Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc

Chương 64 - Chương 64

/73


Lúc Triệu Nhạc tỉnh lại đã thấy mình nằm trong phòng bệnh từ đời nào.

Nhớ tới lúc cậu nửa tỉnh nửa mê có người nào đó nói bên tên, giờ lại nằm trong viện cũng không lấy gì làm lạ.

Cậu ngồi dậy nhìn mu bàn tay cắm một đống kim tiêm. Người không còn sốt nữa, đầu cũng đỡ đau nhiều.

Lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lâm Hưởng tay cầm thuốc lại gần, thấy Triệu Nhạc ngồi thừ người, nhẹ giọng than thở, đưa thuốc cho Triệu Nhạc, vừa rót nước vừa nói : “ Cái này phải uống trước khi ăn, uống đi rồi còn ăn.”

Triệu Nhạc muốn uống thuốc cũng không xong, banh tai ra mà nghe Lâm Hưởng lải nhải : “ Đêm qua chú đi uống rượu à? Thế chú có làm ra mấy cái hành động nghệ thuật như cởi truồng vì môi trường không? Tay chịu lạnh quá cũng bị khô hết rồi, chú làm cái gì thế hả? Anh mới không về có một ngày đã để mình sống dở chết dở, lỡ mà anh hai ngày không về có phải chú định cho anh đi viếng luôn không?”

Triệu Nhạc nuốt thuốc xuống, che mặt làm nũng: “ Anh đừng nói nữa, em đau đầu lắm.”

Hừ.” Lâm Hưởng ấy mà, bình thường với người lạ ngay cả gật đầu cũng lười, nhưng một khi đã để ý tới thì chẳng khác nào mấy bà nội trợ ưa lải nhải : “Tỉnh rồi thì chuẩn bị về thôi, bác sĩ nói gần đây phòng bệnh đang thiếu, Chung Nhất Thần còn đang đợi ngoài kia kia kìa.”

“Chung Nhất Thần?” Sao tự nhiên hắn ta lại tới đây?

“Là người ta đưa em vào viện đó.” Lâm Hưởng nhếch miệng cười : “ Rốt cuộc cũng làm được chuyện có ích.”

Có điều so với tội ăn cắp chìa khóa nhà người khác thì vẫn chưa là gì, lát nữa về phải tính sổ với anh ta.

Một lúc sau thì Triệu Nhạc ngủ mất, đến giữa trưa mới tỉnh lại.

Trên đường trở về, Chung Nhất Thần tò mò chịu không nổi, nhìn chằm chằm hai mì mắt sưng vù của Triệu Nhạc qua kính chiếu hậu, dè dặt hỏi : “Cậu khóc vì chuyện gì thế?”

“Khóc?” Triệu Nhạc sờ sờ mặt : “Ai khóc chứ? Anh mới khóc ấy.”

“Cái lúc hôn mê cậu khóc mà.”

“…”

Lâm Hưởng thấy thế cũng nói : “ Trước kia chú có khóc bao giờ đâu, có tủi thân đến mấy cũng chưa từng… có chuyện gì à?”

“Em khóc bao …” Nói được một nửa, Triệu Nhạc đột nhiên im miệng.

“Cứ vừa khóc vừa nói gì mà vẫn còn thích, rồi kêu tên người nào đó, hình như là Trần..”

“Ai nói, anh đừng có mà bịa đặt!” Triệu Nhạc trừng cái ót Chung Nhất Thần, hận không thể một phát vỗ cho người này mất trí nhớ.

“Hừ.. Làm mà không dám nhận.”

Lâm Hưởng liếc Triệu Nhạc một cái, quay đầu sang một bên ra cái điều suy nghĩ, Triệu Nhạc nhà mình chắc là coi trọng ai đó rồi,chẳng lẽ là yêu đơn phương? Hắn là thế, nếu không sao nhóc con này lại khóc đến thương tâm như vậy được.

