Phi Thăng Chi Hậu

Chương 486 - Nơi Phong Ấn Của Thái Cổ Đệ Nhất Tà Ác

/542




Tại phương tây.

Đệ Nhất Phân Thần men theo khí tức của “Hình Thiên” một đường truy đuổi. Đối với người đã luyện qua “Sát Lục ma quyết”, chỉ cần là người có mùi máu hay sát khí đều không thể thoát được cảm ứng của hắn, bởi vì tầng thứ hai là Sát Lục Thiên Hạ cần dùng những kẻ có sát khí nặng để nâng cao tu vi.

Mà trong tâm pháp của tầng thứ hai cũng có phần chuyên về cảm ứng, vì vậy mặc dù “Hình Thiên” chạy trước một bước, nhưng Đệ Nhất Phân Thần không hề lo lắng.

“Trốn à! Hừ, để xem ngươi trốn đi đâu! Trúng phải công kích của bổn tọa, lại bị tên kia đánh một chưởng bị thương, thật muốn nhìn xem ngươi còn có thể trốn bao xa!” - Đệ Nhất Phân Thần trong lòng tâm niệm thay đổi thật nhanh, giữa mi tâm lộ ra sát khí. Khi đã xác nhận được Đệ Tam Phân Thần không chết, những hùng tâm, bá khí và tính cách có thù tất báo của hắn lại bộc phát ra. Không nói đến nỗi nhục bị “Hình Thiên” xem như một món ăn, chỉ riêng bộ Xi Vưu chiến giáp kia cũng đủ để hắn vượt cả vạn dặm đuổi giết.

Đệ Nhất Phân Thần đã hạ quyết tâm, một khi Xi Vưu chiến giáp đến tay sẽ lập tức liền rời đi, không ở lại thêm phút giây nào.

Một trước một sau, hai bóng dáng cách nhau một khoảng cách rất xa, không ngừng lướt qua núi cao sông lớn trùng trùng.

Quanh người “Hình Thiên” máu tuôn như suối, từng dòng huyết tương phun ra, ngay cả tốc độ hấp thụ của Xi Vưu chiến giáp cũng không theo kịp tốc độ dâng trào của máu.

- Khục khục…

Quyền khống chế thân thể lại trở về với bản thân, nhưng Hình Thiên đã cảm thấy thị giác càng lúc càng mờ đi, mọi thứ trước mắt đều không ngừng biến hóa, lúc gần lúc xa, khi sáng khi tối. Trong biển ý thức từng luồng tơ máu lan ra, giống như những lưỡi dao xé nát linh hồn hắn.

Hình Thiên trong lòng như chợt hiểu ra: một chưởng kia của Huyết Hải Ma Quân đã đánh tan sinh cơ của hắn, ngay cả nguyên thần cũng đang nhanh chóng khô héo, thêm một thời gian ngắn nữa, huyết kình ẩn tàng trong linh hồn sẽ hoàn toàn xé nát thần thức của mình.

“Ma công thật bá đạo! Kẻ này thật lợi hại!” - Trong đầu Hình Thiên hiện lên hình ảnh của Huyết Hải Ma Quân. Chỉ vừa mới nghĩ lại, một ngụm huyết khí lại dâng đến cổ họng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm. Trong mắt hắn, ngụm máu tươi kia từ hư không rơi xuống giống như một đóa hoa sen màu đỏ nở ra giữa không trung.

Hình Thiên chỉ cảm thấy lực lượng trong xa xăm thúc giục hắn chạy đi càng trở nên mãnh liệt, giống như không thể chống đỡ thao túng thân thể của mình, chạy về một hướng mà bản thân cũng không biết rõ. Phía sau lưng, một kẻ thu liễm ma khí vẫn luôn đuổi theo không hề dừng lại. Hình Thiên trong lòng hiểu rõ, đây hẳn là tên “ma đầu” so với mình còn tàn nhẫn hơn, cũng giỏi che giấu bản thân hơn.

Thần thức ngày càng yếu đi, cảm ứng của Hình Thiên đối với Đệ Nhất Phân Thần cũng trở nên khi có khi không.

