Phi Thăng Chi Hậu

Chương 506 - Hủy Diệt Chi Chủ

/542


Trời đất hoàn toàn tối tăm. Hắc ám thần lực mãnh liệt dao động chung quanh. Tại khoảnh khắc này, Phong Vân Vô Kỵ bỗng cảm giác được khí tức của chín gã Hắc Ám Quân Chủ xung quanh. Chín gã Hắc Ám Quân Chủ đồng thời ra tay, trong nháy mắt đã cuốn Phong Vân Vô Kỵ đang muốn chạy trốn vào trong một không gian đóng kín do bọn chúng hợp sức tạo ra.

Trong một vết nứt đen kịt phía trên không gian này, hai con con mắt thật to bỗng nhiên xuất hiện. Một cảm giác kinh khủng dâng lên trong lòng Phong Vân Vô Kỵ. Không gian đóng kín này hoàn toàn âm u lạnh lẽo, một áp lực vượt trên tất cả sinh linh trải đầy bên trong không gian. Trước mặt khí tức cường đại này, tất cả sinh linh đều giống như những chiếc thuyền cô độc nhấp nhô trong bão táp, không hề có sức phản kháng.

Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng, giống như như sắp bị hủy diệt đến nơi, khiến cho Phong Vân Vô Kỵ cũng không thể tiếp tục giữ được bình tĩnh.

- Ha!

Dưới nguy cơ áp bức, Phong Vân Vô Kỵ bỗng há miệng phát ra một tiếng thét lớn, trong cơ thể đột nhiên tỏa ra khói đen nồng nặc, trong hai tròng mắt bốc lên hơi khói màu xám, khí tức cả người biến mất với tốc độ kinh người, toàn bộ thân thể từ chân đến đầu vặn vẹo, hóa thành khói đen hừng hực.

“Bồng!”

Dưới chân Phong Vân Vô Kỵ chợt bốc lên một phiến khói đen nồng nặc, bao trùm lấy cả thân thể hắn. Bên trong làn khói dày đặc, hình thể của Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng biến mất.

Trong hư không tối tăm, chín luồng sóng ý thức cường đại dao động kịch liệt, phát ra những tiếng kinh hô:

- Chạy đi đâu!

“Mẹ kiếp , không trốn mới là lạ!” - Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng biến thành Vực Ngoại Thiên Ma, trực tiếp xuyên qua không gian do chín gã Hắc Ám Quân Chủ dùng thần lực tạo thành. Tại khoảnh khắc cuối cùng khi xuyên qua không gian, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được, trên đỉnh không gian kia, đôi mắt của Chủ Thần phân thân đột nhiên lặng lẽ chiếu xuống hai chùm ánh sáng màu đen. Chùm ánh sáng kia chỉ chậm một ly chiếu xuống vị trí ban đầu của Phong Vân Vô Kỵ. Chỉ nhờ chút một khác biệt này, Phong Vân Vô Kỵ đã kịp thời lướt qua vách chắn kiên cố do chín gã Hắc Ám Quân Chủ tạo thành, tránh khỏi công kích do Chủ Thần phân thân phát ra, nhờ vậy thoát được tai ương ngập đầu.

“Ầm ầm!”

Đứng trước chùm ánh sáng hủy diệt do Chủ Thần phân thân chiếu xuống, không gian đóng kín phía sau do các Hắc Ám Quân Chủ dùng năng lực tạo thành toàn bộ sụp đổ, sóng lớn lan đến cả vài không gian lân cận. Phong Vân Vô Kỵ tuy đã hóa thành Thiên Ma, xuyên qua không gian với tốc độ cực nhanh, nhưng vẫn cảm nhận được lực lượng hủy diệt cường đại kia, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy vô cùng may mắn.

“Gào!”

Một tiếng gầm dữ tợn tràn đầy dục vọng hủy diệt vang lên ở phía sau. Tiếng gầm kia giống như bão táp cuốn qua mấy không gian, hủy diệt hoàn toàn những khôn gian này. Phong Vân Vô Kỵ vừa nhanh chóng bỏ chạy, vừa vội vàng quay đầu liếc nhìn một cái, chỉ thấy trong vô số cơn lốc không gian sụp đổ kia, một bóng đen tỏa ra dao động hủy diệt cường đại bước dài ra khỏi hư không đen kịt, cặp mắt đảo qua một lượt, vô số không gian kể cả sinh linh trong đó đều hóa thành tro bụi.