Trong xe yên tĩnh được mấy phút, Triệu Nhạc giống như ngồi trên đống lửa xoay đi xoay lại mãi không yên, sụt sịt cái mũi, cậu nhóc vươn tay chụp vai Chung Nhất Thần : “ Đưa giấy ăn đây, đại biến thái.”

“Mẹ nó, cậu nói thế mà nghe được à? Ông đây dù sao cũng là người cứu về cái mạng nhỏ của cậu đó, về sau phải gọi là ân nhân.”

“Ân em gái anh”

“.. Lâm Hưởng,cậu nhìn thằng nhóc này đi!” Đến cả em dâu độc mồm độc miệng Lâm Hưởng ban nãy còn phải khen người anh chồng này mấy câu đó, cậu trình gì mà dám bắt nạt ông đây! Ông đây đi méc cho biết tay.

“Lo mà lái xe của anh đi.” Lâm Hưởng trở mình xem thường, mẹ nó, dám phá rối trong lúc cậu bận nghiên cứu gian tình của Nhạc Nhac : “Giúp người thì giúp cho trót, anh cứu nó một mạng thì giờ nó bảo gì anh làm nấy luôn đi.”

“…” Hu hu hu.. Lũ cầm thú! Ông đây quả nhiên là do mẹ ghẻ sinh ra #T(*$$^

Trên đường thuận tiện ghé vào nhà hàng mua cơm trưa, Chung Nhất Thần đưa người về nhà. Sau đó cơm trưa cũng chưa kịp ăn đã bị Lâm Hưởng đuổi về công ty làm việc.

Chung Nhất Thần bóp cổ tay : “ ĐM! Mẹ nó! Đời này tôi chưa gặp ai như mây người! Một đám lang sói vong ân phụ nghĩ! Không biết ơn thì thôi đi, nhưng sao lại nỡ đối xử với tôi như vậy hả? Về sau tôi mà còn bám theo mấy người tôi không mang họ… Hừ”

Lâm Hưởng : “ Không mang họ gì?”

“Không mang họ Trương..”

“Anh từng mang họ Trương à?”

“Cậu quản được chắc?”

Tổng giám đốc Chung lý sự không nổi, hất đầu, đi thì đi, ông đây cũng chẳng hiếm lạ một bữa trưa đạm bạc ở nhà mấy người! Ông đây đi ăn cao lương mĩ vị! Các người cứ ở đó mà ghen tị đi..

(Hình như tài khoản vẫn bị khóa mà nhỉ =))))

Buổi chiều Lâm Hưởng không tới công ty.

Chung Thành Lâm cho cậu nghỉ một buổi, cậu tội gì mà không nghe. Tuy rằng Triệu Nhạc không sao cả, nhưng ở nhà một ngày nằm ườn trên ghế sa lông xem phim so với đi làm chẳng phải sướng hơn rất nhiều sao?

Hai người, một người nằm chễm chệ chiếm hết cái sô pha, một người co ro ngồi trên cái ghế nhỏ hơn. Lâm Hưởng nằm chữ đại, trong ngực còn ôm một bát trái cây đầy ụ, lôi mấy đĩa phim hải tặc hôm trước mua về cho vào đầu đĩa xem.

Xem chưa được bao lâu thì chuông cửa vang lên.

Lâm Hưởng đứng lên mở cửa, cửa mở ra liền sửng sốt một hồi.

Anh bạn này là ai…

Sao nhìn quen mắt vậy ta?

Mẹ ơi! Hay là tại mình mở cửa không đúng cách?

Trần Nguyên vội vàng chạy tới,còn đang há miệng thở dốc, chưa kịp thốt ra câu nào cửa trước mắt đã bị Lâm Hưởng đóng sầm lại.

Hắn đần ra như ngỗng ị.

Vụ gì thế?

Vài giây sau, cửa lại mở ra. Lâm Hưởng giương mắt nhìn hắn hai giây, cửa lại đóng lại.

“…” Mẹ nó…

Trong phòng, Triệu Nhạc thấy cậu cứ mở ra mở vào cửa tới hai ba lần, hỏi : “Anh, ai ngoài đó thế? Đa cấp hở?”

