Oan Gia Tình Nhân

Chương 7

/11


Ngồi ở phòng bệnh vài giờ, Trần Lệ Mĩ vừa mới sinh, rất cần nghỉ ngơi, Ngưu Tiểu Tiểu liền đi theo Giản Chính Hạo đi ra, để Trần Lệ Mĩ nghỉ.

Ngưu Đại Đại phải chăm nom Trần Lệ Mĩ, không thể rời phòng bệnh nên đành lấy tất cả tiền mặt trong túi ra, nhét hết vào tay Ngưu Tiểu Tiểu, một bên dặn dò, tất cả đều là những lời tận tình khuyên bảo.

“Đừng mua đồ lung tung, làm việc tốt. Cha đối với ngươi cứng rắn như vậy là bởi vì quan tâm ngươi, ngươi không thể cả đời có cha ở bên chiếu cố. Một ngày nào đó cha tạ thế, ngươi nếu vẫn tiêu hoang như trước, cha sợ khi mình mất đi, ngươi sẽ khốn cùng thất vọng cả đời, cha là thương ngươi a.”

Ở bên ngoài làm việc nửa năm, Ngưu Tiểu Tiểu cũng dần dần hiểu được xã hội không phải tốt đẹp như vậy, hắn đỏ hoe mắt nói: “Cha, ngươi khổ tâm vì ta, ta đều biết, ta sẽ hảo hảo cố gắng.”

Thấy hắn không có ghi hận trong lòng, Ngưu Đại Đại lời nói ra đều nghẹn lại, thời nay con cái khó dạy, không ít nhà có tiền, cha mẹ chỉ cần hơi không đưa tiền, con liền vừa đánh vừa chửi cha mẹ, Ngưu Tiểu Tiểu tuy rằng là vô tâm nhưng ít nhất còn có giáo dục, không đối với việc lão làm có gì bất mãn.

“Tiểu Tiểu, ngươi biết được cha khổ tâm là tốt rồi, mấy ngày nay ta với dì ngươi đều ở trong này, ngươi có rảnh cứ tới đây.”

“Được, cha.”

Ngưu Đại Đại vào lại phòng bệnh, Ngưu Tiểu Tiểu mắt đỏ hoe lại rơi lệ nói: “Ta mới nửa năm không gặp ba, thế nhưng còn có đệ đệ mới.”

“Ngươi là mừng? Hay là sầu?” Giản Chính Hạo nhẹ giọng hỏi.

Ngưu Tiểu Tiểu lớn tiếng nói: “Đương nhiên mừng, ta biết ta luôn chọc cha ta giận, chính là có đôi khi ta cũng rất không hiểu vì cái gì cha cáu ta, từ nay có đệ đệ, ta chính là ca ca, càng phải cố gắng làm ca ca tốt.”

Giản Chính Hạo khẽ vuốt tóc hắn một chút, “Ngoan, đừng khóc.”

Ngưu Tiểu Tiểu đẩy tay y ra, “Đừng xem ta như ngu ngốc, ta mới không khóc.”

“Khóc đến lụt giống nhau còn nói không khóc.” Giản Chính Hạo nhẹ giọng nói.

Ngưu Tiểu Tiểu nước mắt lại như suối phun ra, tất cả đều là bởi vì gặp cha, dì cùng tiểu đệ đệ mới sinh, cho nên rất mừng, hại hắn bật khóc, hơn nữa cha trong túi còn bao tiền đều cho hắn, lại còn ân cần khuyên nhủ, hắn biết cha vẫn rất thương hắn, trong lòng hắn nhịn không nổi kích động, cho nên lại khóc .

“Ra đây đi.”

Kéo hắn vào một góc, Giản Chính Hạo đặt hắn tựa vào người mình khóc cho thỏa, Ngưu Tiểu Tiểu đem nước mắt, nước mũi, nước miếng toàn bộ áp vào ngực áo đắt tiền của y, khóc như cái trẻ lên ba.

“Tiểu Tiểu.”

“Chuyện gì?” Hắn khóc mười lăm phút sau, rốt cục cũng nín.