Tại chung quanh vị thần linh to lớn kia, chín gã Hắc Ám Quân Chủ người mặc áo bào đen nằm rạp xuống chung quanh bàn chân của vị thần linh. Lực lượng hắc ám thuần túy nhất đến từ vũ trụ hóa thành dạng sương mù, lần lượt tẩy rửa thân thể của bọn búng. Chín gã Hắc Ám Quân Chủ đều cúi đầu xuống thật thấp:

- Cung nghênh phân thân của Hủy Diệt Chi Chủ Lạp Đạt Mạn Địch Tư đại nhân hàng lâm!

“Những tên điên này, lại đi triệu hồi Lạp Đạt Mạn Địch Tư có dục vọng hủy diệt mạnh nhất trong số mười ba Chủ Thần! Mời thần thì dễ còn tiễn thần thì khó, nếu không hấp thu đủ lực lượng linh hồn, e rằng tên Chủ Thần phân thân này sẽ không dễ dàng trở lại quốc độ của Chủ Thần!” - Phong Vân Vô Kỵ trong lòng giận dữ chửi bới, đột nhiên cảm nhận được một luồng ý thức khiến cho cả xương tuỷ gần như đông lại tập trung vào người mình. Gần như đồng thời, một vệt sáng hủy diệt màu đen bỗng phá vỡ hư không, bắn về hướng Phong Vân Vô Kỵ đã hóa thành Thiên Ma. Vực Ngoại Thiên Ma có thể che giấu được ánh mắt của rất nhiều sinh linh, nhưng lại không thể gạt được Hắc Ám Chủ Thần, mặc dù nó chỉ là một phân thân không có ý thức.

Tốc độ của luồng thần lực này vượt xa tưởng tượng, gần như ngay khi vừa phát ra đã lập tức xuất hiện ở sau người Phong Vân Vô Kỵ.

“Xuýt!”

Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi đến mức hồn vía lên mây, liền xoay người lao vào trong một không gian gần đó nhất. Thần lực do Hắc Ám Chủ Thần phân thân kia phát ra một đường phá nát vô số không gian, đánh mạnh vào trong không gian mà Phong Vân Vô Kỵ vừa trốn vào.

“Ầm ầm!”

Toàn bộ không gian rung lên kịch liệt. Ngoài dự liệu của đám Hắc Ám Quân Chủ, luồng thần lực kia sau khi đánh vào trên vách chắn của không gian này, lại giống như bát nước hắt trên mặt đất bắn ra tung tóe, còn không gian kia chỉ rung lên một chút rồi trở lại bình thường.

“Kéc!”

Điều này hình như cũng nằm ngoài dự liệu của Hắc Ám Chủ Thần phân thân. Sau khi ngẩn ra một chút, Hắc Ám Chủ Thần phân thân to lớn cao đến mấy trăm trượng này bỗng phát ra một tiếng gần giận dữ, sau người hắn hư không vặn vẹo, hắc ám lực lượng dày đặc từ trong hư không chảy ra như nước, tại phía sau phân thân của Hủy Diệt Chi Chủ Lạp Đạt Mạn Địch Tư tạo thành một quang cảnh như vực sâu. Phía trên “vực sâu” màu đen kia có một bóng mờ to lớn cao mấy vạn trượng đứng sừng sững, trên đầu bóng mờ có một đôi mắt màu hoàng kim lạnh lẽo vô tình nhìn chăm chú vào đầu cuối của khôn gian kia. Tên Hắc Ám Chủ Thần phân thân này đang định trực tiếp mượn lực lượng của bản thể Chủ Thần bên trong quốc độ bóng tối dưới vực sâu.

