Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 154: Có dịp thì vui

/187


Hai hôm sau, người bạn Tưởng Húc của Phó Diên Thăng đến Hải Thành, hẹn gặp hắn ở ngay Sơn Vũ, chỉ nói chuyện hai tiếng đã đàm phán xong.

Thích Tự nhận được điện thoại của Phó Diên Thăng, biết Tưởng Húc đã đồng ý dẫn dắn Dã Thảo thì rất mừng, còn muốn mời người kia đi ăn một bữa.

Phó Diên Thăng cũng không khỏi ngạc nhiên: "Cậu muốn gặp anh ta?"

Thích Tự: "Anh ta có nợ anh, thì chuyến này đến đây cũng vì việc của tôi, chẳng lẽ lại không mời người ta được một bữa. Sao vậy, không tiện gặp à?"

"À không..." Hắn đã nói thế, Phó Diên Thăng cũng chẳng còn lí do gì để từ chối, bèn đặt hẹn cơm tối ngay dưới Phong Mậu cho ba người.

Khác với chất giọng "giang hồ" trên điện thoại, ngoại hình Tưởng Húc mày rậm mắt to, diện mạo đứng đắn, toàn thân thời thượng, khí chất tinh anh khác hẳn với đám choai choai Tiêu Dã.

Vì một câu đùa "Vợ tôi muốn làm" của Phó Diên Thăng bữa gọi điện, từ lúc gặp Tưởng Húc cứ nhìn nhìn Thích Tự đầy tò mò, thi thoảng lại quay ra cười đểu Phó Diên Thăng, cứ như kiểu trong đầu đã chụp xong nguyên bộ ảnh cưới từ Berlin qua đến Seattle cho hai người.

Nhân lúc Thích Tự không để ý, hắn mới ghé lại chỗ Phó Diên Thăng trêu chọc: "Chậc, không ngờ cậu lại có xu hướng này nha..."

Phó Diên Thăng liếc mắt lườm hắn: "Làm sao?"

Tưởng Húc nhấm nháy ra hiệu, vừa tỏ vẻ "Vờ vịt cái gì nữa", vừa sợ Phó Diên Thăng không hiểu ý thật nên còn nhắc lại một từ trong điện thoại hôm trước: "Đây hả?... "Vợ" ấy?"

"Đừng có gọi lung tung." Phó Diên Thăng nghiêm túc chặn lời, "Vợ cái gì, Sếp tôi đấy."

Tưởng Húc: "..."

Thích Tự cười cười nhìn qua, giả bộ không biết hai người đang dấm dúi cái gì, nâng li với Tưởng Húc rồi hỏi: "Anh Tưởng đã kết hôn chưa?"

Tường Húc cười khà: "Chưa chưa, quen phiêu bạt một mình rồi, tìm đối tượng ổn định cũng chẳng dễ gì."

"Không có ổn định." Thích Tự nhướng mày, "Thì chắc anh Tưởng từng có nhiều duyên "vội" lắm nhỉ?"

Tưởng Húc khảng khái nói: "Thì cũng gọi là, đời người như kịch mà, tới đâu có dịp thì vui thôi, vậy mới mĩ mãn chứ phỏng?"

Phó Diên Thăng gắp miếng sushi lên quơ quơ trước mặt Tưởng Húc, dè bỉu nói: "Ông chú có nhớ mình đã ba mấy tuổi đời rồi không mà còn "vậy mới mĩ mãn", cứ thế tiếp đi, tôi chống mắt lên xem không vì tiền thì có ai chịu diễn trò với anh không?"

"Mẹ!" Tưởng Húc không biết tại sao Phó Diên Thăng lại tự dưng sặc mùi thuốc súng như thế, nhưng cũng bất chấp mặt mũi phản pháo, "Đừng có ỷ mình học đại học trước tôi hai năm mà lên mặt, cậu còn hơn năm nữa là đầu ba rồi ha? Chưa kể cũng nay đây mai đó khác gì? Mỗi lần gọi điện lại ở một nơi, mới tốt nghiệp thì ở Cảng Thành, vừa năm ngoái sang đây, hồi chiều nói chuyện đã lại bảo chuẩn bị đi Thâm Thành rồi..."

(*Cảng Thành: trước mình để Hong Kong ấy mà giờ để này cho đỡ lệch pha)

Nghe đến "đi Thâm Thành", Thích Tự nhướng mày, đột nhiên quay sang Phó Diên Thăng.

