Nữ Phụ Là Không Bao Giờ Có Thể Đấu Lại Các Nam Chính!

Chương 4: Tìm được công việc.

/31


Trời cũng đã muộn, dù sao âm nhạc là giờ học cuối, Hoa Vân Tích cảm thấy mình đứng đây cũng không có nghĩa lý gì, cô về lớp học lấy ba lô leo lên sân thượng. Trước khi len đó, cô có ghé qua nhà ăn trường để mua tạm vài chiếc bánh ngọt và lon nước giải khát lạnh.

Saint Maria không chia trường ra làm nhiều dãy nhà mà tập trung các lớp học ở một dãy nhà lớn nhiều tầng để các diện tích khác xây những khu như: sân bóng đá, nhà thi đấu bóng rổ, bể bơi, hội trường, khu mua sắm và bách hóa tổng hợp, … Hoa Vân Tích ôm tùm đống đồ vật vã bò vào thang máy leo lên tầng trệt, nhưng muốn lên sân thượng thì lại phải đi một đoạn thang bộ làm đến gần nơi cô cũng mệt lả. Thấy có cánh cửa để đi ra ngoài sân thượng, bên trên còn có khóa, hình như có ai đó vừa vào. Cô không nghĩ nhiều liền đi qua cửa luôn.

Buông ba lô xuống, Hoa Vân Tích lấy ra trong đó một chiếc nệm mỏng trải xa vuốt phẳng cẩn thận. Sau đó cô xếp mấy thứ đồ ăn nhanh đang để dưới đất lên trên nệm. Xong xuôi, cô nằm ườn ra thở hồng hộc.

Hoa Vân Tích không chú ý một loạt hành động vừa rồi của mình được một ánh mắt tò mò nhìn chăm chú. Vân Thiên ngồi ở trên mái hiên từ ban nãy, vừa thấy Hoa Vân Tích vào có vẻ giật mình, nhưng hắn đột nhiên nhớ ra vừa rồi do mệt mỏi sau chuyến đi lưu diễn lâu ngày nên hắn mở cửa liền quên khóa lại mà leo lên mái che trên lối đi vào sân thượng tính đánh một giấc ngon lành luôn. Vì thế hắn cảm thấy bực bội khi để cô ta có cơ hội đi vào đây.

Vân Thiên chưa từng ghét cay ghét đắng người nào như Hoa Vân Tích. Cô ta vốn dĩ chỉ là món vật bị nhà họ Hoa ngầm bỏ đi, trong giới thượng lưu ai cũng biết nhưng mặc không nói để cô ta tự cho rằng mình là khổng tước nơi nơi xòe cánh. Hoa Vân Nhã là chủ tịch câu lạc bộ fan của hắn ở thành phố A này, hắn có nhiều lần tiếp xúc với nàng nên cảm thấy khá thích một cô gái xinh đẹp, mềm mại uyển chuyển, vừa mang nét thanh thuần lại mị hoặc như vậy. Cũng định tiếp cận nàng.

Nhưng cái cô Hoa Vân Tích này thừa cơ là chị gái của Hoa Vân Nhã, liên tục bám đuôi Hoa Vân Nhã đến trong các cuộc giao lưu thần tượng minh tinh. Vì cô cứ bày đủ kế quấn lấy hắn, hắn không có nhiều cơ hội tiếp cận với Hoa Vân Nhã. Nếu không phải muốn giữ hình tượng vương tử trước mặt Hoa Vân Nhã, hắn sẽ ném cô xuống từ tầng cao nhất không kể nàng là chị gái của nàng.

Vân Thiên nhàn nhạt nhếch mép nhàm chán nhìn Hoa Vân Tích, trong lòng tự hỏi Hoa Vân Tích liệu có phải đeo bám hắn lên đây? Thật thất sách.

Hoa Vân Tích không ngửa đầu lên trên nên không chú ý đến Vân Thiên đang nhìn mình, cô nằm im một lúc nhìn bầu trời tối đầy sao.

Chát.

Cô vô mạnh vào tay.

“Mấy con muỗi ngu ngốc, bọn mi có hiểu ngôn ngữ nước C không? Hiểu thì đừng có mà lại đây đốt ta. Nghe không?”