Giản Chính Hạo lần thứ hai vươn tay vuốt ve đầu tóc mềm mại của hắn, muốn hắn cứ như vậy ngoan ngoãn rúc vào người y, mặc y động chạm cũng không náo loạn.

“Chúng ta đi mua đồ chơi cho tiểu đệ đệ của ngươi được không?”

Ngưu Tiểu Tiểu hai mắt sáng lên, “Được lắm, mua đồ chơi cho đệ đệ chơi.”

Giản Chính Hạo lái xe chở hắn đi cửa hàng cho trẻ em, hắn nhìn giường, đồ chơi cho trẻ, toàn bộ đều cảm thấy rất tuyệt, xém chút mua toàn bộ, Giản Chính Hạo nhắc hắn, “Ta nghĩ nhà ngươi hẳn là có giường trẻ rồi, mua thứ khác đi.”

Ngưu Tiểu Tiểu gật đầu, cuối cùng hắn mua xe nôi, để tiểu đệ đệ lớn hơn một chút, dì có thể đẩy đệ đệ đi ra ngoài chơi, lại mua món đồ chơi nhỏ đáng yêu, còn có sách vải chuyên dụng cho trẻ con, rồi mới mang theo chiến lợi phẩm về nhà.

“Muộn rồi, đến chỗ ta ngủ đi.”

Thật sự là quá muộn, bởi vì Ngưu Tiểu Tiểu ở cửa hàng bách hóa cho trẻ đi vài lượt, thứ gì cũng thấy mê không buông tay, không biết nên mua cái gì, chờ hai người mua xong thì đã sớm tới giờ đóng cửa, huống chi hôm nay xảy ra nhiều chuyện, hắn cũng mệt mỏi.

“Hảo. . . . . . Được.”

Hắn ở trên xe, mỹ mãn ôm chiến lợi phẩm híp mắt, đầu gục sang bên ngủ gà ngủ gật, hoàn toàn đã quên ân oán với Giản Chính Hạo.

Giản Chính Hạo dừng xe, thật cẩn thận lấy túi đồ mới mua trong tay hắn ra, rồi ôm lấy hắn từ trên xe xuống, vào thang máy, thẳng một mạch đến tận giường mềm mại êm ái, Ngưu Tiểu Tiểu vừa chạm xuống giường liền ngủ.

“Tiểu Tiểu, ngươi muốn tắm rửa không?”

“Không cần, ta muốn ngủ.”

Đại khái là thật mệt mỏi, Ngưu Tiểu Tiểu buông ra lời nói vô nghĩa, Giản Chính Hạo tắm nhanh xong, quấn khăn tắm đi tới, mặc đồ ngủ rồi xốc chăn lên, tiến vào giường, mặt đối mặt âu yếm ôm lấy Tiểu Tiểu cùng nhau ngủ.

“Nóng, nóng chết được, cút đi ngay!”

Đại khái là Giản Chính Hạo mới vừa tắm rửa, toàn thân nóng hừng hực, Ngưu Tiểu Tiểu chán ghét đẩy y ra, Giản Chính Hạo cầm lấy điều khiển điều hòa hạ mấy độ liền, không bao lâu sau, Ngưu Tiểu Tiểu thấy lạnh liền tự động co lại, áp vào ngực y ngủ say sưa.

Tiện chiêu này tuy cũ nhưng Tiểu Tiểu ngủ say trong lòng ngực y là đủ rồi, y hôn môi Tiểu Tiểu một chút, Tiểu Tiểu hồn nhiên không biết, ngủ càng say, Giản Chính Hạo trìu mến lại hôn rồi mới tắt đèn, chính mình cũng chìm vào giấc ngủ.

Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy có ấm lô ở bên, hắn ngáp thật to, nhịn không được hướng ấm lô kia dựa vào, tay sờ loạn.

Ấm lô vừa mềm dịu, lại rắn như sắt thép, sờ thật thích, cũng thực thoải mái.

Hơn nữa điểm tốt nhất của ấm lô là thơm thơm, không phải mùi nước hoa ghê tởm trên phố mà là mùi thơm cơ thể mang theo nam tính, ngửi thấy khiến kẻ khác cả người thư sướng.