Ngay lúc Hắc Ám Chủ Thần phân thân đang định mượn lực lượng của bản thể, một bóng mờ bỗng nhiên chảy xuôi dọc theo vách chắn bên không gian kia, sau đó hội tụ tại trung tâm. Dưới cái nhìn chăm chú của chín gã Hắc Ám Quân Chủ, bóng đen sền sệt kia bỗng nhiên vươn thẳng dậy, hóa thành một cây lưỡi hái tử thần to lớn vươn ra khỏi không gian. Phía sau lưỡi hái, bóng dáng quen thuộc của Thương Khung Chí Tôn ngưng tụ thành hình.

- Đám người các ngươi, “Thái Cổ hiệp nghị” vừa mới ký kết không bao lâu, vậy mà lại muốn hủy diệt Thái Cổ. Tại cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, cái chết của Chiến Tranh Chi Chủ Địch Tư Mã Sâm còn chưa đủ để để giáo huấn các ngươi sao? Lạp Đạt Mạn Địch Tư, ngươi ngồi trên bảo tọa vinh diệu đã lâu, chẳng lẽ cũng muốn thể nghiệm một chút quá trình từ Chủ Thần đến nghịch thần giả, sau đó lại trở về Chủ Thần?

Phân thân của Lạp Đạt Mạn Địch Tư vốn đang không ngừng hấp thu hắc ám thần lực cường đại từ bản thể, nghe vậy chợt dừng lại, hai mắt ngỡ ngàng nhìn về phía trước. Ở phía sau hắn, một luồng ý thức dao động cường đại bỗng nhiên bay đến, khiến cho khói đen dày đặc trong hư không dạt ra. Con ngươi của Chủ Thần như ẩn như hiện, lạnh lùng chớp một cái, hờ hững nhìn chăm chú vào ảo ảnh tử thần phía trước Thái Cổ không gian.

- Thương Khung?

Một giọng nói vang dội như kim loại vang vọng trong hư không, kéo dài đến tận thế giới vô biên, vang lên trong lòng vô số linh hồn.

- Không cần thử nữa! Chỉ cần ngươi dám dùng bản thể bước vào Thái Cổ không gian, ngươi sẽ biết được chúng ta có thật sự bị thương hay không, lực lượng bảo vệ của Thái Cổ không gian có thật sự xuất hiện vấn đề hay không.

Thương Khung lạnh lùng nói.

Hai người khí tức một mạnh một yếu. Nhìn vào thực lực mà hóa thân của Thương Khung triển hiện, căn bản vô cùng yếu ớt, thậm chí còn không bằng cả Chủ Thần phân thân này. Nhưng đối mặt với một thân thể yếu ớt như vậy, Hủy Diệt Chi Chủ Lạp Đạt Mạn Địch Tư lại không hề triển hiện ra thần lực có thể hủy diệt tất cả của y, ngược lại con ngươi của thần như ẩn như hiện bỗng nhiên trở nên ảm đạm, dần dần biến mất không còn thấy. Sau khi dao động linh hồn của Lạp Đạt Mạn Địch Tư biến mất, phân thân của Chủ Thần kia cũng như một đống cát rời sụp xuống, hóa thành một phiến cát chảy đen kịt cuốn vào trong một vòng xoáy giữa hư không, sau đó bị một lực hút cường đại kéo vào trong Chủ Thần quốc độ xa xăm, biến mất không còn thấy.

Đợi sau khi Hủy Diệt Chi Chủ biến mất, Thương Khung Chí Tôn hóa thân lưỡi hái tử thần mới xoay người lại, trong thân thể đen kịt chỉ còn lại một cặp mắt sáng ngời lóng lánh. Thương Khung Chí Tôn nhìn về phương hướng Phong Vân Vô Kỵ biến mất, đứng lặng yên, một hồi lâu mới nói như than thở:

- Ý nghĩ kỳ diệu như vậy, đúng là tác phẩm của thần...

Dứt lời thân thể lại hóa thành một phiến bóng đen tan về bốn phía, biến mất còn không thấy.

oOo

Bên trong Kiếm các tại Thái Cổ, một đoàn sương đen kỳ dị đột nhiên tràn ra, tụ lại thành hình, hóa thành một bóng người kỳ lạ có hình thể không ngừng biến hóa. Đệ Tam phân thần đang nhắm mắt tu luyện bên trong Kiếm các lại không hề kinh ngạc, chỉ lặng lẽ mở mắt ra, liếc nhìn bóng người bên cạnh không ngừng biến hóa, lạnh nhạt nói:

- Sảng khoái rồi chứ?