Chỉ thấy tay cầm đũa của người kia cứng đờ, cứ thế đánh rớt miếng sushi vô tội, trứng cá đỏ tươi bên trên vãi tung ra đĩa, như thể vừa mổ banh ruột chiếc đĩa hình con cá.

Bầu không khí trên bàn đột nhiên chùng đi, riêng Tưởng Húc vẫn tiếp tục lải nhải: "Steven kể hồi ở Hoàn Thịnh cậu từng được cả tá tiểu thư sang chảnh theo đuổi, tôi không tin ngần ấy năm mà cậu không vui dịp nào... Lần này lại còn lừa tôi là có vợ, xầy, vợ trong mơ à, chúng ta cũng tám lạng nửa cân thôi."

Phó Diên Thăng hạ đũa, cau mày nói: "Nói bậy ít thôi, lo ăn cơm của anh đi..."

Nhưng ngoài một câu gắt mắng, Phó Diên Thăng cũng không giải thích gì thêm, Thích Tự hiểu được, hết cả muốn ăn.

Nửa bữa sau đó, một mình Tưởng Húc thao thao bất tuyệt đủ chuyện trên trời dưới bể, thỉnh thoảng Phó Diên Thăng mới ậm ừ đáp lại, rõ là không buồn để tâm.

Mãi cũng xong được bữa cơm, Tưởng Húc rốt cục nhận ra bầu không khí sai sai, tranh thủ lúc Thích Tự đi thanh toán rồi vào toilet, hắn mới nhỏ giọng hỏi Phó Diên Thăng: "Sao vậy, tôi nói gì sau à? Trông hai người có vẻ căng thế?"

Phó Diên Thăng cười lạnh: "Thì ra cũng biết là bọn tôi căng cơ đấy? Còn không phải tại cái "dịp vui" từ miệng anh mà ra à..."

Bấy giờ Tưởng Húc mới muộn màng nhận ra: "Đệt, người này là "vợ" cậu thật đấy à!?"

Phó Diên Thăng hối hận không để đâu cho hết: "Đáng ra tôi không nên đưa cậu đến bữa ăn này..."

Tưởng Húc im im vài giây, lại bắt đầu vào thế hóng chuyện: "Vợ cậu trẻ thế, thiếu gia nhà nào đấy? Là người mở Sơn Vũ đấy à? Khà khà, bảo sao năm đó cậu chả vừa mắt ai trong đám tiểu thư ở Cảng Thành, ra là thuộc giới này..."

Phó Diên Thăng không nhịn được mà giơ tay ủn đầu hắn ra: "Tí phắn nhanh lên, còn nhiều lời nữa thì lương lậu gì nãy bàn dẹp hết đi."

Tưởng Húc: "..."

Đợi Thích Tự quay lại, trò chuyện thêm vài câu rồi Tưởng Húc cũng thức thời về luôn.

Phó Diên Thăng hỏi hắn định làm gì, Thích Tự chỉ bảo: "Tôi hơi mệt, về nhà luôn thôi."

Phó Diên Thăng vội đòi đưa về, hắn cũng không phản đối, lên đến xe còn bảo: "Cảm ơn anh chuyện hôm nay." Ý là việc Phó Diên Thăng đã tìm giúp người đại diện cho chiến đội Dã Thảo.

Phó Diên Thăng không khỏi mất tự nhiên: "Chuyện nhỏ mà, đâu cần khách sáo với tôi."

Thích Tự không đáp lại, sau đó mỗi người đều ôm tâm sự của riêng mình, cả đường không ai nói gì thêm.

Đến biệt thự, Phó Diên Thăng xuống xe theo, nói muốn đi dạo với Thích Tự trong vườn một lát. Cả hai đều biết tiết lộ mà Tưởng Húc lỡ miệng nói ra có nghĩa là sao, lại chẳng thể coi như chưa nghe thấy gì, bởi vậy Phó Diên Thăng cũng không thể cứ thế mà về.

Thích Tự dẫn Phó Diên Thăng vào biệt thự, mãi khi đến hành lang nơi bọn họ từng hôn mới cất lời hỏi: "Anh sắp đi rồi à?"

Phó Diên Thăng buộc phải nói: "Mới có thông báo, nhưng chưa chính thức xác nhận."