Hắn thấy nóng, thoáng kéo ra cổ áo sơmi của chính mình, hạ thân hắn cũng nóng, giống như có chút ngạnh lên, ấm lô kia cũng giống như xuân dược công hiệu, làm cho tiểu điểu của Tiểu Tiểu hắn thấy cương cương.

Hắn vuốt ve ấm lô, bàn tay đặt tại chỗ ngạnh ngạnh của ấm lô, hắn nghe được bên tai truyền đến một tiếng thấp giọng, hắn mơ màng mở mắt, khuôn mặt tuấn tú của Giản Chính Hạo gần ngay trước mắt.

“Tiểu Tiểu. . . . . .”

Mặt càng dựa vào gần, sau đó hắn cảm giác được đầu lưỡi thuần thục mở đôi cánh môi hắn, công kích trực tiếp đầu lưỡi hắn, hắn dùng đầu lưỡi chống cự, ngược lại bị đầu lưỡi y cuốn lấy, hôn lưỡi làm lưng hắn hư nhuyễn vô lực, hắn tựa như trong miệng không đủ nước miếng, vẫn là hấp đến toàn thân phát run, chỉ là lưỡi giao triền mà khiến hạ thân hắn vừa rồi mới là tiểu điểu có chút cương cương, giờ đã muốn biến thành đại bàng giương cánh.

Quần áo rốt cuộc như thế nào bị cởi sạch, Ngưu Tiểu Tiểu một chút cũng không ý thức được, cuối cùng còn lại quần lót che thân cũng bị tay Giản Chính Hạo kéo xuống dưới, để tại bên giường.

“Tiểu Tiểu nơi này thoải mái sao không?”

Tay y ở trên mặt đại bàng của hắn mà xoa nắn, thoải mái vô cùng, trước kia năm lớp mười bị y làm như vậy, hắn cũng đã thoải mái đến bật khóc, hiện tại tay y vẫn có ma lực ngày trước, làm cho hắn không chịu nổi.

“Không, không nên đụng. . . . . . đụng nơi đó!”

Giọng hắn nghe như đang bị bóp cổ, vừa cao vừa nhỏ, cố chống cự, không cho Giản Chính Hạo tiếp tục sờ, nhưng tay y siêu cấp lợi hại, cao thấp di động xoa nắn, tìm hiểu chỗ mẫn cảm nhất của hắn ngay tại nơi này.

Sẽ không phải. . . . . . không phải mùi thơm vừa rồi hắn ngửi chính là hương vị trên người Giản Chính Hạo đi, mà là mê hương trong tiểu thuyết võ hiệp, bằng không sao hắn có thể giống động vật động dục như thế?

“Nơi này thoải mái sao không?” Y bướng bỉnh hỏi, ngôn ngữ mang theo ý cười.

Ngưu Tiểu Tiểu hai tay nắm chặt ga giường mà hổn hển, hắn liếc xuống xem, hạ thân mình không chịu thua kém đang trong bàn tay Giản Chính Hạo sinh long hoạt hổ, mông đặt thoải mái trên chăn, hai chân hơi mở ra giống nữ nhân, mật dịch ướt đẫm chảy xuống, hắn đương nhiên thấy xấu hổ cùng quẫn, cảm giác chính mình trở nên rất kỳ quái.

“Không muốn. . . . . . Không muốn. . . . . .”

“Vì cái gì không muốn? Tiểu Tiểu không phải thực thoải mái sao không?”

Giản Chính Hạo anh tuấn mỉm cười sáng ngời nhìn hắn, trên người y mùi thơm của cơ thể hàm chứa một chút hương xà phòng, thập phần dễ ngửi, so với mình hình như không giống?

Ngưu Tiểu Tiểu cả kinh, chính mình hôm nay không tắm rửa a, hơn nữa hắn ở ngoài đường chạy suốt một ngày, nhất định mồ hôi mồ kê đầm đìa đi, nhất định là hôi hám đi!

Hắn kinh hãi đẩy Giản Chính Hạo ra, cũng bất chấp chính mình phía dưới kia đại bàng giương cánh, “Ta không tắm rửa, trên người đều là mồ hôi hôi hám.”