Lâm Hưởng hét : “ Không phải” sau đó lại nhìn cánh cửa ra điều suy ngẫm.

Chẳng lẽ đấy là Nguyên nhi sao? Sao đột nhiên rút đi đâu mất một vòng thịt thế này, hay đây là anh em sinh đôi? Không thể nào, đã bao giờ nghe nói cậu ấy có anh em gì đâu…

Nhưng đấy rõ ràng là mặt Trần Nguyên mà, rốt cuộc đây là làm sao?

Chuông cửa lại vang lên, lần này Lâm Hưởng mới chịu để cửa mở.

Trần Nguyên che mặt : “ Mới có vài tháng không gặp cậu đã đối xử với tôi như vậy. Hu hu hu… Cậu hết yêu tôi rồi…”

ĐM, cái điệu này thì đúng của thằng nhóc Trần Nguyên rồi, không chạy đi đâu được.

Lâm Hưởng cao thấp đánh giá hắn : “ Cậu sao thế, thất tình đến mức cơm ăn không nổi luôn à?” Gầy đi thấy rõ luôn này, nhìn đẹp trai hẳn ra nha!

Trần Nguyên không trả lời cậu : “ Hôm nay cậu không đi làm à?”

“Ừ, hôm nay được nghỉ. Mau vào đi.”

Trần Nguyên đi theo sau cậu, nói : “ Tôi từng đến tìm cậu một lần, còn tưởng tìm nhầm chỗ. Buổi sáng tớ, bấm chuông nửa ngày không thấy ai, ngồi dưới tầng uống cà phê một lúc…”

(Cho bạn nào quên, hai người này làm bạn từ lâu nhưng Lâm Hưởng rất ít đưa ai về nhà, lần duy nhất Trần Nguyên đến là hôm say xong tưởng Triệu Nhạc ngủ với bạn ý đó =)) Mà say nên không nhớ là bình thường =)) Do đó bạn ấy mới không chắc là đến đúng địa chỉ hay không.)

Nói được một nửa, Trần Nguyên dừng lại, lời ra tới miệng lại nuốt vào trong bụng.

Bởi hắn nhìn thấy Triệu Nhạc.

Tuy rằng hắn tới đây vì Triệu Nhạc, nhưng vừa thấy mặt lại chẳng biết phải nói gì.

Triệu Nhạc sớm đã nghe thấy tiếng Trần Nguyên, liếc mắt nhìn hắn, lười biếng cầm ít hoa quả cho vào miệng nhai.

Lâm Hưởng cầm bình nước từ phòng bếp ra đưa cho hắn, hất cằm về phía sa lông nói : “Ngồi đi.”

“A.”

“Sao dạo này không gọi điện cho tôi?”

“Cậu có bạn trai rồi mà, tôi ngại không muốn quấy rầy hai người thân mật thôi…”

“Thôi ngay.” Lâm Hưởng vỗ bốp cái vào ót hắn. Cái đứa hâm hấp này từ khi nào lại biết nghĩ cho người khác vậy chứ.

Hai người thuận miệng đá xoáy nhau vài câu nhưng ánh mắt Trần Nguyên vẫn luôn hướng về phía Triệu Nhạc.

Lâm Hưởng là ai chứ, có thể không nhìn ra sao? Cậu quay đầu nói với Triệu Nhạc : “ Nhạc Nhạc, sao chú không nói gì thế, chẳng phải hai người quen nhau sao?”

Triệu Nhạc “hừ” một tiếng : “Ai thèm quen hắn.”

“Không quen sao?” Lâm Hưởng bật cười : “ Anh nhớ mấy hôm trước chú còn bảo có quen mà.”

Triệu Nhạc dùng khóe mắt liếc người ta, giả bộ như vừa mới nhớ ra : “A, đúng rồi, có quen.. Chẳng qua bây giờ nhìn khác quá. Đẹp trai ngây người luôn, chắc có nhiều người theo đuổi lắm ha? Hạnh phúc thật đấy.”

Trần Nguyên bị nghẹn không biết nói gì.

