Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 46: Giả trang thành mình

/187


Sau một hồi ngẫm nghĩ, Thích Tự mới nghi Phó Diên Thăng vốn chỉ đang bẫy hắn để lộ ra sự thật, nhưng lúc ấy không giải thích luôn thì cũng vô ích, giờ mà khoa trương giải thích không phải hắn mua lại chỉ thành già mồm...

Thích Tự rốt cục cũng bình tĩnh, bắt đầu nhận ra hành vi vừa rồi của Phó Diên Thăng có phần vượt quá giới hạn!

—Bình thường, đàn ông con trai với nhau làm đếch gì có kiểu an ủi này?

Thử đổi đối phương thành bất kì người cùng giới nào khác, hết ôm hắn lại gãi gãi lòng bàn tay hắn như thế, Thích Tự đã thấy rợn cả người.

Ngay cả Hứa Kính cũng không ngoại lệ—nếu Hứa Kính mà làm vậy, hắn nhất định sẽ nghi đối phương có ý đồ bất thường với mình.

Nhưng Phó Diên Thăng dựa vào cái gì mà dám trắng trợn như thế? Chẳng lẽ đối phương đã phát hiện ra mình thích anh ta? Hay cũng chỉ đang mượn cớ để thăm dò tình cảm của mình thôi?

Thích Tự nghĩ bụng "Thế này không ổn", hắn mà còn dung túng nữa thì kiểu gì Phó Diên Thăng cũng sẽ được đằng chân lân đằng đầu... cứ dễ dàng chịu thua như vậy, chẳng phải hời cho người kia quá rồi à?

Thích Tự lấn cấn đi đi lại lại trong phòng ngủ mấy vòng, cuối cùng quyết định sẽ bơ đối phương ba ngày để trấn tĩnh lại tâm tình thất thường vì ngộ độc thính của mình.

*

Tối đó đi ngủ rồi, phóng viên Dương mới cập nhật cho hắn về tình hình điều tra mới nhất, vì vậy sáng hôm sau Thích Tự mới thấy được.

Báo cáo đối phương gửi có liên quan đến hành tung của Khâu Như Tùng từ khi hắn rời đi, cho biết sau đó, Khâu Như Tùng còn vào lại club đến 9h, tức là tận 40 phút sau mới lên xe về.

Trong hơn nửa tiếng ấy, có tổng cộng hơn hai chục người lục tục rời khỏi club kia—tất cả đều bị phóng viên Dương lén chụp lại rồi gửi cho Thích Tự xem có nhận ra ai hay không.

Mới đầu, Thích Tự còn không hiểu sao phóng viên Dương lại gửi hắn những tấm hình ấy. Những người ra sau đó thì có liên quan gì tới hắn đâu?

Ai dè sau khi mở ra, tấm thứ 6 đã khiến cho Thích Tự sửng sốt không nhẹ!

Hắn gửi lại bức hình này cho đối phương, nói: "Đây là thư kí Trương Kiệm của Lưu Kì." Sau đó cũng thắc mắc luôn: "Sao bác biết có thể cháu sẽ nhận ra một người trong số đó?"

Phóng viên Dương giải thích cho hắn qua một tin nhắn thoại, đại ý là việc Khâu Như Tùng tiễn hắn xong lại quay vào club lần nữa rất khả nghi, nếu bọn họ đã cùng nhau phạm tội, thì chắc chắn Khâu Như Tùng sẽ không hành động một mình.

"Cứ thử đặt mình vào vị trí của cậu ta mà xem, nếu cháu làm ra chuyện gây tổn hại đến công ti, thậm chí còn phạm pháp, thế rồi bỗng dưng con trai cổ đông lại muốn mời cháu đi ăn, cháu sẽ thấy sao?"

Bấy giờ Thích Tự mới ngộ ra—Là chột dạ!

Ngoài mặt thì Khâu Như Tùng bình tĩnh là thế, nhưng dĩ nhiên bọn họ vẫn dè chừng hắn, sợ hắn phát hiện, sợ hắn điều tra tiếp, sợ rằng bữa cơm ấy thực chất chính là Hồng Môn Yến, là cái cớ để Thích Tự chất vấn hỏi tội mình.