Giản Chính Hạo hôn lên chỗ mẫn cảm ở cổ hắn, âm thanh nam tính se sẽ tê dại lòng người, “Không đâu, là hương vị Tiểu Tiểu đã thành người lớn.”

“A. . . . . . Ngươi, ngươi làm gì?”

Hắn phát giác bàn tay to của Giản Chính Hạo trộm dời về sau lưng hắn, xoa cái mông trắng nõn, đầu ngón tay ở hậu huyệt của hắn mà nhẹ nhàng vỗ về. Ngưu Tiểu Tiểu nơi đó một trận co rúm, giống như nhớ lại một đêm khoái hoạt trước đây, chính là hắn không tắm rửa, rất hôi, Giản Chính Hạo lại thơm ngào ngạt, chính mình có thể nào hôi hám, hắn hoàn toàn không nghĩ tới việc mình phải kiên quyết không cùng Giản Chính Hạo phát sinh quan hệ mới đúng.

“Ta, ta phải đi tắm rửa.”

Hắn cước bộ không xong xuống giường, Giản Chính Hạo chẳng nề hà cũng theo hắn xuống, mở vòi nước, tia nước phun ra. Giản Chính Hạo cũng cởi quần áo, cùng hắn đứng dưới làn nước, Ngưu Tiểu Tiểu lén nhìn, thứ gì đó vừa đen vừa to dưới kia của y cao cao thẳng khởi, hắn lập tức liếc sang bên, tim đập càng nhanh.

Nhất định là hắn lại trúng mê hương của Giản Chính Hạo, bằng không hắn làm sao có thể đối địch nhân lớn nhất đời mà mặt đỏ tim đập, nhìn đến một cây kia của y vì mình mà trướng lên, hắn hẳn là phải tức giận mắng y là đồng tính, biến thái mới đúng, như thế nào cảm thấy được trong lòng cũng ngứa, phía dưới cũng ngứa.

“Tiểu Tiểu làn da thật mịn màng.”

“Kia còn cần đến ngươi bảo, tất cả mọi người đều nói như vậy.”

Còn chưa xong màn tự biên tự diễn, Giản Chính Hạo hai tay mang bọt sữa tắm lướt qua cổ hắn, hướng trước ngực hắn xoa vòng vòng, sữa tắm bông mềm đầy xúc cảm, hơn nữa bàn tay to ấm áp, cảm giác thập phần khiêu khích, nhất là tay Giản Chính Hạo càng lúc càng xuống phía dưới, dùng bọt xoa lên đại bàng của hắn.

“Xoay người, chống vào tường!”

Giản Chính Hạo thanh âm như đang mê hoặc khiến hắn không tự chủ được làm theo, hắn quay vào tường, hơn nữa dùng hai tay chống lên tường, tia nước phun trên lưng hắn, giống như mát xa bằng nước, thoải mái cực kỳ, hắn kêu lên một tiếng, bộ vị phía dưới ngứa ngáy lại bị Giản Chính Hạo lấy tay đầu ngón tay mềm nhẹ vỗ về.

“Nơi này là điểm mẫn cảm của Tiểu Tiểu, đúng không?”

Ngón tay Giản Chính Hạo ở hắn *** hậu huyệt mà lộng, sau đó ở chỗ bộ vị dùng sức ấn một chút, Ngưu Tiểu Tiểu vô lực mở miệng, hai chân run lên, phía dưới đại bàng cũng run rẩy.

Y đã dùng đến hai ngón tay không ngừng đùa bỡn bên trong hắn. Ngưu Tiểu Tiểu đè nén tiếng kêu, theo động tác càn rỡ của ngón tay y mà thân thể ửng đỏ, ở đợt triều khoái cảm tiếp theo mà lảo đảo quỵ xuống, chân hắn sớm không đỡ được cơ thể.

“Tiểu Tiểu thanh âm thật hay, ta muốn nghe thanh âm của Tiểu Tiểu.”

Không cần, kêu mất mặt như vậy, giống lần trước cùng Giản Chính Hạo ở khách sạn xem AV, Ngưu Tiểu Tiểu có không chí khí như thế nào, cũng không muốn phát ra tiếng kêu mất mặt như vậy, hắn vội đem miệng giấu đi thật nhanh.