Lâm Hưởng gật đầu : “ Đẹp trai lên nhiều ấy chứ, trước kia đã bảo cậu nên chỉn chu ngoại hình hơn rồi mà. Dạo này thế nào? Cái người cậu thích kia đã theo đuổi được chưa?”

Triệu Nhạc cả người đóng băng.

Theo đuổi ai? Tên này theo đuổi người khác rồi?

Cũng đúng thôi, giờ ngoại hình thế này, muốn theo đuổi ai mà chẳng được.

Mau mau Happy Ending với người ta đi, việc đếch gì phải ở đây diễn trò trước mặt ông!

Trần Nguyên thoáng nhìn Triệu Nhạc, sau đó buồn bã lắc đầu.

“Khó chịu lắm à?” Lâm Hưởng hỏi.

Trần Nguyên cúi đầu không hé răng.

“Đều là thuần 0, vốn đã không có khả năng rồi. Cậu đừng khó chịu nữa, duyên phận là chuyện không thể ép buộc được.”

“Ừ.”

Sắc mặt Triệu Nhạc thay đổi. Chẳng lẽ đang nói mình sao?

Triệu Nhạc trộm nhìn về phía hai người kia, đúng lúc gặp phải tầm mắt Trần Nguyên.

Ánh mắt cả hai dây dưa hai giây, sau đó Triệu Nhạc quay đi.

Trong lòng Trần Nguyên hoàn toàn trống rỗng.

Mới sáng ra đã bị cái thái độ hận không thể cách xa xa một chút của Triệu Nhạc làm cho thương tâm,giờ còn như thế này, giống như nhìn thêm một giây sẽ chết ấy.

Trần Nguyên rút từ trong túi ra cái di động đặt lên mặt bàn thủy tinh, sau đó đứng lên : “Tôi tới đưa cái này thôi. Không còn việc gì nữa, về trước đây.”

“Buổi chiều phải đi làm à?”

Trần Nguyên theo bản năng lắc lắc đầu, lại vội vàng gật.

Lâm Hưởng nheo mắt. Nói dối, chắc chắn chiều nay Trần Nguyên được nghỉ. Thế tại sao lại phải nói dối nhỉ?

Nhưng Lâm Hưởng cũng chẳng muốn vạch trần hắn làm gì, nói chuyện nửa ngày, ít nhiều gì cũng phát hiện được không khí giữa hai người này có chút không thích hợp. Còn lí do vì sao thì cậu nghĩ hoài không ra.

Nếu nói là không có gì, vậy tại sao Trần Nguyên phải vội vã chạy tới đây đưa di động. Nhưng nói không có gì thì cái không khí căng thẳng này từ đâu mà ra?

Lâm Hưởng cũng không hắn lại, tiễn người ra tận cửa.

Triệu Nhạc cầm di động lên, nắm trong tay thẫn thờ nhìn chằm chằm hồi lâu.

Lâm Hưởng tiễn Trần Nguyên xong, quay về đã thấy cậu nhóc ngẩn người liền hỏi : “ Làm sao thế?”

“Lúc em hôn mê đã nói thích gì thế?”

“Anh cũng không biết, có điều Chung Nhất Thần cũng không phải kẻ sẽ nói lung tung.”

“Ồ” Triệu Nhạc gật đầu, đứng dậy cầm lấy áo khoác mặc vào : “ Em đi ra ngoài một lát.”

“Đi đâu? Quần áo cũng không thay à?”

“Em xuống dưới thôi, quay lại ngay.”

Lâm Hưởng nheo mắt nhìn Triệu Nhạc chạy ra ngoài, đầu óc linh hoạt ngẫm nghĩ một lát, sau đó chạy vọt ra ban công, nằm úp sấp lên thành ban công nhìn xuống.

Trần Nguyên mới vừa mở cửa xe, chợt nghe thấy có tiếng bước chân chạy về phía này. Quay lại nhìn, Triệu Nhạc mặc quần áo ngủ mỏng manh, dưới chân tùy tiện đi dép lê chạy tới,trong lòng khẽ nhói lên, đang muốn mở miệng nói chuyện đã thấy Triệu Nhạc trèo lên ghế phó lái.