- Ừ, sảng khoái.

- Giết chết Hắc Ám Quân Chủ có phải rất thoải mái không?

- Đương nhiên. Ta chính là giết chết hai Hắc Ám Quân Chủ ngay trước mặt đám Quân Chủ khác, đó đâu chỉ là thoải mái, mà là vô cùng thoải mái.

- Vậy sao? Thế chuyện bị Hắc Ám Chủ Thần đuổi giết cũng sảng khoái như vậy chứ?

Đệ Tam phân thần ngồi xếp bằng bất động, từ bên dưới chiếc bàn vuông có đặt một ngọn đèn cổ ở trước người kéo ra một tấm bồ đoàn mỏng, chỉ vào đó nói:

- Ta đã sớm chuẩn bị cho ngươi. Trong khoảng thời gian ngươi hãy ở lại Thái Cổ chờ đợi đi!

- Nói như vậy, ngươi đã sớm đoán được chuyện này?

- Ngươi giết chết Hắc Ám Quân Chủ cũng chẳng có ích gì. Những Hắc Ám Quân Chủ này chẳng qua là tôi tớ của Hắc Ám Chủ Thần, giết một tên thì Hắc Ám Chủ Thần rất nhanh sẽ có thể tìm được một tên khác. Chẳng những không có hiệu quả gì, ngược lại sẽ khiến cho đám Hắc Ám Quân Chủ tức giận và đuổi giết, khiến cho ngươi không thể tiếp tục sinh tồn tại Ma Giới. Thay vì có năng lực đi giết Hắc Ám Quân Chủ, không bằng kích động chiến tranh vương triều toàn diện còn tốt hơn.

- Hừ, giết cũng là giết, không giết chưa chắc đã không bị giết. Lão tử thực lực không đủ nên mới bị Hắc Ám Quân Chủ đuổi giết, bây giờ thực lực đủ rồi, tại sao không giết lại bọn chúng? Ta cũng không phải là đám chủ nhân Sát Lục tiền nhiệm yếu hèn kia, những tên đó ngoại trừ Sát Lục ma quyết thì gần như chẳng có gì khác. Hà hà, nếu bỏ qua Sát Lục ma quyết, bản tọa vẫn là cao thủ hạng nhất. Nếu chỉ gặp phải một tên Hắc Ám Quân Chủ, nhất định sẽ không tha cho hắn, khặc khặc…

Đệ Nhất phân thần cười quái dị nói:

- Ma công của lão tử bây giờ là hiểu một thì sẽ hiểu cả trăm. Công pháp Hấp Tinh đại pháp chín tầng giúp cho những ma công khác nhanh chóng tiến triển. Ban đầu lão tử chỉ lựa chọn một công pháp Hấp Tinh đại pháp, đúng là thông minh vô cùng.

- Ngươi định làm sao với đám Hắc Ám Quân Chủ kia đây?

- Có thể làm gì chứ, chỉ cần bọn chúng không tìm đến bản tọa, bản tọa cũng lười để ý đến bọn chúng.

Đệ Nhất phân thần đĩnh đạc ngồi ở bên cạnh Đệ Tam phân thần nói.

- Ngươi khiêu khích khiến cho chín gã Hắc Ám Quân Chủ hợp sức đối phó ngươi. Với thực lực của ngươi hiện giờ, nếu trở lại Ma Giới mà bị bọn chúng phát hiện… hẳn là phải chết không nghi ngờ. Lần này nếu không phải nhờ Thiên Ma thần thông lợi hại, chúng ta đã vì ngươi nhất thời sảng khoái mà hóa thành tro bụi hết rồi.

- Vậy theo ý ngươi thì nên làm sao?

Đệ Tam phân thần cũng không trực tiếp trả lời, chuyển đề tài nói:

- Một mình ngươi chạy trốn Chủ Thần phân thân đuổi giết, chạy đến Thái Cổ, còn những tộc nhân tại Ma Giới kia ngươi làm sao sắp xếp?