“Ngươi không gọi, ta đây đành khi dễ ngươi a.”

Ngươi này biến thái, từ nhỏ đến lớn đều khi dễ ta, còn có cái gì không khi dễ đến, Ngưu Tiểu Tiểu trong lòng chửi bậy, chính là Giản Chính Hạo lại đưa vào ba ngón tay, kích thích khiến Ngưu Tiểu Tiểu kêu lên, nhưng thanh âm kia không chỉ có cảm nhận sâu sắc mà còn cả vài tia thư sướng.

“Tiểu Tiểu kêu thật êm tai, quay lại đây.”

Giản Chính Hạo tắt nước, Ngưu Tiểu Tiểu bị hắn ôm lấy, hai người liền ngượng ngùng lên chiếc giường ấm áp, mông Ngưu Tiểu Tiểu lắc nhẹ, vừa rồi cảm giác ngón tay Giản Chính Hạo đùa bỡn vẫn khắc thật sâu bên trong, hắn còn muốn nữa.

“Tiểu Tiểu, thoải mái đúng không? Tiểu Tiểu vẫn muốn nữa, phải không?”

Hắn rưng rưng, không cam lòng không muốn gật đầu, Giản Chính Hạo nhãn thần tỏa sáng, đè lên đầu Ngưu Tiểu Tiểu, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Giúp ta lộng thấp chút, ta sắp đi vào, bằng không sẽ làm bị thương Tiểu Tiểu.”

Y kéo đầu Ngưu Tiểu Tiểu, tới gần phân thân tráng kiện của y, rõ ràng biết tên biến thái này chỉ biết khi dễ hắn, nhưng Ngưu Tiểu Tiểu vẫn là mở đôi môi phấn nộn ra, ngậm lấy cục cưng của Giản Chính Hạo.

Cái loại này sáp sáp đắng đắng, căn bản không phải thứ hắn thích ăn, nhưng ngón tay Giản Chính Hạo ngón tay ở hạ bộ hắn bỗng nhiên khua khoắng, hắn vươn đầu lưỡi càng sâu, Giản Chính Hạo liền đâm vào càng sâu.

“Tiểu Tiểu làm tốt lắm, thật thoải mái, thực sự thoải mái.”

Giản Chính Hạo hút không khí, lời tán tụng của y nghẹt cứng đến không thể nghe ra, Ngưu Tiểu Tiểu rõ ràng không thích ăn thứ này, nhưng nhìn biểu tình nam tính của Giản Chính Hạo, hắn lại đem thứ ở miệng ngậm sâu hơn, khiến nó trong miệng hắn nảy lợi hại hơn, sau đó chính tim hắn cũng đập dữ dội, âm vang thật lớn trong đầu hắn.

Hắn nhất định là trúng mê hương của Giản Chính Hạo, tuyệt đối đúng vậy, bằng không thế nào lại ở trên giường y, giúp y làm loại chuyện tình giết người này, hơn nữa nói thật ra, hắn lại còn cảm thấy được không rất chán ghét, nhất là nhìn biểu tình nam tính của Giản Chính Hạo khi chịu đựng khiến hắn cũng thấy hạ thân mình lạ không chịu nổi.

“Tiểu Tiểu, đủ rồi, ta mau bị ngươi hút ra.” Câu này không hề là chê cười, y thật sự sắp khống chế không được chính mình, ai kêu Ngưu Tiểu Tiểu biểu tình đáng yêu như vậy.

Giản Chính Hạo đẩy hắn, khai mở hai chân hắn, phân thân y đã lập tức đi vào hậu huyệt nãy giờ bị y đùa bỡn mãi.

Tuyệt không hề đau, hắn hổn hển kêu ra tiếng, Giản Chính Hạo đi vào vừa sâu lại đầy mãnh lực, giống như sợ hắn không cảm nhận được hết cây to kia của y, Giản Chính Hạo ôm lấy mông hắn, Tiểu Tiểu chỉ còn nửa người chạm giường, hạ thân cùng Giản Chính Hạo chặt chẽ tiếp hợp, mỗi lần tách ra, hắn liền vặn vẹo, muốn cùng Giản Chính Hạo lại một lần nữa tiếp xúc.