“Lên đi.”

Trần Nguyên khựng lại, máy móc lên xe đóng cửa, mở hệ thống lò sưởi trong xe .

“Anh hiện giờ có thích ai không?”

Triệu Nhạc vừa mở miệng đã hỏi cậu như vậy làm Trần Nguyên như lâm vào mộng.

Hắn nhìn phía trước, thỉnh thoảng lại dùng khóe mắt ngắm Triệu Nhạc, gật gật đầu.

Triệu Nhạc sửng sốt một chút.

Cậu không ngờ rằng Trần Nguyên sẽ gật đầu.

Cậu nhiệt huyết chạy vội xuống dưới này, lại không nghĩ tới người này có khả năng đã đem lòng yêu người khác.

Cũng phải… Người theo đuổi hắn nhiều như thế, hắn thích người khác cũng không phải không có khả năng.

Cái ngươi ngồi cạnh hắn cả buổi ngày hôm qua chăng? Cũng có thể là người mà cậu không biết.

Triệu Nhạc gác tay lên trán,mắt nhắm lại, quay đầu cười với Trần Nguyên : “Xin lỗi, tôi nhầm.”

Trần Nguyên thấy cậu muốn xuống xe, trong lòng căng thẳng, đột nhiên vươn tay túm cậu lại.

Triệu Nhạc một chân đã đặt bên ngoài, khựng lại, quay đầu nhìn.

Tầm mắt hai người dây dưa cùng một chỗ, giờ phút này không một ai muốn lảng tránh nữa.

Trần Nguyên liếm đôi môi khô ráo.

Vừa rồi tuy rằng Triệu Nhạc cười, nhưng nụ cười đó làm hắn cực kì khó chịu.

Hắn cảm thấy mình nên giữ cậu lại, nếu không sau này sẽ hối hận cả đời. Nhưng giữ người rồi,lại chẳng biết nên làm cái gì, nên nói cái gì bây giờ.

Do dự buông tay, hắn cúi đầu nói : “ Không,không có chuyện gì, em mau về đi.”

Triệu Nhạc nhìn hắn vài giây, gọi : “ Trần Nguyên.”

Trần Nguyên vừa ngẩng đầu lên đã bị người ta đè ngửa về đằng sau, đầu đập cả vào kính xe.

Môi bị người ta hung hăng cọ xát, đay nghiến, răng va chạm vào nhau còn mơ hồ cảm nhận được vị máu.

Hắn đau đến mức mở miệng ra, đầu lưỡi Triệu Nhạc nhanh chóng tiến vào.

Mất một lúc lâu Trần Nguyên mới tỉnh táo lại.

Hắn trừng mắt nhìn Triệu Nhạc tùy ý gặm cắn môi mình, đầu lưỡi chui vào trong khoang miệng chèn ép, cả cơ thể đều run lên.

Hắn chỉ cần được chạm nhẹ vào môi cậu đã mất ngủ cả đêm, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày được đá lưỡi với Triệu Nhạc, huống gì còn là đối phương chủ động.

Triệu Nhạc chủ động …

Cậu hôn hắn?

Vì cái gì…

Trái tim run lên như muốn vỡ vụn, cảm giác kích động làm hắn sung sướng đến phát điên, nhưng rồi lại sợ đây chẳng qua chỉ là giấc mơ mà thôi.

Sẽ không… Đừng cao hứng như thế, cậu ấy lúc trước rõ ràng nhìn hắn còn thấy phiền.

Nhưng mà, ai có thể giải thích giùm đây là chuyện gì được không?

Nếu đây chỉ là Triệu Nhạc nhất thời hứng khởi, vậy hy vọng giây phút này sẽ dừng lại mãi mãi.

Trần Nguyên tỉnh táo lải, ngón tay run rẩy ôm lấy thân thể người kia.

Nhắm chặt mắt, dùng sức hôn đáp lại, sợ sẽ phải tỉnh lại khỏi giấc mộng, hắn dường như đem mọi sức lực cuối cùng sa mình vào nụ hôn, chỉ lo sẽ để hoài phí một giây.