“Tại sao? Tại sao lại như vậy?” - Hình Thiên không ngừng suy nghĩ, tinh thần ngày càng hoảng hốt. Trong xa xăm, tất cả thanh âm như hoàn toàn biến mất trong đầu, trước mắt cũng chìm vào đêm tối, một vẻ hồi tưởng xuất hiện trên mặt hắn.

Trời đất tối đen, tất cả như bị bao phủ bởi một tầng lụa mỏng. Trong gió cát mênh mông, một bóng người cao lớn chắp tay đứng giữa trời đất. Mặc dù không có thân cao vạn trượng, nhưng lại có khí thế đội trời đạp đất, chỉ một người nhưng khí thế có thể sánh với đất trời.

Hình Thiên thành kính quỳ sát đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám, dùng ánh mắt cực kỳ sùng kính nhìn nhân vật khí thế vô cùng phía trước. Khi đó hắn còn chưa có tên, chỉ là một gã Thiên Ma tộc nhân bình thường.

- Ngươi có biết vì sao bổn tọa lại dạy ngươi vô thượng đại pháp không?

Người nọ quay lưng về phía Hình Thiên, lạnh lùng nói.

- Thuộc hạ không biết.

Hình Thiên rạp đầu xuống đất, thành khẩn nói. Trong lòng tất cả Thiên Ma tộc nhân, người đó thật sự không khác gì một vị thần.

- Thiên Ma tộc ta nhân số rất ít. Trong số mọi người, ngộ tính của ngươi tốt nhất, cho nên ta mới truyền vô thượng đại đạo cho ngươi. Ngươi từ nhỏ không có tên, hôm nay nếu đã theo bổn tọa, vậy thì bổn tọa sẽ ban ngươi một cái tên.

Người nọ trầm ngâm một lát, sau đó nói tiếp:

- Ngươi vốn thích dùng búa, vậy hãy dùng chữ “Hình” làm họ. Hi vọng ngày sau ngươi có thể theo bổn tọa làm rạng danh của tộc ta, mở ra một chân trời mới trong trời đất này. Ừm, dùng búa làm vũ khí, mở trời chém đất, vậy về sau ngươi hãy gọi là “Hình Thiên”!

Hình Thiên vui mừng, liền dập đầu xuống:

- Đa tạ chủ nhân ban tên!

- Ừm, thần thông ta truyền cho ngươi cần phải siêng năng tu luyện. Có điều… ngươi cần nhớ kỹ một điểm: Thiên Ma đại pháp của tộc ta huyền ảo khó lường, tất cả tộc luyện đến tầng thứ bảy, khi sắp chết Thiên Ma tâm quyết sẽ đưa bọn ngươi đến trước mặt bổn tọa. Bổn tọa hi vọng ngươi sẽ vĩnh viễn không có ngày đó.

Dứt lời y liền phất tay, sau lưng áo choàng rộng thùng thình bay lượn che lấp đi bóng dáng.

Khi ký ức gần như bị quên lãng này hiện lên từ sâu trong biển ý thức, tâm thần Hình Thiên đột nhiên run lên: “Chẳng lẽ… là Thiên Ma tâm quyết vô thượng đang dẫn dắt ta đến nơi phong ấn của chủ nhân sao?”

Một cảm giác như nuối tiếc thoáng hiện lên trong lòng Hình Thiên. Xi Vưu chiến giáp đến tay cũng đã lâu, nhưng dù hắn cố gắng tìm hiểu ra sao, giết bao nhiêu người cũng không thể dò ra được nơi phong ấn của “người kia”. Tìm được nơi phong ấn của “Xi Vưu chiến giáp” đã là cực hạn rồi, còn nơi phong ấn của “Xi Vưu” vẫn là một bí mật, không cách nào biết được.

Nghe đồn khi phong ấn Xi Vưu cũng chỉ có bốn năm người, đều là những người có võ công cao tuyệt của thế hệ. Trong đó có vài người đã vì các nguyên nhân khác nhau mà qua đời trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng, còn vài người khác thì lại mai danh ẩn tích, không còn thấy bóng dáng.