“Chính Hạo ca. . . . . . Chính Hạo ca. . . . . .”

Ngưu Tiểu Tiểu nũng nịu kêu, lệ quang làm cho hắn tầm mắt mơ hồ, khiến Giản Chính Hạo giống như cách hắn rất xa, hắn trong lòng sợ hãi giơ hai tay ôm chặt cổ Giản Chính Hạo. Hương vị trên người Giản Chính Hạo truyền đến, hắn gắt gao ôm, tựa như sợ y một khắc sau sẽ biến mất không thấy.

Sau lần thứ hai, Tiểu Tiểu ngủ mê mệt. May mắn hôm nay là thứ bảy không cần đi làm, y cũng ôm Tiểu Tiểu mà ngủ, đến lúc y tỉnh lại, trợn mắt nhìn nước tẩy bồn cầu cùng chai sữa tắm, cả hai đều dí sát ngay trước mặt y, ngón tay Tiểu Tiểu đặt tại vòi phun, giống như lúc nào cũng có thể ấn cho chất lỏng bên trong bắn ra tấn công y.

“Ngươi này sắc ma, ngươi lại hạ mê dược với ta, đúng không?”

Ngưu Tiểu Tiểu thanh âm thập phần tức giận, hắn lùng khắp trong phòng, không tìm thấy dao nhỏ, hơn nữa lần này Giản Chính Hạo thực thông minh đem dao cạo râu cùng chổi cọ bồn cầu cất sạch, hại hắn tìm không thấy vũ khí, cuối cùng chỉ có thể tóm lấy nước tẩy bồn cầu và chai sữa tắm, chực phun vào mắt Giản Chính Hạo, ít nhất muốn mắt y đau không chịu nổi.

“Tiểu Tiểu. . . . . .”

Giản Chính Hạo vừa bực mình vừa buồn cười, lại biết giờ phút này nếu không trấn an hảo hắn, hắn có thể thật sự phun nước tẩy bồn cầu vào mắt mình, đáng lẽ nên sớm biết đem vật nguy hiểm đó giấu đi mới đúng.

“Đừng gọi tên ta, ngươi này cuồng, lại còn bảo ta dùng miệng. . . . . .” Ngưu Tiểu Tiểu trên mặt một trận hồng rồi đến một trận xanh.

Giản Chính Hạo nở nụ cười, hắn đương nhiên biết Ngưu Tiểu Tiểu đang nói đến chuyện gì, kia một khắc hương diễm cùng sung sướng, là văn chương đều không thể tả xiết.

“Ngươi còn cười, ngươi này đại biến thái!”

Tiểu Tiểu giống như sắp lao vào đấm đá y. Ngay tại giây phút hết sức căng thẳng này, di động của Giản Chính Hạo reo vang, y bảo Tiểu Tiểu: “Chờ ta một chút.”

Hắn mở di động, Ngưu Tiểu Tiểu thành thật chờ hắn nghe điện thoại. Giản Chính Hạo nghe xong mặt nhăn lại, cuối cùng y đơn giản nói: “Được, ta sẽ lập tức đó xem xét.”

Y cắt điện thoại. Ngưu Tiểu Tiểu lúc này mới nhớ ra mình là tìm y tính sổ, sao lại còn chờ một chút, chính mình thật sự là ngu ngốc tới cực điểm.

Đúng lúc hắn nhằm chỗ xung yếu mà tính sổ, Giản Chính Hạo đưa tay vuốt ve tóc hắn, vẻ mặt ôn hoà nói: “Tiểu Tiểu, Chính Hạo ca có việc vội, chúng ta để lần sau hảo tính sổ, được không?”

Hắn còn chưa nói ra được từ “không”, Giản Chính Hạo đã nhanh chóng mặc quần áo, bước ra cửa tiền, bảo Ngưu Tiểu Tiểu: “Cửa sẽ tự động khóa trái, ngươi tắm rửa xong, muốn đi ra ngoài, chỉ cần sập cửa là được.”

Y cứ như vậy mà đi, Ngưu Tiểu Tiểu ngạc nhiên không thôi, trừng đôi mắt trống rỗng, trong tay nước tẩy bồn cầu và sữa tắm bỗng trở nên nặng vô cùng. Hắn tức giận đến nhằm trên giường mà phun loạn sữa tắm cùng nước tẩy.