Hoa Vân Tích vỗ tay xong vỗ đầu tự chửi bản thân. Ngươi mới ngu ngốc đó Hoa Vân Tích, muỗi nào hiểu tiếng người? Ngươi rảnh quá nói nhảm rồi!

Quơ tay vơ đại một gói bánh, Hoa Vân Tích bóc ra ăn, vừa ăn vừa nhìn trời. Những vì sao trên trời thật đẹp, nhất là trên nền trời xanh sẫm, chúng thực sự tỏa sáng rực rỡ.

“Bánh gì thật là, khó ăn chết đi được. Sáng ăn được một tí cơm, trưa nhét dạ bằng bánh và tối cũng lại nhét dạ bằng bánh, không dinh dưỡng gì cả! Cái trung tâm kia mau chóng tìm nhà cho tôi nhờ không ta lại tiếp tục sống cuộc sống vật vờ như vậy trên sân thượng quá!!!!”

Than vãn chán, Hoa Vân Tích lại tiếp tục gặm bánh và gặm bánh. Bất ngờ, cô cảm thấy có bóng người đứng trên đỉnh đầu mình. Cô giật nảy nghĩ đến cái gì đó, cứng nhắc ngửa đầu lên. Vừa ngửa đầu lên cô liền thở dài. Thật may không phải ma!

Đó là một nam nhân, chỉ có thể nói là cứ như bước từ truyện tranh ra vậy.

Cô hơi ngẩn người rồi lại hỏi:

“Vị bạn học này, anh đứng đấy để dọa người sao?”

“Cô làm gì ở đây?” Vân Thiên lơ đãng hỏi. Hắn thấy Hoa Vân Tích giống như không biết hắn là ai.

“Ăn uống ngủ nghỉ chứ còn gì, anh hỏi lạ, chẳng lẽ con mắt không tự thấy!?”

Vân Thiên nhướng một bên chân mày, hắn đi lại gần đứng cạnh Hoa Vân Tích, từ trên cao nhìn xuống cô.

“Tôi muốn hỏi ngươi tại sao lại ở đây giờ này? Cô theo dõi tôi?”

“Ha ha, vị bạn học này, anh mắc chứng tự dát vàng lên mặt sao? Đây là nơi ai thích lên thì lên có phải nhà riêng anh đâu mà bám theo? Anh cần tôi báo cảnh sát cho kẻ đeo bám này không? Khéo khi họ không bắt tôi vì tội đeo bám mà bắt anh vì tội hoang tưởng đấy!”

Vân Thiên nghe vậy bật cười. Hoa Vân Tích này một thời gian không gặp miệng cũng nhọn thêm rồi. Được lắm, hắn muốn xem cô trang mô tác dạng gì!

Ngồi bên cạnh Hoa Vân Tích, Vân Thiên liếc sườn mặt nàng, hỏi tiếp:

“Cô hình như…không biết tôi?”

“Anh hỏi y như ông chú tôi, chứ anh rất nổi tiếng hay sao tôi phải biết anh?”

Ánh mắt Vân Thiên trở nên thâm thúy.

“Tôi là một người bình thường như bao người” Mỗi tội “bao người” đấy toàn minh tinh.

Hoa Vân Tích nghe vậy tò mò hỏi: “Anh cũng bị lão sư đuổi khỏi phòng học?”

“Cũng? Cô bị đuổi khỏi phòng học?”

“Đương nhiên! Không giờ người người đều học tôi lại ngồi đây than đời làm gì. Vị bạn học này anh tên gì? Coi như có duyên chúng ta làm quen, dù cái duyên bị đuổi khỏi phòng học này thật nghiệt ngã.”

“Tôi họ Vân” Vân thiên nửa tin nửa ngờ đáp lại, chờ xem phản ứng của cô.

Có vẻ như hắn không muốn nói tên. Hoa Vân Tích cũng không cố hỏi, dù sao cô cũng chỉ tiện mồm nói cho vui, không cầu thêm bạn.

“Vậy tôi gọi anh bạn học Vân đi. Rất vui được biết anh.” Hoa Vân Tích vui vẻ phản hồi hắn.