“Không ngờ… thật không ngờ…” - Hình Thiên loạng choạng men theo cảm giác trong xa xăm bay vút về phía trước: “Thì ra có thể tìm được chủ nhân dễ dàng như vậy…”

Chuyện này nói dễ thì dễ, nói khó cũng khó. Trong cả Thiên Ma Tộc tổng cộng có ba người tu luyện tâm pháp đến tầng thứ bảy, cũng chỉ bọn họ mới có thể nhờ vào trọng thương để tìm được nơi “phong ấn” của Xi Vưu, hơn nữa lại là ba người cầm quyền có thực lực cao nhất Thiên Ma tộc hiện giờ.

Dưới thân Hình Thiên máu phun như mưa, một đường rải xuống trên sông núi nhấp nhô phía dưới. Trong đầu, lời kêu gọi từ xa xăm kia ngày càng mãnh liệt. Hình Thiên xuyên qua linh hồn nhìn về một nơi xa vô tận, nơi đó hiện hữu một linh hồn đen tối, ở trung tâm như có một đôi mắt đang hờ hững nhìn chăm chú hắn.

- Hình Thiên, ngươi chạy không thoát đâu!

Ở sau lưng, tên “ma đầu” vẫn luôn truy đuổi bỗng quát lạnh một tiếng, thanh âm như mũi tên bắn vào trong tai Hình Thiên. Tiếng xé gió càng lúc càng gần.

Đệ Nhất Phân Thần nhanh như cầu vồng theo sát phía sau Hình Thiên, khoảng cách không ngừng thu hẹp lại, nhưng lông mày của hắn cũng càng nhíu chặt hơn: “Kỳ lạ thật, rốt cuộc tên này đang làm gì?”

Khi khoảng cách gần hơn ba ngàn trượng, Đệ Nhất Phân Thần liền gạt bỏ mọi tạp niệm trong đầu, chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: giết chết Hình Thiên, đoạt lấy Xi Vưu chiến giáp!

Với thương thế của Hình Thiên hiện giờ, Đệ Nhất Phân Thần hoàn toàn tự tin có thể dựa vào lĩnh vực và Hấp Tinh đại pháp tiêu diệt đối phương.

“Xoẹt!”

Dị biến đột ngột nổi lên. Khi Hình Thiên bay đến một ngọn núi cao ngàn trượng, thân hình đột nhiên trầm xuống, từ không trung vẽ thành một đường thẳng nghiêng nghiêng. Đệ Nhất Phân Thần trong lòng khẩn trương, vội vàng đuổi tới, nhưng khi bay đến ngọn núi đen kịt sừng sững kia thì hắn lại ngẩn người. Phía dưới hoàn toàn trống không, Hình Thiên đã đột ngột biến mất.

Đệ Nhất Phân Thần đưa một chân nhẹ nhàng đứng trên ngọn núi, đồng thời thần thức nhanh chóng phát ra quét ngang phạm vi mấy trăm dặm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

“Bổn tọa cũng không tin hắn có thể chắp cánh bay thoát được!” - Hơi trầm ngâm một lúc, Đệ Nhất Phân Thần liền làm giống như khi Hình Thiên biến mất, từ không trung lao thẳng xuống.

Khi hắn từ trên núi cao ngàn trượng bay ngược xuống khoảng trăm trượng, trong hư không đột nhiên nổi lên từng vòng sóng gợn, mà thân hình hắn lại nằm ngay ở trung tâm. Theo những gợn sóng khuếch tán ra, thân hình hắn cũng biến mất từng đoạn một giữa hư không.

“Quả nhiên có chuyện khác thường!” - Sau khi Đệ Nhất Phân Thần hạ xuống trăm trượng, chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên tối sầm, sau đó một vùng trời khác hiện ra trước mắt. Trong một phiến ao đầm đen kịt bên dưới, một bóng người cao lớn đang quỳ rạp trên đất, chính là Hình Thiên mà hắn dùng ma thức cũng không dò xét được.