Sự xuất hiện của Trương Kiệm ở đó chính là một minh chứng cho quan hệ cùng hưởng giữa Lưu Kì và Khâu Như Tùng, vì vậy ở vào thời điểm mấu chốt, bọn họ mới phải hành động cùng nhau, thấy tình thế không ổn thì còn kịp thời đối phó luôn.

Phóng viên Dương nói: "Căn cứ vào logic hành động thông thường của tội phạm tập thể thôi, nói chung cũng không có gì mới mẻ cả, cho nên chúng ta mới có thể kiên nhẫn giám sát tiếp, thu thập thêm bằng chứng. Bọn họ vẫn xem thường cháu, chắc cũng không ngờ cháu sẽ tìm người theo dõi ngược, nên mới hớ hênh để bị bắt gặp như thế."

Nhớ đến phân tích của Phó Diên Thăng tối qua, Thích Tự lại hỏi phóng viên Dương có thấy được lúc Khâu Như Tùng tặng quà cho hắn ở trước cửa ra vào hay không.

Phóng viên Dương: "Chờ chút, để bác xem lại."

Không bao lâu sau, phóng viên Dương đã gửi một đoạn clip ngắn qua cho hắn, tuy hơi mờ nhưng vẫn nhìn ra được người bên trong.

Hình ảnh mà phóng viên Dương ghi lại được, chính là quá trình Khâu Như Tùng đưa cho hắn hộp khuy măng sét của Bvlgari rồi bị hắn trả lại, tổng cộng chưa đến một phút.

Đồng thời, người kia cũng gửi cho hắn một tấm screenshot từ clip có khoanh tròn màu đỏ, thứ được đánh dấu chính là CCTV trước cửa club.

Mới sáng ra nhìn tấm hình này, Thích Tự đã thấy sau lưng như túa mồ hôi lạnh.

Do trao đổi với phóng viên Dương, sáng ấy Thích Tự đi trễ mất 20". Đây là lần đầu tiên hắn đến muộn kể từ khi vào làm, nhân viên tiền sảnh Quách Xảo thấy hắn mà còn bất ngờ đến nỗi chào hỏi cũng ấp úng.

Thích Tự không để ý ánh mắt của người khác, lại đi thẳng về phòng đóng vai cậu ấm nhàn rỗi đến hết ngày. Lúc chiều tan làm, hắn có chạm mặt giám đốc Tần ở trong thang máy.

"Thích Tự, tuần này có vẻ cháu không bận lắm nữa nhỉ?" Tần Hán Nghiêu nói.

"Dạ cũng rảnh hơn thật, căn bản tại chuyện cần làm cũng xong cả rồi ạ." Thích Tự cười nói.

"Ha ha, tháng trước chú thấy ngày nghỉ mà cháu cũng kéo trợ lí tăng ca, đúng là tận tâm hết sức." Tần Hán Nghiêu khuyên nhủ, "Nhưng làm gì thì làm, vẫn phải chú ý điều độ mới được."

"Giám đốc Tần nói phải." Thích Tự cười cười, "Về Hải Thành hơn một tháng rồi mà cháu còn chưa đi chơi được đâu mấy, cũng đến lúc thư giãn một chút rồi."

Tần Hán Nghiêu cảm thán: "Chú thật sự rất phục Chủ tịch Thích đã nuôi ra một cậu con trai như cháu đấy, con chú mà năng nổ bằng một nửa cháu thôi là chú cảm tạ trời đất lắm rồi."

Thích Tự nghiêng đầu: "Con chú?"

"Năm nay lớp mười, từ lúc nghỉ hè ngày nào cũng ở nhà cắm mặt vào game, thế mà còn mơ mộng ra nước ngoài học đại học..." Giám đốc Tần lắc đầu thở dài, bỗng như nghĩ ra gì đó, quay ra nhìn Thích Tự nói, "Thích Tự, hay là cuối tuần này đến nhà chú ăn cơm đi? Cho thằng con chú làm quen với cháu một chút, mấy đứa sàn sàn nhau, cháu lại giỏi giang như thế, mong là nó có thể học hỏi được từ cháu một chút."

Mai đã là thứ bảy, Thích Tự nghĩ bụng, chuyện này hắn không có lí do gì để từ chối, chưa kể đến nhà Tần Hán Nghiêu cũng là một cơ hội để thăm dò ít nhiều về thực trạng sinh hoạt của đối phương.