Phun xong rồi cũng không đủ nguôi giận, hắn còn đem trong dầu gội trong phòng tắm phun khắp giường. Chưa hạ hỏa, hắn chạy vào phòng tắm tắm rửa, bỗng nhiên phát hiện dầu gội đầu, sữa tắm đều bị hắn phun sạch rồi, đành tắm “suông”.

Tuy rằng tự làm tự chịu, nhưng hắn chính là nôn đến không được.

Chân có điểm toan, thắt lưng không thoải mái, nhưng may mắn hôm sau chủ nhật hắn có thể ở nhà ngủ một ngày, cách ngày mới phải đi làm, cho nên lúc đi làm ít nhất không khó chịu như trước, hơn nữa hắn hôm đó quá nóng giận, đồ mua cho tiểu đệ bỏ lại hết ở nhà Giản Chính Hạo, quên mang theo.

Giản Chính Hạo hỗn đản, lúc trước vây vo quanh hắn như vậy, mỗi ngày đều lái xe tới trước cửa công ty chờ hắn, không thể tưởng được hiện tại ngay cả bóng dáng cũng không thấy.

Hơn nữa hắn giận nhất là chính mình không hề biết số điện thoại của Giản Chính Hạo, ngay cả số điện thoại cũng không biết, như thế nào lấy được quà tặng cho tiểu đệ đệ.

Muốn chạy đến nhà Giản Chính Hạo lại sợ cha mẹ y thấy mình rất kỳ quái, hắn đành phải nhẫn nại, dù sao Giản Chính Hạo biến thái thích nhất là trêu chọc hắn, nhất định chẳng bao lâu sẽ tìm đến hắn.

Ôm ý nghĩ đó, hắn nhẫn nại vài ngày, buổi tối đến bệnh viện thăm cha và dì, hắn cao hứng phấn chấn nói mình mua quà tặng đệ đệ đáng yêu, mấy hôm sau sẽ đem cho đệ đệ.

Ngưu Đại Đại rất cảm động, nhưng dù vậy vẫn không thay đổi quyết định trước đây. Bọn họ làm xong thủ tục xuất viện, Ngưu Đại Đại vẫn không bảo Tiểu Tiểu về cùng, lời nói thấm thía: “Tiểu Tiểu, chỉ cần ngươi sống được một năm này, cha mới có thể tín nhiệm ngươi có năng lực tự gánh vác, khi đó ta mới có thể hoan nghênh ngươi về nhà.”

Ngưu Tiểu Tiểu đành giúp mang mấy thứ đồ này nọ, lúc những người kia lên xe taxi, hắn nhịn không được mắt đỏ hoe, hai mươi mấy năm đều ở nhà ăn ngon mặc đẹp, hiện tại hắn một người ở bên ngoài, thật đúng là rất không quen, huống chi nửa năm không gặp, cha có vẻ thật sự già đi một chút.

“Cha, ngươi phải bảo trọng! Dì, ngươi cũng phải bảo trọng thân thể, còn có đệ đệ nữa.”

Nói xong, hắn hướng bên trong xe taxi phất tay, Ngưu Đại Đại đăm chiêu nhìn hắn, một nửa là lo lắng, một nửa cũng là không thể mềm lòng, lão tin tưởng việc tự sinh tồn nhất định có ích cho tương lai của Ngưu Tiểu Tiểu, lão không thể sống đến hai trăm tuổi, không có khả năng giúp Ngưu Tiểu Tiểu cả đời.

Lão cũng hướng về phía Ngưu Tiểu Tiểu đang đứng bên ngoài mà phất tay. Trông xe taxi mỗi lúc một xa, Ngưu Tiểu Tiểu nước mắt bất giác rơi xuống.

Hắn dùng sức quệt nước mắt, nhưng thế nào quệt cũng không xong, lại không ai đem hắn kéo ra một góc, để cho hắn khóc thỏa thích, thuận tiện để hắn đem nước mắt nước mũi chùi sạch trên ngực áo đắt tiền của y.

/11

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status