Trời đất hoàn toàn yên tĩnh, nơi đây dường như đã biến thành một không gian khác. Đệ Nhất Phân Thần đang muốn thừa cơ lấy mạng Hình Thiên, đột nhiên khóe mắt đảo qua cách đó không xa, trông thấy một bóng người màu xanh cao lớn khác đang đứng giữa không trung, ánh mắt cũng nhìn vào trên người Hình Thiên. Từ trong mắt kẻ này, Đệ Nhất Phân Thần cảm nhận được một sự quen thuộc, đó là tham lam.

Nếu như Đệ Tam Phân Thần hay những cao thủ trong hệ phái tự do của Thái Cổ nhìn thấy người này, nhất định sẽ kinh ngạc bật thốt lên: “Đại Quang Minh Vương Dương Tôn!”

Đệ Nhất Phân Thần trong lòng máy động, con ngươi đột nhiên co rút lại, một vệt sát cơ lạnh lẽo xẹt qua trong mắt. Hắn không hề nghi ngờ, kẻ này ngay từ lúc Hình Thiên thua chạy đã theo sau, nhưng hắn lại không hề phát hiện ra. Chuyện này chỉ có hai khả năng:

Thứ nhất, võ công của kẻ này rất cao.

Thứ hai, kẻ này rất giói về thuật ẩn tàng.

Cho dù là loại nào đều khiến cho Đệ Nhất Phân Thần cẩn thận. Tâm niệm vừa chuyến, hắn liền thi triển thuật “dịch dung cải hành”, khuôn mặt vặn vẹo một chút, sau đó biến thành khuôn mặt mặt của một nam tử trung niên hơi âm độc.

Gần như đồng thời, Đại Quang Minh Dương Tôn cũng cảm nhận được ánh mắt của Đệ Nhất Phân Thần, liền bất giác xoay đầu lại. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, trong hư không giống như có những tia lửa nổ vang. Hai người đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy được sự e ngại.

Rất nhanh cả hai liền thu hồi ánh mắt, không ai dám tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ. Bọn họ đều đang tìm thời cơ, lập tức cướp lấy Xi Vưu chiến giáp rồi rời khỏi nơi đây.

Ma thức của Đệ Nhất Phân Thần đã hai lần quét qua thân thể Đại Quang Minh Vương Dương Tôn. Lần thứ nhất, hắn cảm thấy võ công của kẻ này không cao lắm, hoàn toàn có thể một lần tiêu diệt đối phương, trong lòng bất giác nổi lên sát khí. Đại Quang Minh Vương Dương Tôn cũng dường như nhận ra sát cơ của đối phương đối với mình. Khi ma thức của Đệ Nhất Phân Thần quét qua lần thứ hai, hắn hoảng sợ phát hiện khí tức đối phương trong thời gian ngắn đã đạt đến một mức độ kinh người, hoàn toàn khác hẳn ấn tượng ban đầu, mặc dù còn chưa đến mức vượt hẳn trên mình, nhưng cũng hoàn toàn không kém.

Biến hóa này lập tức khiến cho Đệ Nhất Phân Thần hiểu ra: kẻ này vẫn luôn giả heo ăn hổ. Lần đầu ma thức dò xét, biểu hiện của hắn chắc hẳn là một loại thói quen do lâu ngày ẩn dấu thực lực sinh ra. Đến khi mình mình nổi sát cơ, hắn vì muốn ngăn ngừa tiêu hao thực lực không cần thiết, cho nên mới đành phải hiển lộ bản thân.

“Kẻ này liệu có thể vẫn đang giả heo ăn hổ, còn một phần thực lực chưa hiển lộ ra?” - Đệ Nhất Phân Thần bất giác thầm nghĩ, nhưng rất nhanh liền tự mình phủ định điều này: “Nếu thực lực của hắn cao hơn ta nhiều thì có lẽ trên đường đã ra tay tiêu diệt ta rồi. Hơn nữa rõ ràng là hắn cũng e ngại ta, cho nên mới không ra tay chặn giết Hình Thiên, để tránh cho ta chiếm được tiện nghi. Hà hà… tên này quả thật không đơn giản.”