“Tôi cũng vậy.” Vân Thiên trái lòng nói. Hắn nhìn ba lô to của cô, hỏi “Cô mang theo nhiều đồ như vậy làm gì?”

“Tôi bỏ nhà đi. Chưa kiếm được nhà nên ở tạm sân thượng này cho đến khi có nhà.”

“Vậy sao? Tối thế này cô không khó chịu?” Vậy nếu như hắn khóa sân thượng này lại Hoa Vân Tích sẽ dự tính ngủ ở đâu?

Nếu là Vân Thiên thì hắn có thể ngủ ở nơi như vậy được, dù sao trước kia hắn cũng quen rồi. Nhưng là Hoa Vân Tích thì điều này có vẻ hơi lạ, chính xác thì tiểu thư lá ngọc cành vàng nào cũng không thể chịu đựng ngủ ngoài trời như vậy được.

“Có gì mà khó chịu?” Hoa Vân Tích vênh mặt. Chuyện cô phải ngủ ở ngoài là chuyện thường xuyên xảy ra hồi trước do cô thiếu tiền trọ nên bị đuổi ra ngoài. Có thì sợ ma chứ chẳng có gì phải bàn.

“Vậy tôi đêm nay cũng ngủ ở đây!” Vân Thiên tò mò không biết cô có giả vờ không nên buông một lời nói dối.

Hoa Vân Tích quay sang nhìn hắn, tròn mắt một lúc lâu rồi đương dưng ôm bụng cười ha hả.

“Hahahahaha anh tấu hài sao? Nhìn anh bộ dạng chắc là quý công tử nhà nào được chăm sóc tỉ mỉ từ ăn cơm đến đi vệ sinh. Anh muốn bắt chước chị đây ngủ bụi sao cậu em? Tôi thao, anh nên về nhà nằm đệm ấm nhà anh đi kẻo người nhà tìm đến lại bảo tôi dạy hư trẻ nhỏ.”

Vân Thiên hắn bộ dáng thon dài, làn da trắng nõn đôi mắt đen trong suốt và đôi môi hơi hồng nhìn giống như nam sinh trung học trong truyện tranh thiếu nữ. Trông có trẻ tuổi chút nhưng cũng đã 23 rồi, thế mà cô dám nói “dạy hư trẻ nhỏ”. Hắn quyết định nhắn tin cho lái xe riêng yêu cầu đừng đến đón ngay giờ khi nào gọi hẵng đến, hắn ở đây chờ tiếp xem cái người phụ nữ này mạnh miệng đến bao giờ, dù sao hắn cũng đang nhàm chán.

Nhưng mà Vân Thiên thực sự đã tính sai rồi, Hoa Vân Tích này không phải mạnh miệng mà là mạnh dạn. Hắn ngồi xem tin tức và chờ cô nản chí, ngồi quan sát cô hết ăn xong lại ngồi nhìn ra đường phố tấp nập đeo tai nghe nhạc. Có 1 lúc, hắn thấy cô để nguyên đồ ở đấy chạy khỏi sân thường, hắn nghĩ quả này cô ta trốn rồi. Thế mà thấy Hoa Vân Tích quay lại, tay ôm đống snack về chỗ ngồi, hắn há hốc miệng.

Hoa Vân Tích ngồi ăn snack xem truyện tranh trên di động, thi thoảng cười lăn cười bò, Vân Thiên thấy thế liếc xéo cô ý bảo cô cười rất vô ý vô từ, nhưng mà cô không quan tâm. Xem được một lúc, Hoa Vân Tích tự dưng nhăn mày lại, rồi từ từ quay đầu nhìn Vân Thiên bằng ánh mắt như của một thiếu nữ vừa bước ra từ truyện tranh Hoa hồng véc xây. Ánh mắt ấy đối với Hoa Vân Tích là thế, còn đối với hắn chẳng khác gì phim kinh dị ngắn tập.

“Anh làm sao?” Hắn nổi da gà đầy mình.

Hoa Vân Tích e thẹn cười: “Cho tôi mật khẩu cục wifi di động của anh, tôi mua đồ ăn cho anh.” Cô có lưu truyện tranh trong điện thoại nhưng đọc hết rồi, giờ muốn đọc tiếp thì nhớ ra điện thoại không có mạng như khi ở Hoa gia.