Đầu lưỡi như muốn chuột rút đến nơi, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống thấm ướt cả hai.

Nói là hôn, kì thật chẳng khác gì đang đánh nhau. Dây dưa gặm cắn, miệng đầy mùi máu tươi, rõ ràng là rất đau lại khiến người ta không muốn ngừng lại, nửa người dưới cũng bắt đầu nóng lên.

Giá mà cứ như thế này mãi thì tốt.

Tuy rằng đối với hắn, chỉ hôn thôi là không đủ.

Nhưng Trần Nguyên không dám mơ xa, chỉ một cái hôn này thôi cũng đủ rồi, cho dù giây tiếp theo hắn có phải chết đi cũng không hề gì.

Thật tốt.

Cho dù Trần Nguyên có cầu nguyện bao nhiêu lần giây phút này xin đừng dừng lại, thì nụ hôn cũng phải kết thúc.

Triệu Nhạc buông cổ áo hắn ra, môi tách ra trong miệng hai người còn thốt ra tiếng rên tiếc hận.

Ngực kịch liệt phập phồng, thở hổn hển, ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt nhau.

Hơi thở trở lại bình thường, Triệu Nhạc ngồi xuống ghế phó lái,mở kính xe cho gió lạnh tràn vào, đại não rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn phần nào.

Người ta đã yêu người khác rồi, cậu còn…..

Xúc động xong rồi mới nhận ra, hình như cậu đã làm chuyện không nên làm.

“Anh đừng hiểu lầm, tôi….” Triệu Nhạc nói chưa hết câu liền dừng lại,buông lời than thở : “ Đáng chết.”

Đã như vậy rồi, còn nói hiểu lầm làm đếch gì nữa….

Mất mặt quá. Cậu vẫn cứ nghĩ mình là người cầm được cũng buông được, sao lần này lại biến thành kẻ khó coi như vậy.

“Tôi cứ hiểu lầm đấy thì sao?”

“…” Triệu Nhạc chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt có chút ngỡ ngàng nhìn Trần Nguyên.

“Tôi không nghĩ như thế, Nhạc Nhạc, tôi không buông tay em được.”

“Gì mà không buông được chứ.” Triệu Nhạc nở nụ cười, cố làm cho mình ngầu ngầu một chút mà không được : “Không phải anh thích người khác rồi sao?”

“Từ bao giờ thế? Sao tôi không biết?”

“…. Vừa mới nãy đó thôi.” Triệu Nhạc nghiến răng nghiến lợi : “ Anh nói anh có người thích rồi.”

“Đúng thế.” Trần Nguyên nghiêm túc gật đầu : “ Tôi thích em mà.”

“Anh có người thích rồi,còn nói….” Im bặt.

Cậu lần thứ hai quay đầu nhìn về phía Trần Nguyên.

Giây tiếp theo , Trần Nguyên thấy cổ đau nhói, một lần nữa bị đặt lên cửa xe.

Ps : Nhất Thần, Thành Lâm đâu, ra đấy xếp thành hàng quỳ gối lạy Nhạc Nhạc một lạy cho em =)))) Hai anh khí chất ngời ngời mà sao nhục quá =))) Một thằng yêu từ chương 2 mà đến chương 64 vẫn đách sơ múi được gì =))) Một thằng mang tiếng con ruột mà chuyên bị mẹ đẻ cắt H, anh và cậu hôn môi , sờ lưng sờ eo xong cái kéo màn =))))) Mấy người nhìn Nhạc Nhạc đi, đánh nhanh thắng nhanh, lần đầu đã chơi hẳn xa chấn rồi =)))))

(Cho má nào không biết, xa chấn là “Phành phạch” trong xe =)))

Và để đỡ khó hiểu, mọi người đừng bỏ quên vụ mắt đổi màu của Kính Dạ nghen =))) Còn 6 chương hoy =))) Không biết có kịp cuối tháng không :’

/73

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status