Ánh mắt đảo qua phiến trời đất kỳ dị này, Đệ Nhất Phân Thần trong lòng khẽ động: “Tên này vẫn luôn đi theo mà ta lại không phát hiện được, một phần là vì toàn bộ tâm thần của ta đều tập trung vào Hình Thiên, nhưng chắc hẳn cũng rất giỏi thuật ẩn tàng. Nếu hắn cứ giữ nguyên tình trạng này, đợi bổn tọa ra tay rồi làm ngư ông đắc lợi chẳng phải tốt hơn sao? Theo tình hình hiện giờ, e rằng là khu vực này có gì đó đặc biệt, trong lúc vô ý đã phá vỡ thuật ẩn tàng khiến cho hắn phải hiện hình.”

Một bên khác, thần sắc trong mắt Đại Quang Minh Vương Dương Tôn cũng biến ảo bất định, không biết đang nghĩ gì. Trước ngực và sau lưng y có hai màn sáng hơi mỏng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, giống như hai mặt trời bị mây mù bao phủ.

Hai người đều e ngại lẫn nhau, lại đang ở trong một khu vực kì dị, nhất thời không ai dám khinh suất động thủ trước.

Cách đó mấy trăm trượng, một con đường máu màu đỏ thẫm xuyên qua đầm lầy đen kịt đầy những con muỗi nhỏ, kéo dài đến dưới chân Hình Thiên. Trên khắp đầm lầy rộng lớn, từ dưới mặt đất bốc lên từng phiến sương mù xám kì dị. Tại trung tâm của phiến đầm lầy này có một gò đất màu đen nhô lên trên bề mặt, nhìn từ chiều ngang giống như một ngọn núi lớn đâm sâu vào trong lòng đất nhưng bị người chém ngang gốc. Trải quả năm tháng dài đằng đẵng, ngọn núi này đã bị bùn đen, mạng nhện và độc trùng che đi diện mạo vốn có của nó.

Tại ven rìa gò đất màu đen kia, từng vòng bọt khí từ trong đầm lầy bốc lên, sau đó nổ tan thành một đoàn sương mù màu xám có tính ăn mòn rất mạnh. Vô số bọt khí nổ lách tách, từng luồng sương mù màu xám nối thành một phiến bao phủ cả gò đất màu đen kia.

Tại trung tâm gò đất màu đen phía trước Hình Thiên đang cúi xuống, Đệ Nhất Phân Thần loáng thoáng nhìn thấy có một hang động hình vòm không ngừng phun ra khói đen dày đặc.

“Ồ!” – Vừa nhìn thấy hang động kia, Đệ Nhất Phân Thần trong lòng không khỏi kinh hô một tiếng. Khi vừa tiến vào khu vực kì dị này, tâm thần của hắn đều bị thu hút bởi Đại Quang Minh Vương Dương Tôn đột nhiên xuất hiện, không có thời gian đề quan sát hoàn cảnh chung quanh, lúc này cẩn thận xem xét mới nhận ra sự quỷ dị.

Công lực đạt đến mức độ như Đệ Nhất Phân Thần, ánh mắt còn sắc hơn cả chim ưng, không thể nào lại xuất hiện tình huống mờ ảo này. Khi hắn nhìn kỹ, lại phát hiện cửa động không ngừng phun ra khói đen kia lúc thì gần lúc lại xa, giống như liên tục biến đổi vị trí.

Đệ Nhất Phân Thần nhíu mày, ma khí trong cơ thể liền tập trung vào hai mắt, một bên phòng bị nam tử áo xanh đối diện công kích, đồng thời dùng ma thức đảo qua phiến hư không kia.

“Không gian quy tắc!”

Khi đến trước cửa động kia mấy trượng, ma thức của Đệ Nhất Phân Thần lại không cách nào tiến thêm, một sự dao động quen thuộc truyền vào trong đầu. Tại cửa động kia có một vòng sương mù màu xám nhàn nhạt trôi lững lờ, đó chính là một vách chắn không gian không biết do bao nhiêu không gian trùng điệp tạo thành.

“Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao Hình Thiên một đường chạy trốn, không nghĩ đến chuyện rời khỏi Thái Cổ mà lại chạy đến cái đầm lầy trơ trọi này?” – Những ý niệm liên tiếp hiện lên trong đầu, dần dần sắc mặt của Đệ Nhất Phân Thần bắt đầu trở nên khó coi. Ánh mắt đảo qua Hình Thiên vẻ mặt thành kính quỳ phục xuống đất, một cảm giác không ổn dâng lên trong lòng: “Hình Thiên chạy tới nơi này, chẳng lẽ… là để tìm người nào đó, so với hắn còn cường đại hơn, có thể cứu được hắn?”

Một bên khác, Đại Quang Minh Vương Dương Tôn dường như cũng có cùng suy nghĩ, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Trên mặt đất, Hình Thiên quỳ không nhúc nhích, linh hồn càng ngày suy yếu, máu loãng không ngừng tuôn ra, từng cơn đau từ tứ chi truyền đến. Hắn biết rõ chỉ một lát nữa mình sẽ tan biến hoàn toàn, nhưng lúc này trong lòng lại vui sướng đến điên cuồng.

- Chủ công… rốt cuộc tôi đã tìm được ngài rồi. Hình Thiên cuối cùng đã tìm được ngài rồi…

Đầu giật giật phát ra giọng nói khàn khàn, Hình Thiên đã hoàn toàn không còn nhìn thấy được nữa, chỉ có thể nhờ vào tâm pháp đặc biệt Thiên Ma tộc thông qua linh hồn “nhìn” vào hang động kia. Trong xa xăm, hắn cảm giác như thời gian lại trở về vô số năm trước, khi mình vẫn là một gã Thiên Ma tộc nhân bình thường được gọi đến trước mặt “ngài”, được truyền dạy Thiên Ma đại đạo vô thượng.

Trời đất hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại đàm bọt khí từ trong bùn đen mục nát bốc lên phát ra những tiếng nổ nhỏ. Cũng không biết trải qua bao lâu, từ trong hang động không ngừng phun ra khói đen kia bỗng vang lên một tiếng thở dài xa xăm:

- Ai!

Tiếng thở dài này khiến cho trời rung đất chuyển, ánh sáng lu mờ. Bên dưới mặt đất, vô số bọt khí bắn lên với tốc độ gấp mấy chục lần bình thường, sau đó vỡ tan thành khí độc màu xám dày đặc, sương mù tràn ngập trong trời đất. Tiếng thở dài này cũng khiến cho Đệ Nhất Phân Thần cùng Đại Quang Minh Vương Dương Tôn biến sắc, trở nên cực kỳ khó coi.

“Người này rốt cuộc là ai, sao có thể cường đại như vậy?”

Một ý niệm đồng thời hiện lên trong đầu cả hai. Ngay cả Huyết Hải Ma Quân cũng không gây cho Đệ Nhất Phân Thần áp lực lớn như cường giả ẩn thân không thấy mặt này.

Tiếng thở dài vừa dứt, tất cả khí tức đều biến mất không tung tích, phiến đầm lầy đen kịt kia lại trở nên yên tĩnh.

Người ẩn thân trong gò đất màu đen dường như rất kiệm lời, chỉ thở dài một tiếng sau đó không nói thêm lời nào. Trời đất trở nên tĩnh mịch đáng sợ.

- Chủ công!

Hình Thiên hơi ngơ ngác nhìn về phía trước, trên thực tế hắn đã không còn nhìn thấy gì, động tác nhìn này chỉ là một thói quen mà thôi:

- Chủ công, rốt cuộc tôi đã tìm được ngài rồi. Con đường của Hình Thiên đã đến cuối cùng rồi, có thể nhìn thấy chủ nhân lần nữa, Hình Thiên chết cũng không hối hận.

- Ai!

Lại là một tiếng thở dài bất đắc dĩ, chỉ là lần này thanh âm bình thường giống như một người không có võ công, không mang theo chút kình khí nào.