Nói đến ăn, Vân Thiên mới thấy có vẻ đói, hắn xoa xoa cằm.

“Cô nghĩ chạy không mà tôi chia sẻ cho?”

“Gì chứ nhà giàu keo kiệt.”

“Thôi được, tôi bố thí, nhưng với điều kiện cô xuống bếp trường nấu cho tôi ăn.”

“Được thôi!” Cô cố ý bỏ qua chữ “bố thí” của hắn. “Anh muốn ăn gì?”

“Tùy cô.”

“Thế mỳ tái trứng nhé?”

“Tôi không muốn ăn nó.”

“Cơm rang trứng nhé.”

“Không.”

“Thế trứng xào cà chua? Với canh trứng đậu và cơm trắng?”

“Cô đến kỳ rụng trứng à người phụ nữ kia, sao món nào cũng đụng đến trứng?”

“Thì anh phải bảo anh thích món gì chứ, anh không bảo thì ta mới nói món tôi thích.”

“A, thì ra là ăn trứng bổ trứng.” Vân Thiên lầm bầm “Tôi cũng không biết món tôi muốn ăn cônấu được không, cứ nấu theo ý cô, không phải nấu món cô thích, miễn sao không phải trứng.”

Hoa Vân Tích bĩu môi: “Vậy tôi đi làm cho ngươi sốt Spagetti.” Nói xong cô đi luôn không chờ hắn phàn nàn.

Một lúc sau, Hoa Vân Tích bê từ dưới phòng nấu ăn của trường một đĩa đựng mỳ ống đậy lồng kín, một tay khác bưng nước sốt. Để cho Spagetti không bị mất hương vị và bị trương lên sau khi trộn rồi bê một quãng xa từ phòng bếp lên đến tận sân thượng này, cô phải để mỳ ống và nước sốt riêng ra lên đến nơi mới trộn. Cô học điều này trong phim, đã thử và thành công.

Vân Thiên quả thực không tin vào mắt của mình, à không, có hơi tin vào mắt khi nhìn cô trộn trông ghê ghê như vậy. Nhưng ăn vào miệng thì không tin được, nó quá ngon so với tưởng tượng của hắn. Nước sốt vừa vặn, sợi mỳ dai dai mềm mềm. Giống như đầu bếp chuyên nghiệp nấu, ngoại trừ việc trông món ăn không thẩm mỹ chút nào, bởi nhìn như một đống hỗn độn.

Vậy là nhờ một đĩa mỳ, Hoa Vân Tích vừa được dùng mạng thả phanh vừa không bị lườm đểu mỗi lần há to miệng cười lăn lộn ra khi xem truyện.

Và một đêm của hai người cứ yên bình trôi qua như thế. Thực ra bảo một đêm của hai người nghe có vẻ ái muội, chính xác phải nói là một đêm ngủ bụi của hai kẻ lang thang. Hoa Vân Tích ngủ trên nền sân thượng, Vân Thiên thì ngủ trên nóc nhà bê tông. Qua đêm nay cả hai đều giơ ngón cái vì sức chịu đựng của đối phương.

Mặt trời treo trên đỉnh, nắng cháy xém mông, Vân Thiên ngồi xổm bên cạnh nhìn Hoa Vân Tích ngủ như lợn chết quay trên bếp than hoa. Tại sao nói như lợn quay, bởi vì da mặt cô đã ửng hồng nên vì nắng mà vẫn nằm ngủ tiếp, đủ giỏi. Vân Thiên đã dậy từ sáng sớm, hắn xuống phòng tập thể thao của trường tập thể thao, quay lại thấy cô vẫn đang ngủ. Sau đó hắn tính đi ăn sáng đồng thời bị đám fan thấy hắn ở nhà ăn nên quay quanh líu ríu nửa ngày. Hôm nay không có gì làm nên nghỉ ngơi xuôi dạ một lúc hắn tính thay đồ ra bể bơi xả cái nóng mùa hè, nhân tiện đi lên đây coi sao, thế mà quay lại 9 giờ hơn thấy cô vẫn đang ngủ.