Đệ Nhất phân thần khoanh chân nói:

- Trước khi hóa thân thành Sát Lục Chi Chủ, ta đã bảo Bách Liễu Khê dẫn theo tất cả bọn họ rời đi. Hành động nghịch chuyển cửu tinh của các ngươi dường như đã khiến rất nhiều linh hồn trốn ra khỏi quốc độ tử vong, số người sống lại từ nơi tử vong không chỉ có những tộc nhân này. Bách Liễu Khê đã phái người đi liên hệ với những người khác. Những người còn lại thì đã đi đến vương triều tại trung tâm Ma Giới mà ta thành lập. Theo như suy đoán của Bách Liễu Khê, tộc nhân của chúng ta tại Ma Giới có đến hơn ngàn vạn. Một quân đoàn biến dị lớn như vậy, đủ để cho ta thành lập vương triều thứ mười bốn thật sự, cho dù phát động chiến tranh vương triều toàn diện ta cũng không sợ.

- Ừm, nói như vậy thì đám Hắc Ám Quân Chủ sẽ tạm thời không chú ý đến bọn họ, dù sao lần này ngươi cáo loạn quá lớn, rất nhiều thế lực đều bị kéo đến khu vực đó. Về phần Hắc Ám Quân Chủ, ta đã có một kế hoạch, có điều kế hoạch này phải chờ thêm một thời gian nữa rồi hãy bàn.

- Kế hoạch gì?

Đệ Tam phân thần liếc nhìn Đệ Nhất phân thần Ma Giới một cái, lạnh nhạt nói:

- Hắc Ám Quân Chủ dù sao cũng là sinh mạng, bọn chúng nên hiểu rằng đối với Hắc Ám Chủ Thần thì Hắc Ám Quân Chủ là cần thiết, nhưng cũng không phải là không thể thiếu. Nghe đồn Hắc Ám Quân Chủ là tùy theo số lần sử dụng thần lực mà thần trí sẽ dần dần mất đi, nhưng dục vọng sinh tồn chính là bản năng. Chỉ cần Hắc Ám Quân Chủ vẫn còn một chút bản năng sinh tồn, vậy cũng đủ để hoàn thành kế hoạch của chúng ta.

Ánh mắt của Đệ Nhất phân thần bỗng sáng lên:

- Ý của ngươi là đi uy hiếp những Hắc Ám Quân Chủ kia?

- Không sai.

Đệ Tam phân thần gật đầu một cái:

- Sau khi giải quyết vấn đề của Xi Vưu, ta sẽ cùng ngươi cùng đi thăm hỏi một chút các Hắc Ám Quân Chủ kia.

Khi nói tới bốn chữ “Hắc Ám Quân Chủ”, trong mắt Đệ Tam phân thần rõ ràng thoáng hiện lên vẻ kỳ dị:

- Ta rất muốn biết, với thân phận Thanh Long Chí Tôn của ta, cộng thêm thực lực của chủ nhân Sát Lục ngươi, liệu có Hắc Ám Quân Chủ nào mà chúng ta không đối phó được hay không.

- Không sai.

Ánh mắt của Đệ Nhất phân thần sáng lên:

- Không cần tiêu diệt bọn chúng, chỉ cần để cho bọn chúng hiểu ta cũng không có ý khiêu chiến sự uy nghiêm của Hắc Ám Quân Chủ, cũng không có ý giết chết bất kỳ Hắc Ám Quân Chủ nào. Bản tọa chỉ là muốn tranh bá Ma Giới. Chỉ cần bọn chúng thấy được thấy được hậu quả của sự cự tuyệt, chắc hẳn bọn chúng sẽ hiểu. Dù sao Hắc Ám Chủ Thần mặc dù có hạn, nhưng người hầu của bọn chúng lại chẳng hề thiếu, mất tên này thì tìm tên khác.