Chỉ là một tiếng thở dài như trước, sau đó hoàn toàn yên tĩnh, nhưng lần này cho dù là Đệ Nhất Phân Thần hay Đại Quang Minh Vương Dương Tôn đều cảm thấy sự thương xót, đó là một loại cảm tình khi trưởng lão nhìn một đứa trẻ do chính mình nuôi lớn qua đời.

Hình Thiên ngơ ngác lắc lắc đầu, đột nhiên cảm nhận được một chút khí tức lạ lẫm từ người nọ, nhưng rất nhanh sự sùng kính trong lòng liền khiến cho hắn dẹp bỏ ý niệm kỳ quái này.

- Chủ công, chúng tôi đã tìm ngài biết bao nhiêu năm rồi, trong quãng thời gian đó chúng tôi luôn không ngừng tìm kiếm nơi phong ấn của ngài. Hôm nay chúng tôi đã lấy được chiến giáp của ngài năm đó, có nó trong tay ngài hoàn toàn có thể phá phong ấn ra ngoài, một lần nữa lãnh đạo chúng tôi xưng bá thiên hạ, đưa Thiên Ma tộc đến vinh quang cao nhất.

Trên mặt Hình Thiên hiện lên vẻ cuồng nhiệt, càng nói càng kích động:

- Chủ công, Xi Vưu chiến giáp hiện đang ở trên người tôi, ngài mau lấy nó đi! Có nó rồi Thiên Ma tộc chúng ta sẽ có thể quật khởi trên mặt đất, không cần phải lưu lạc trong hư không nữa.

- Từ trước đến giờ tất cả mọi người đều căm thù chúng ta, nhưng chỉ cần chủ công tái nhậm chức, nhất thống thiên hạ một lần nữa, tộc ta nhất định có thể tái hiện vinh quang như lúc trước đánh vào Ma Giới, thống lĩnh cả nửa giang sơn. Thậm chí chúng ta hoàn toàn có thể chiếm lĩnh Ma Giới, lật đổ cuộc chiến thần ma, thay đổi cục diện nhân tộc chỉ có thể sinh tồn trong thoi thóp. Đến lúc đó mọi người nhất định sẽ xem tộc ta như anh hùng. Khục khục…

Hình Thiên càng nói càng gấp, cuối cùng nhịn không được động đến thương thế, lập tức ho khan. Máu tươi từ trong miệng chảy ra đã cắt ngang câu chuyện của hắn, nhưng vẻ cuồng nhiệt trên mặt lại càng trở nên nóng rực.

- Đừng nói nữa! Hình Thiên, ngươi không nên tới đây, không nên tới…

Một giọng nói hơi già nua từ xa xa xuyên qua đầm lầy truyền đến, đồng thời một đoàn lực lượng cường đại tràn vào trong cơ thể Hình Thiên, tạm thời khống chế thương thế của hắn.

Phía sau lưng, Đệ Nhất Phân Thần lẳng lặng nghe Hình Thiên tự thuật, trong lòng không ngừng kinh hãi. Hắn không hiểu rõ lắm về Thiên Ma tộc này, nhưng đại khái cũng có nghe qua truyền thuyết.

Tại Thái Cổ, có một người mà rất ít người khác dám đề cập đến tên họ, đó gần như là một điều cấm kỵ. Khi mọi người nói đến người này, đều dùng chữ “y” để gọi thay.

Đây cũng là truyền thuyết tà ác nhất của Thái Cổ, Xi Vưu.

“Hình Thiên lúc trọng thương sắp chết lại chạy đến nơi này. Hắn gọi người này là chủ công, chẳng lẽ chính là người trong truyền thuyết đó sao?” - Đệ Nhất Phân Thần không ngừng suy nghĩ, dần dần trong lòng đã ý rút lui. Mặc dù Xi Vưu chiến giáp rất hấp dẫn, nhưng hắn vẫn biết cân nhắc, ngay cả Hiên Viên Chí Tôn năm xưa gặp phải y cũng chỉ ngang ngửa huống hồ là mình.

