ba à, công việc ở công ty dạo này vẫn ổn chứ ba – Ngân Hằng cố ý hỏi thăm việc công ty của ba mình.

Ba Ngân Hằng hơi bất ngờ khi nghe cô hỏi, nhưng vì trước đây cô vẫn thường hỏi thăm nên ông bỏ qua nghi ngờ đáp:

- Dạo này công ty khá bận rộn. Do có một số nhân viên nghỉ việc nhưng chưa có người thay.

- Vậy sao? – Ngân Hằng cúi đầu buồn rầu.

- Không có gì đâu? Chỉ là công việc dồn về nhiều hơn, mọi người phải thường xuyên tăng ca. À, đúng rồi – Ông làm như chợt nhớ ra có chuyện chưa nói với cô – Sau này dì con sẽ đến công ty phụ giúp ba, cho nên việc nhà con hãy quán xuyến giúp dì con, có được không?

- Dạ được ạ – Ngân Hằng gật đầu – Ba và dì cứ yên tâm làm việc đi, con sẽ chăm sóc cho Gia Bảo và Ngân Quỳnh,

- Ba cám ơn con – Ông vuốt nhẹ tóc cô, hai cha con họ mĩm cười ấm áp bên nhau.

Trên đường cô trở về phòng của mình, cô gặp bà Kim Lương đang đi xuống, cô bèn lên tiếng:

- Con nghe nói, dì định đến chỗ làm của ba phụ giúp.

- Dì cũng không biết là mình có giúp được gì hay không nữa. Hy vọng là không gây thêm phiền phức cho ba con – Bà Kim Lương đáp với chút xấu hổ – Việc nhà sau này phải nhờ con.

- Cám ơn dì rất nhiều. Cám ơn dì đã không rời bỏ ba lúc khó khăn.

Cô nói xong thì nhìn bà Kim Lương cười chân thành rồi trở về phòng mình trong đôi mắt ngỡ ngàng của bà Kim Lương.

Ngân Hằng trở về phong của mình, cô thở dài mệt mỏi. Cuộc sống này có quá nhiều khó khăn, mọi thứ kéo đến như cơn bão điên cuồng muốn quét sạch mọi thứ. Cô nhìn hai bàn tay nhỏ bé của mình, hai bàn tay trống không chẳng thể làm gì được cả, chẳng thể chống đỡ được với cuộc sống này

Điện thoại cô chợt reo lên:

- Có thể ra ngoài không? – Giọng Lâm Phong hồ hởi hỏi.

- Đi đâu?

- Bí mật ….- Lâm Phong cười giấu giếm

Lâm Phong đèo Ngân Hằng trên chiếc xe đạp điện của mình, hai người họ đi đến một nơi khá xa, phải mất hơn nữa tiếng đồng hồ mới đến.

- Sao hả? Chỗ này thế nào?

Ngân Hằng ngỡ ngàng nhìn cảnh vật trước mặt mình.

- Đẹp quá .

Một màu vàng rực rỡ đang khoe sắc với ánh mặt trời. Từng bông hoa tung người trong gió đón lấy ánh nắng

- Hoa hướng dương thể hiện niềm tin và hy vọng trong tình yêu, luôn hướng về điều tươi sáng nhất. Mình hy vọng tình cảm của hai chúng ta cũng như những đóa hoa hướng dương này. Luôn hướng về điều tươi sáng nhất.

Lâm Phong nói xong, hai người cùng nhìn nhau cười. Hạnh phúc dù cho có ngắn ngủi đến đâu, nhưng hai người vẫn hướng đến những ngày tháng hạnh phúc và vui vẻ mà thôi.

Cả hai người chơi vui vẻ một lát, đột nhiên Lâm Phong cảm thấy trong người phát lạnh, sau đó ngã xuống ngất. Ngân Hằng hoảng hốt kêu lên.

Ngân Hằng ngồi trên xe cấp cứu nắm lấy bàn tay lạnh giá của Lâm Phong nhìn gương mặt xanh xao của Lâm Phong khóc nức nở.

- Xin lỗi, vì đã giấu bạn – Lâm Phong thều thào trong ống thở khí – Thật ra mình….

- Đừng nói nữa, mình biết rồi – Cô ngăn không cho Lâm Phong dung sức nói, cô muốn cậu giữ gìn sức khỏe.

- Bạn biết sao – Lâm Phong nhíu mày nhìn cô với ánh mắt đau buồn, cậu cụp mắt xuống im lặng trầm tư.

Ngân Hằng sợ Lâm Phong nghĩ cô đang thương hại cậu nên muốn trấn an:

- Mình kể cho bạn nghe một câu chuyện nha. Đừng nghĩ g

/16

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status