Cái người phụ nữ này định ngủ đến chết luôn sao? Hôm qua còn thức xem truyện tranh tiểu thuyết đến muộn. Thật là không có quy củ gì cả.

“Này, dậy.” Vân Thiên đá nhẹ vào hông Hoa Vân Tích.

Không động đậy.

“Dậy mau!” Hắn đá mạnh hơn một chút.

Lầm rầm xoay người sang một bên nằm ngủ tiếp.

“Dậy mau cho bổn thiếu gia!” Vân Thiên nổi gân xanh trên tránh, hắn tức mình một sút cô lăn ra khỏi nệm.

Nhưng thật sự kinh điển, cô dang tay chân hình chữ Đại (大) ngủ ngon. Hắn đoán kiểu này cô ta đêm qua giả ngủ mà đọc truyện đến tận 4 – 5 giờ sáng rồi! Con heo còi xương này! Ngủ lắm ăn lắm người vẫn teo!

Hắn không đành lòng nhìn thẳng, che mặt xấu hổ thay cho toàn thể công dân nước C này.

Vân Thiên có quyết định mà hắn nghĩ là sáng suốt, quyết định vác Hoa Vân Tích đi xuống. Hắn đi bơi, vậy cho con heo này vừa ngủ vừa bơi cùng luôn!

Nghĩ là làm, Vân Thiên vác Hoa Vân Tích lên vai như bao tải.

“Vân Thiên tiền bối kìa, cậu xem, hắn hình như vác ai đó trên vai!” Có nữ sinh ngạc nhiên vỗ vai nữ sinh đi cùng. “Không tin được, đó là Hoa Vân Tích!”

Dọc đường đi Vân Thiên gặp không ít học sinh đi trên đường. Tuy không học sáng, nhưng buổi sáng cũng có khá nhiều người đến trường. Saint Maria giống như một khu Resort cao cấp vậy, cho nên rất nhiều học sinh đến trường không nhằm mục đích học tập.

Đa số mọi người đều nhận ra nữ nhân trên vai Vân Thiên là Hoa Vân Tích, chỉ có cái người mà ai cũng biết là ai đó còn chưa nhận ra vẫn còn mải ngủ. Thậm chí có một số còn bám theo sau Vân Thiên xem chuyện gì xảy xa.

Vân Thiên vác Hoa Vân Tích tới thẳng bể bơi trường, trong con mắt muốn rớt ra của mọi người mang cô vào phòng tắm nam để xả nước trước. Hoa Vân Tích ban nãy thấy nóng nóng, giờ thấy mát mát nên càng ngủ càng thích. Nhưng khi hắn bế cô ra ngoài cô thích không nổi nữa vì hắn ném cô xuống thẳng bể bơi. Uống vài ngụm nước vào làm Hoa Vân Tích tỉnh cả ngủ, may mà Vân Thiên ném cô xuống góc bể bơi 1m2 – 1m3 nên cô chỉ vùng vẫy vài cái rồi ngoi lên được luôn chứ không bị đuối nước. Đây có thể coi là nhân từ.

Vân Thiên đứng trên nhìn, cười khinh bỉ:

“Cứ tưởng còn ngủ được nữa cơ!”

Giọng nói quen thuộc mà hôm qua chủ nhân của giọng nói này đã mấy lần kêu “Cô cười trông ngu lắm, đừng làm ô nhiễm môi trường.”, giờ nó vang lên trong không khí lặng ngắt của bể bơi này.

Hoa Vân Tích ngẩn ngơ nhìn lên, thấy đúng là Vân Thiên, cô tức giận mắng:

“Anh làm gì? Sáng sớm ra đã phiền người khác!”

“Giờ không phải sáng sớm, đến giờ ăn bữa trưa được rồi. Cô còn ngủ, tôi gọi mãi cô không thèm để ý đến tôi!” Hắn sáng nay còn thèm ăn đồ cô nấu, thấy cô ngủ hắn cũng tốt tính không đánh thức.