Thích Tự: "Bao giờ?"

Phó Diên Thăng: "Cuối tháng sau..."

Thích Tự gật gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Tuyệt, tháng này là Hứa Kính, tháng sau đến Phó Diên Thăng.

Thái độ của Thích Tự vẫn rất bình tĩnh, nhưng đối phương càng bình tĩnh, Phó Diên Thăng lại càng lo, hắn giữ lấy cánh tay Thích Tự, ngữ khí đầy kiềm chế: "Thích Tự, đừng nghĩ nhiều vội, tôi vẫn đang xin cấp trên cho hoãn chuyển công tác thêm mấy tháng..."

Thích Tự nghĩ thầm, thì ra với họ thế là "chuyển công tác".

Cũng phải, Phó Diên Thăng phụ thuộc vào tổ chức bí ẩn của mình, người ta bảo đến đâu phải đến đó, gọi là chuyển công tác đâu có sai?

Thích Tự thản nhiên đáp lại: "Không sao, hết tháng 8 tôi cũng quay lại Stafford rồi, anh đã không đi cùng tôi nữa, thì ở Hải Thành hay ở đâu có khác gì?"

Phó Diên Thăng không nói nên lời: "Tôi..."

Thích Tự quay sang nhìn hắn, trực tiếp ngắt lời: "Tôi chỉ muốn biết một điều thôi, giả sử đến giờ tôi vẫn chưa phát hiện ra thân phận thật của anh, thì anh có viện một cớ khác để rời đi không? Chẳng hạn, vì năng lực của tôi không được như mong đợi, nên anh sẽ không ở lại với tôi nữa? Hay là cứ thế đi luôn như Tống Phổ Tâm và Từ Nhất Chu?"

Phó Diên Thăng sửng sốt đáp: "Tôi sẽ không làm thế."

Thích Tự rũ mắt, lầm bầm nói: "Tức là anh sẽ vẫn chọn nói thẳng ra—như vậy cũng tốt, tôi không thích bị người khác lừa gạt."

Phó Diên Thăng đau lòng không thôi, vươn tay kéo Thích Tự vào lòng, cứ thế ôm hồi lâu, mới cất tiếng thầm thì bên tai đối phương, thâm tình mà ẩn nhẫn: "Xin lỗi..."

Thích Tự vẫn chắp tay sau lưng, đã chỉ muốn gục vào đối phương vì mệt mỏi, nhưng tự tôn lại không cho phép hắn để lộ ra quá nhiều yếu đuối.

Đúng lúc này, hắn trông thấy hai người cách đó không xa đang sóng vai đi tới, bóng dáng quen thuộc liếc qua biết ngay ai.

Một ý nghĩ chợt xẹt qua đầu, đại não như vừa diễn ra cuộc giao chiến lịch sử trong thoáng chốc, Thích Tự chậm rãi vòng tay ôm lấy eo Phó Diên Thăng, nhắm mắt lại quyết đánh cược một phen.

Nhận thấy Thích Tự đang đáp trả, Phó Diên Thăng lại càng ôm hắn chặt hơn, hoàn toàn chìm trong tự trách và đau lòng, không hề phát giác sau lưng có người tới, cho đến khi giọng nói của Thích Nguyên Thành bất chợt vang lên—

"Thích Tự...? Hai đứa...!"

Phó Diên Thăng sững người, vội buông tay nhìn về phía người vừa xuất hiện.

Thích Tự cũng đã mở mắt, bình tĩnh lùi lại một bước, đối diện với hai người: "Ba, mẹ."

Phó Diên Thăng đã rối đến phát hoảng, nhưng vẫn cố trấn tĩnh: "Chủ tịch Thích, cô Khương..."

Nỗi lo từ mấy hôm trước cứ thế phơi ra ngay trước mắt, Thích Nguyên Thành quả thực không biết phải đối diện thế nào, nhưng điều khiến ông mờ mịt hơn cả, là rõ ràng Thích Tự mới vừa ôm ấp thắm thiết với Phó Diên Thăng xong, mà giờ phút này đã bày ra vẻ mặt điềm nhiên như thể ấy chỉ là một cái ôm rất đỗi bình thường giữa hai người đàn ông.