Dưới chân khẽ động liền lui về phía sau hai bước, ma khí trong cơ thể vận chuyển tùy thời chuẩn bị phá vỡ hư không thoát khỏi nơi đây. Nhưng mọi người đều có một phần tâm lý hy vọng, trước khi cao thủ thần bí trong hang động kia hiện thân, Đệ Nhất Phân Thần cũng có ý nghĩ trông vào may mắn: người này có thể không phải là Xi Vưu.

“Nghe đồn Xi Vưu đã bị phong ấn, hẳn là không thể ra được mới đúng, có lẽ đây là người khác. Cho dù thật sự là Xi Vưu, nhất định y cũng đang bị phong ấn. Hình Thiên nói Xi Vưu chiến giáp có thể giúp y phá phong ấn, vậy bổn tọa chỉ cần đoạt được nó trước khi Hình Thiên ném đi, vậy là có thể ngăn cản y thoát ra ngoài.” - Nghĩ đến đây, Đệ Nhất Phân Thần lại ngừng bước, ánh mắt lóe sáng bình tĩnh nhìn về phía Hình Thiên. Chỉ thấy tốc độ hút máu của Xi Vưu chiến giáp đã không theo kịp máu trong cơ thể hắn trào ra, chỉ một lát nữa sẽ cạn máu mà chết. Không nói đến thân thể, ngay cả khí tức linh hồn của hắn cũng càng lúc càng yếu, ngọn lửa linh hồn giống như lúc nào cũng có thể tắt đi. Tình trạng thảm khốc này khiến cho Đệ Nhất Phân Thần nhìn thấy cũng phải kinh hãi. Ma công của Huyết Hải Ma Quân quá mức bá đạo, chỉ cần bị đánh trúng thân thể, hầu như phải chết không nghi ngờ.

- Chủ công, tuổi thọ Hình Thiên đã hết, tại thời khắc cuối cùng có thể nhìn thấy chủ công phá phong ấn ra ngoài, có chết cũng không hối hận.

Ánh mắt Hình Thiên đột nhiên sáng lên. Trong sự kinh hãi của Đệ Nhất Phân Thần và Đại Quang Minh Vương Dương Tôn, hắn bỗng gỡ mũ giáp trên đầu và hai bên giáp vai xuống, sau đó ném sức ném mạnh về phương hướng trong cảm ứng.

“Ầm!”

Gần như đồng thời Đại Quang Minh Vương Dương Tôn và Phong Vân Vô Kỵ đều ra tay, dưới chân nhún mạnh một cái làm bắn lên một phiến bùn đen. Hai bóng người xé gió bay lên, đang ở trên không liền phát ra một đòn công kích về hùng hậu về phía đối phương, đồng thời tốc độ không giảm vươn tay chụp về phía Xi Vưu chiến giáp đang quay cuồng giữa không trung.

“Ầm!”

Hai luồng ma khí hùng hậu như dời non lấp bể từ hai hướng đánh ra, va chạm giữa hư không khiến cho kình khí bắn ra chung quanh. Một tiếng như sấm nổ vang lên, vô số bùn nhão trên mặt đất hóa thành tên bay tung tóe khắp nơi.

Hai bóng đen đồng thời từ lao ra từ trong kình khí của vụ nổ. Khi Đại Quang Minh Vương Dương Tôn còn cách Hình Thiên vài chục trượng, trong mắt đột nhiên hiện lên sát khí nồng đậm, một tay ấn về phía Hình Thiên đang rạp đầu xuống đất, hướng về phía trước quỳ lạy.

- Các ngươi thật to gan!

Một tiếng quát như lôi đình phẫn nộ vang lên từ trong hang động phun ra khói đen kia. Một luồng kình khí âm tà không thể ngăn cản rít lên, vượt qua hư không mấy ngàn trượng đồng thời đánh vào Đại Quang Minh Vương Dương Tôn và Đệ Nhất Phân Thần.

“Ầm!”

Sau một tiếng nổ lớn, hai người chỉ cảm thấy phủ tạng như muốn nứt ra, còn chưa kịp phản ứng thân hình đã như diều đứt dây bắn về hai hướng


/542

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status