- Ngươi cuối cùng cũng nghĩ ra. Không sai, theo như ngươi nói, những chủ nhân Sát Lục kia bị đuổi giết có lẽ là do khiêu chiến quyền uy của Hắc Ám Quân Chủ, hoặc là những chủ nhân Sát Lục đó đều hi vọng trở thành Sát Lục Chủ Thần, mà trên trên con đường thành thần này, bọn họ đã lựa chọn các Hắc Ám Quân Chủ làm hòn đá đặt chân. Nếu như vương triều Trung Ương của ngươi có thể được một tên thậm chí là mấy tên Hắc Ám Quân Chủ che chở, lại đảm bảo thờ phụng Hắc Ám Chủ Thần, như vậy nhất định vương triều Trung Ương của ngươi sẽ có thể ổn định được, hơn nữa thực lực sẽ dần dần tăng trưởng. Những vương triều của Ma Giới hình như cũng là sau khi được Hắc Ám Quân Chủ công nhận mới chính thức thành lập, tồn tại lâu dài.

- Những điều này ta chưa từng nói với ngươi, làm sao ngươi biết được?

Đệ Nhất phân thần đột nhiên nghĩ đến điều gì, liền tiên tiếng hỏi.

- Giữa trời đất tràn đầy tin tức vô tận. Phương hướng mà ta và ngươi lựa chọn vốn khác nhau. Đạt đến cảnh giới này của ta, cho dù không cố tình, mỗi khi đến một không gian cũng sẽ tự động thu nhận những tin tức trôi nổi trong không gian đó. Trước đây không lâu chẳng phải ta đã đến Ma Giới một lần sao?

Đệ Tam phân thần hời hợt đáp.

- Qua một thời gian nữa ta sẽ trở về Ma Giới, trong thời gian này ngươi có cần ta giúp gì không?

- Không cần. Về phía Xi Vưu ta sẽ đến theo ước hẹn, ngươi chỉ cần ở một bên quan sát là được.

- Được rồi…

Đệ Nhất phân thần lạnh nhạt đáp một câu, đồng thời liếc nhìn sắc mặt của Đệ Tam phân thần. Rất rõ ràng Đệ Tam phân thần cũng không muốn hắn nhúng tay vào trận chiến với Xi Vưu:

- Có điều khi cần thiết ta cũng sẽ đích thân gia nhập trận chiến. Dù sao chúng ta tuy chia ra làm ba, nhưng vẫn cùng là một thể, nói thế nào thì đó cũng là chiến đấu một đối một, Xi Vưu cũng chẳng nói gì được, hà hà…

oOo

Tại Ma vực.

Gió lớn mênh mông. Một đại hán cao lớn người mặc giáp đen, bên ngoài khoác áo bào đen, áo choàng thật dài uốn lượn chấm đất, chậm rãi đi về phía trước, yên lặng đi trong phiến cát sỏi dày đặc này.

Ma vực ngày xưa bị một đao của Chiến Đế hủy diệt, sau đó bị gió tuyết mênh mông đóng băng. Nhưng sau khi Chiến Đế chết đi, một tia chân khí của Chiến Đế lưu lại nơi này cuối cùng cũng biến mất, băng tuyết hòa tan, chuyển thành bị gió cát xâm hóa.

“Sạt sạt!”

Tiếng bước chân đạp trên mặt đất đầy cát sỏi, dấu chân lưu lại sau người rất nhanh bị cuồng phong mênh mông cuốn đi, tiêu tán không tung tích. Đi thật lâu trong phiến cát sỏi dày đặc này như vậy, nam tử cao lớn kia chậm rãi vươn một cánh tay đen nhánh như sắt thép ra, vén áo bào đen trên đỉnh đầu xuống, bên dưới lộ ra một đôi mắt híp lại, còn có một khuôn mặt đầy bá khí. Người này chính là Xi Vưu đã chia tay với Phong Vân Vô Kỵ trong hư không lúc trước.

Tại Ma vực cát sỏi mênh mông che phủ trời đất. Ở cuối tầm mắt của Xi Vưu, trời đất là một phiến mờ mịt, chỉ còn lại vài cây trụ đá trổ hoa sứt mẻ đứng sừng sững trong bão cát, ngoại trừ những thứ này thì phía trước hoàn toàn trống không.

Nhưng trong hai mắt của Xi Vưu thì nơi này lại là một trời đất khác, một nơi che giấu bí mật động trời.

- Trời đất chưa sinh, ta đã sinh. Thái Cổ chưa thành, ta đã có. Cho dù có có ngàn loại thần thông, cả đời vẫn ở tại đây… đó cũng không phải là thứ mà ta muốn.