Thích Nguyên Thành mất đến vài giây hoang mang tưởng mình nghĩ nhiều, đang không biết nên nổi điên hay bình tĩnh mới phải, Khương Oánh lại sợ chồng không nhịn nổi, bất giác giữ lấy tay đối phương. Bấy giờ ông mới giật mình sực tỉnh, không khỏi cảm thấy bản thân thật nực cười vì ý định tự tẩy não vừa rồi.

Người đàn ông trung niên lúc này đã giận đến tím mặt, hung hăng quắc mắt với Phó Diên Thăng, lại hùng hổ ra lệnh cho Thích Tự: "Về đây cho ba!"

Khương Oánh nhìn qua bọn họ đầy lo lắng, nhưng rồi cũng đành đuổi theo chồng vào nhà.

Thích Tự bình tĩnh nói với Phó Diên Thăng: "Anh về trước đi."

Phó Diên Thăng lo lắng không thôi: "Để tôi giải thích với ba cậu..."

Thích Tự quay ra nhìn hắn, lạnh giọng nhắc lại: "Về đi."

Phó Diên Thăng sửng sốt, đối diện với khí thế của Thích Tự lúc này cũng không nói nên lời, cứ vậy chôn chân tại chỗ nhìn đối phương rời đi, chẳng thể giúp đỡ hay bảo vệ, chỉ biết đau lòng và lo lắng khôn nguôi.

Thích Tự đi theo ba mẹ vào nhà. Từ hôm bị Hứa Kính bắt gặp với Phó Diên Thăng ở Sơn Vũ, hắn đã xác định sớm muộn gì giờ khắc này cũng đến, bởi vậy mới thà nắm lấy quyền chủ động về tay, thay vì suốt ngày phải thấp thỏm sợ lộ hay bị "bắt gian" bất thình lình.

Thích Nguyên Thành còn không buồn lên thư phòng, đi thẳng vào sofa phòng khách, nhìn hắn chằm chằm, giọng nói cũng run lên vì phẫn nộ: "Tự con nói đi, chuyện vừa xong là thế nào!?"

Thích Tự đứng cạnh bàn uống nước, vẫn nguyên khí thế, nhưng cũng không tỏ ra đối chọi gay gắt, mà chỉ đơn giản thuật lại đầy bình tĩnh: "Ba, từ khi mới quen con đã rất ngưỡng mộ Thầy Phó, qua hai năm vừa rồi thì tình cảm cũng không còn là tình bạn hay tình thầy trò đơn thuần nữa... Con không muốn giấu ba, nhưng không thể không thừa nhận một điều, con yêu anh ấy."

Thích Nguyên Thành nghe mà tăng xông, bất chợt cầm chén trà nguội trên bàn lên hất thẳng vào Thích Tự.

Từ nhỏ tới lớn Thích Tự chưa bao giờ thấy ba mình nổi giận đến mức này, bởi vậy cũng không khỏi sững sờ.

"Nguyên Thành!" Khương Oánh cứng rắn lớn tiếng gàn lại, sau đó lại mềm giọng khẩn khoản, "Có gì từ từ nói..."

Thích Nguyên Thành giật đến run người, giọng nói cũng lạc đi, khó tin hỏi lại: "Con, con nói cái gì? Thử nói lại lần nữa đi!"

Thích Tự vuốt đi nước trà trên mặt, lấy lại tinh thần, rũ mắt nhìn xuống, một lần nữa thấp giọng lặp lại: "Con yêu Phó Diên Thăng."

****



Thích Nguyên Thành: "Hai đứa bị ông bắt gian tại trận! Thế mà thản nhiên như không? Đúng là không biết xấu hổ!"

Phó Diên Thăng: "Ầy, trước lạ sau quen thôi ạ, mong ba vợ thứ lỗi..."

Thích Tự: "Xin lỗi ba, nhưng con cố tình để ba thấy đấy."

Phó Diên Thăng: "???" (Thổn thức, trò thành tài rồi...)

Thích Nguyên Thành: "Thằng bất hiếu! Đả cẩu bổng của ta đâu!! (╯‵□′)╯︵┻━┻"

-

vtrans by xiandzg

T/N: Đúng là trò giỏi của F1S! Khổ nhục kế dùng rất tốt! Xác định danh phận rồi! Còn ngại gì yêu xa!

Chời mẹ tự dưng về cuối hưng phấn quá, em thành bá tổng thật rồi Tự ơiiiii ("༎ຶོρ༎ຶོ")

/187

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status