Lời này vào tai Hoa Vân Tích nghe không thành vấn đề, nhưng lời này vào tai người khác, cụ thể là những người trong bể bơi này thì vô vàn ái muội. Hắn nói giống như hôm qua hai người “lao động vất vả với nhau” ở trường, xong sáng người đàn ông gọi người phụ nữ dậy nhưng người phụ nữ không thèm để ý, người đàn ông ủy khuất ngạo kiều giận dỗi.

Có đội ngũ chuyên phao các loại tin đồn đã kịp quay đoạn nói chuyện này, nó sẽ tạo ra sóng gió cho diễn đàn và mạng xã hội của trường. Vân Thiên thì không để ý đến điều đó vì hắn có tài năng và không vì mấy scandal mà làm sụt giảm mức độ được hâm mộ của hắn, còn Hoa Vân Tích thì đầu óc vẫn còn mờ mịt nên không để ý xung quanh.

Hoa Vân Tích nghe hắn nói vậy thì nổi giận hỏi lại: “Vì thế tên khốn anh ném tôi xuống nước? Lỡ chết người thì sao?”

“Chết người?” Vân Thiên nhếch mép “Mệnh con người lai heo như cô cao lắm, không chết được đâu.”

“Vậy tôi dậy hay không dậy liên quan anh cái gì?!”

“Tôi luôn tập thể dục buổi sáng.”

Hoa Vân Tích nhìn hắn. Vân Thiên lúc này mặc chiếc quần bơi, bên trên khoác chiếc áo trắng không cài một khuy nào. Nên hắn có lộ ra cơ ngực nở nang và những múi bụng săn chắc. Cô suýt chảy nước miếng. Nga~ Đúng rồi, thân hình đó là nhờ thành quả thể dục thể thao mỗi ngày. Nhưng…

“Nhưng liên quan gì tới tôi?”

Vân Thiên chống tay một bên hông, nhìn Hoa Vân Tích bằng nửa con mắt.

“Nên tôi không thể nhìn một con người có tinh thần heo nái như vậy, cho nên từ giờ tập thể dục mỗi ngày cho tôi!”

“Không thích đừng nhìn! Tôi không tập!”

“Tôi cho ngươi từ giờ dùng wifi của tôi.” Dù sao trừ những lúc cần thiết còn đâu cũng không mấy dùng. Ăn vẫn quan trọng hơn, Hoa Vân Tích nấu ngon như đầu bếp tay nghề cao, hơn nữa mấu chốt là vừa vặn phù hợp vị giác khó tính của hắn. Hắn muốn giữ cô bên cạnh làm đầu bếp riêng, nhưng không chịu được cái tính trầy trật của cô. Bệnh lười, phải trị. Nhân cách thối nát, phải cải tạo.

“Tôi không bán thân vì wifi.”

“Nói nghe thật to lớn vĩ đại, cô bán người ta còn không thèm mua đâu! Còn nữa, tôi cho ngươi ăn cơm chùa nhà tôi, miễn là ngươi nấu!”

Hoa Vân Tích hai mắt sáng ngời. Một bên so sánh wifi và cơm chùa với tập thể dục thể thao. Rút ra kết luận thể dục thể thao có lợi cho sức khỏe.

“Bạn học Vân, thỏa thuận như vậy đi.” Đột nhiên nhớ ra “Mà tôi không biết bơi.”

Khóe môi Vân Thiên co giật. Cô thì có cái gì mà biết đâu!

“Đi thay đồ, nhanh lên, tôi dạy ngươi!”

“Tuân lệnh!”

Hoa Vân Tích này thần kinh cũng đủ thô, bị người người xung quanh chú ý bàn tán nhưng đang tràn ngập ảo tưởng về một thể giới mọi thứ đều miễn phí nên chẳng màng đến, chạy một mạch tới phòng bảo vệ yêu cầu lấy chìa khóa tủ đồ rồi thay đồ chạy về bể bơi.

Ảo tưởng thì đẹp nhưng học bơi thì đúng là khắc nghiệt, nhất là giáo viên hà khắc đến biến thái như Vân Thiên. Dù cô bám cái thành bể bơi không tha nhưng vẫn bị hắn lôi xuống, bị hắn lôi xuống bắt học nín thở để nổi trên mặt nước. Đầy lần còn bị hắn giữ đầu dưới nước không cho ngoi lên. Mọi người xung quanh gần như tập trung hết sự chú ý vào hai người, nhưng thỉnh thoảng bị Vân Thiên liếc nhìn qua, họ liền quay mặt đi.