Xi Vưu lẳng lặng nhìn bão cát mênh mông nối liền trời đất phía trước, đôi môi mấp máy lẩm bẩm nói.

“Ầm ầm!”

Trước người Xi Vưu, trời đất bỗng nhiên rung chuyển, một vết nứt màu đen ngoằn ngoèo từ trong bão cát kéo dài ra, bên trong loáng thoáng lộ ra một góc của không gian khác. Vô số người áo đen ngồi xếp bằng thành hình tròn bên trong. Tại trung tâm của vòng tròn do vô số người áo đen tao thành có một tòa thành màu đen to lớn đứng sừng sững. Khí tức màu đen tà ác nhất trong vũ trụ không ngừng xuyển qua vết nứt kia tràn ra bên ngoài, khói đen cuồn cuộn tạo thành một phiến âm u tại nơi gió cát mênh mông này.

- Sư huynh, đã lâu không gặp!

Vết nứt kia chi mở ra bốn thước thì ngừng lại, bên trong có một hòa thượng trọc đầu mặc áo bào đen, khuôn mặt hiền hòa dựng thẳng một tay trước ngực, cất bước đi ra.

- A, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Ánh mắt đảo qua tên tiểu hòa thượng này, trong mắt Xi Vưu lộ ra vẻ phức tạp, cuối cùng cúi người gật đầu một cái đáp lễ..

- Xi Vưu sư huynh, cuối cùng huynh đã trở lại. Chư vị sư phụ đã sớm đoán được chuyện này. Mời huynh đi theo ta đi!

Trên người tiểu hòa thượng áo đen như có một lực lượng kỳ dị, khiến cho khí tức nóng nảy trên người Xi Vưu bình tĩnh lại.

Hít một hơi thật sâu, Xi Vưu kéo một góc áo choàng bước dài lên phía trước:

- Vậy làm phiền đệ rồi, A!

Giờ phút này, Xi Vưu đã hoàn toàn không còn một chút khí tức nào của ma thần cái thế.

Tiểu hòa thượng gọi là A xua xua tay, mỉm cười nói:

- Chư vị sư phụ có nói, Xi Vưu chiến giáp của huynh không thể mang vào nơi này, xin hãy cởi xuống mới được.

Xi Vưu nhíu mày, đang định lên tiếng thì tiểu hòa thượng đã nói tiếp:

- Sư huynh không cần lo lắng. Các sư phụ đã nói, chiến giáp này đã cùng huynh hợp làm một thể, nếu thu hồi thì sẽ không ổn. Huynh hãy vào trước đi, các sư phụ đang đợi đấy. Chiến giáp này đệ sẽ bảo quản giúp huynh, đợi khi huynh ra ngoài sẽ trả lại là được.

- Bộ chiến giáp này đệ căn bản không thể chịu đựng được, cho dù là đứng từ xa nhìn cũng không thể. Ta làm sao có thể giao cho đệ bảo quản được.

- Sư huynh không cần bận tâm.

Tiểu hòa thượng ung dung nói, tay phải giờg ngang người, đặt tại trước ngực, trong tay chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một chiếc hộp gỗ cổ xưa có hoa văn hình rồng:

- Các sư phụ nói, huynh cứ đem chiến giáp bỏ vào trong hộp này là được rồi, đậy nắp hộp lại thì tự nhiên sẽ không có khí tức tỏa ra nữa. Đệ sẽ ở đây chờ sư huynh.

Tiểu hòa thượng nói xong liền vén áo bào đen, khoanh chân ngồi xuống, một tay giơ tại trước ngực, nhắm mắt suy tưởng. Chiếc hộp gỗ màu đen kia lẳng lặng nằm trên cát sỏi trước người y.

Xi Vưu hơi do dự, ánh mắt lưỡng lự giữa tiểu hòa thượng và phiến không gian kia, cuối cùng thở dài một tiếng, cởi chiến giáp trên người xuống, gấp lại đặt vào trong hộp gỗ, sau đó đậy nắp hộp lại, cuối cùng bước nhanh vào trong vết nứt kia.


/542

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status