Cuối cùng cũng thoát khỏi bể bơi, Hoa Vân Tích ngồi tự kỷ bên bờ nước mắt ngắn nước mắt dài. Chân tay thì mỏi nhừ ra, hai mắt ướt nước còn mũi thì đỏ kì dị do hít nhiều nước. Nhưng Vân Thiên dạy cô thì cũng khổ lắm, mãi cô mới bơi được một đoạn rồi lại đuối nước. Khổ nỗi ở bể bơi nước cao quá 1m8 nên cô cứ ngớp ngoái không làm gì được làm hắn phải bơi theo kéo cô nên.

Vân Thiên mua hai lon cà phê ở máy bán tự động gần đó, quay người lại thấy Hoa Vân Tích ngồi rúm ró một chỗ bèn thở dài. Hắn lại gần, ngả lưng tựa vào lưng cô đến mức người cô gập lại.

“Nặng nặng đừng có đè lên lưng tôi!!”

“Để tôi tựa, dạy dạy mệt chết!” Hắn kéo tay cô để lon cà phê vào “Uống đi!”

Hoa Vân Tích bĩu môi ủy khuất mở lon cà húp sụp sụp. Tôi cũng mệt chứ!

“Cô uống cà phê mà như hút mì tôm.”

“Anh thì giỏi, kệ tôi!”

Vân Thiên cười khẽ, càng thả lỏng người ngả lưng vào cô hơn. Hắn cảm thấy hôm nay thực sự sảng khoái, kiểu như kiểm được một người bạn hợp ý mình, cảm giác mọi thứ làm cùng cô đều trở nên tự nhiên thoải mái. Vốn dĩ Hoa Vân Tích trước kia vốn không được hắn chú ý lắm, chỉ nhớ về cô là khi cô cản trở hắn với Hoa Vân Nhã, nhưng Hoa Vân Tích trước kia cản trở hắnthế nào hắn hiện tại cũng quên luôn.



Tin tức Hoa Vân Tích được Vân Thiên dạy bơi đã oanh tạc diễn đàn và mạng xã hội trường, có số lượt bình luận và chia sẻ đột phá từ trước tới nay. Những bức ảnh cận cảnh Vân Thiên ôm đỡ cô lên khi cô bị đuối, rồi cảnh Vân Thiên thấy mũi cô đỏ trông tức cười liền đư tay bóp mũi, cảnh hắn ngả vào lưng cô ngồi uống cà phê. Cùng đoạn phim về cuộc nói chuyện lớn tiếng giữa cả hai. Các phản hồi đa số đều thiên về bất ngờ không tin được và chỉ trích Hoa Vân Tích bám riết lấy đại minh tinh Vân Thiên.

Hoa Vân Tích thì chẳng màng đến mấy cuộc bàn tán của mọi người. Trong giờ thì cô chú tâm nghe giảng, ngoài giờ thì ôm cục wifi của Vân Thiên lang thang trên mạng tìm nơi đang tuyển nhân sự. Trời không phụ lòng người, không những nhận được thông báo đã tìm ra căn nhà có thể nói là khá đạt yêu cầu của cô, mà lên trang mạng xã hội của “Cộng đồng bắt thông tin tuyển dụng” còn tìm thấy thông báo tuyển dụng vừa chuẩn ý muốn: tuyển trợ lý phiên dịch phòng kế hoạch.

Buổi tối hôm đó, Hoa Vân Tích lập tức đến xem nhà, thỏa thuận giá cả rồi mua luôn. Sau đó cô cắn răng rút tiền mua đồ gia dụng và một số quần áo cùng một bộ đồ lịch sự để đi phỏng vấn. Cô mất cả đêm để làm một hồ sơ đẹp và chuẩn bị một vài trường hợp có thể được hỏi khi phỏng vấn xin việc.

Cao thị tập đoàn là một tập đoàn có quy mô lớn trên thế giới, cho nên yêu cầu tuyển việc cũng rất khắt khe. Vì thế Hoa Vân Tích không thể có sai sót gì trong quá trình phỏng vấn, đây có thể coi như lần đầu phỏng vấn bởi trước kia cô được các công ty mời vào làm ngay năm cuối đại học do đạt nhiều thành tích tốt. Đầu tiên là khoản giới thiệu về bản thân, nó phải thể hiện được trình độ nhưng lại không quá tự đề cao bản thân. Tiếp theo là nêu kinh nghiệm làm việc và ưu, nhược điểm của bản thân. Kinh nghiệm thì hơi khó, cô chưa có bằng cấp gì, chỉ có trong hồ sơ ghi rõ còn đang học ở Saint Maria. Saint Maria cũng được đánh giá cực cao về đầu ra của nhân sự làm việc, nhưng thượng vàng hạ cám, tức là học sinh trường này nếu người giỏi thì cực kì giỏi nhưng người kém thì cũng rất kém. Nên cô chỉ có thể nói rằng cô có đủ hành trang chuẩn bị cho công việc, còn kinh nghiệm, hy vọng nó được rèn dũa trong môi trường như Cao thị. Ưu điểm thì không nên quá miên man, cần nói rõ trọng tâm cũng như thể hiện khả năng ngôn ngữ của mình, cái này cô có thể làm được.

Nêu nhược điểm là vấn đề Hoa Vân Tích suy nghĩ nhiều nhất, cuối cùng có một câu trả lời cực kỳ đúng đắn: “Nhược điểm của tôi là đôi khi trong công việc không chỉ khắt khe với bản thân mà còn khá là khắt khe với cả đồng nghiệp.”. Trả lời như vậy dù bề ngoài là nhược điểm, nhưng nghe vào tai những người phỏng vấn, đó sẽ trở thành ưu điểm đáng khen. Vừa thể hiện mình nghiêm túc trong công việc, vừa thể hiện mình có thể nhắc nhở đồng nghiệp không lơ là để không gây bất cứ sai lầm nào cho tập đoàn.

Người ta cũng có thể sẽ hỏi về mức lương mong muốn, cái này Hoa Vân Tích lại phải mất thời gian khảo sát mức lương trung bình của trợ lý phiên dịch C quốc này. Còn hai hỏi cuối quan trọng hơn, có khi đó mới là những câu hỏi mà họ dùng để đánh giá tố chất quyết định lựa chọn hay không. Tại sao chọn làm việc ở tập đoàn này? Nếu nói tập đoàn này lương cao sẽ bị tán vỡ mồm vì lý do quá thực dụng. Cô có vấn đề gì muốn hỏi chúng tôi? Đây đây, câu này mới hóc búa. Cô phải hỏi họ những câu tạo cảm giác như cô rất quan tâm đến tập đoàn như: “Tập đoàn có định phát triển lĩnh vực X?”, “Tập đoàn có ý định mở rọng sang thị trường Y?”, … Mấy vấn đề này Hoa Vân Tích đành phải tìm hiểu thêm, cho nên sáng mai cô tìm hiểu rồi soạn tiếp câu trả lời, sau đó gửi đơn xin nghỉ một buổi tới Saint Maria, chiều mai vẫn còn nên cô sẽ nghỉ học đi phỏng vấn.

Hoa Vân Tích tỉ mỉ chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, cô đến sớm trước giờ 15 phút. Cô ăn mặc trang nhã, búi tóc cao chải gọn gàng, trang điểm nhẹ. Trên mặt cô luôn mang theo nụ cười tươi tắn thẳng thắn nhìn vào nhà tuyển dụng, tỏ ra chăm chú lắng nghe và cầm theo cuốn sổ nhỏ cùng cây viết ghi lại lời căn dặn của họ. Khác hẳn với một Hoa Vân Tích bừa bộn thường ngày.

Một thời gian ngắn sau, không ngoài dự đoán của Hoa Vân Tích, cô đã được nhận vào làm ở Cao thị. Cô đã có công việc đầu tiên ở thể giới này.

Cô chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời lại mỹ mãn như vậy từ khi xuyên qua đến nay.


/31

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status