Cân nhắc xong, hắn vuốt vuốt cằm nói: "Được ạ, nhưng cuối tuần này thì nhà cháu có chút việc mất rồi, để tuần sau được không ạ?"

Giám đốc Tần: "Tất nhiên rồi!"

*Hai ngày cuối tuần, Thích Tự chỉ ở trong khách sạn liên lạc trao đổi với Vệ Thiên Thụy và phóng viên Dương.

Cuối tuần này có vẻ Phó Diên Thăng cũng bận, nên ngoài vài tin nhắn tán gẫu trên Wechat thì cũng không chủ động hẹn gặp hắn.

Tối chủ nhật, Thích Tự gọi điện thoại cho em trai: "Tối nay sang chỗ anh đi."

Cả tuần vừa rồi ở công ti, hắn đã phải ra sức diễn theo tác phong làm việc của Thích Phong, có giai đoạn chuyển giao này, mai để Thích Phong đến làm thay mình cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy quá sai.

"Tối nay đi làm luôn à?" Thích Phong hỏi.

"Không, tối qua bên này ngủ, mai mới đi, sáng nào cũng có thư kí của MeiWei đến khách sạn đón anh, em phải xuất phát từ đây mới được."

"Ồ..." Thích Phong căng thẳng nói, "Vậy em cần mang theo gì không?"

"Không cần, bên này có hết." Thích Tự ngừng lại một chút rồi nói, "Đúng rồi, mua hộ anh một cái điện thoại mới, cả SIM nữa."

"Hãng gì?"

"Giống hệt cái anh đang dùng là được."

Một tiếng sau, chuông cửa vang lên.

Thích Tự đi ra, nhòm qua mắt mèo, bắt gặp Thích Phong đội một chiếc mũ tai bèo màu đen, lại còn đeo một chiếc khẩu trang đen che đi nửa khuôn mặt, đang nhìn ngó xung quanh.

Thích Tự nhanh chóng mở cửa cho đối phương, lặng lẽ nói: "Em bịt kín mít thế làm gì?"

Thích Phong tháo khẩu trang xuống, nói: "Sợ bị người ta thấy chứ sao!"

Thích Tự nhíu mày:"Người khác trông thấy em cũng nghĩ là anh thôi, có cái gì mà sợ? Gan to lên chút đi được không, lén lén lút lút thế còn khiến người ta nghi hơn."

"Anh..." Thích Phong tức giận quẳng điện thoại mới cho hắn, nói, "Đã nhờ vả mà còn lên mặt!"

Trong lúc Thích Tự bóc điện thoại, Thích Phong đã tranh thủ thám thính một vòng, vừa đi vừa cảm thán: "Đệt, sao phòng anh lớn vậy? Nhà vệ sinh xa hoa thế này? Có mấy buồng ngủ đấy? Chỉ có một thôi hả? Tối em ngủ đâu đây?"

Thích Tự: "Sofa."

Thích Phong đeo lại khẩu trang: "Em về đây!"

Thích Tự giương mắt nhìn hắn: "Giường lớn như thế cơ mà, ngủ chung không được à?"

Thích Phong lại tháo khẩu trang ra: "Anh trai à! Chúng ta đều là người trưởng thành đó! Ngủ chung một giường mà được à!"

Thích Tự khó hiểu nói: "Sao lại không được? Anh cũng đâu có khinh bỉ em là gay."

"Cmn anh..." Thích Phong suýt nữa đã nói anh thì không đấy? Giấu giấu cái rắm!

Nhưng ngẫm lại mới thấy sai sai, nói thế chẳng hóa càng biến thái? Hai anh em cùng gay ngủ chung với anh em người ta tính hướng bình thường ngủ chung khác nhau chỗ nào? Chẳng lẽ anh hắn không có thường thức về phương diện này sao? Kể cả hắn có đồng ý, nhưng Lăng Khả mà biết cũng sẽ ghen à!

Thích Tự thấy sắc mặt em trai liên tục thay đổi như một bảng màu bị đánh đổ, đành nói: "Sao em hay nhặng xị thế nhở? Anh ngủ sofa, được chưa?"

Lại còn nói hắn "nhặng xị"!?

Thích Phong... rốt cục thấy anh trai rộng lượng nhường giường cho, nên mới không xúc động biến ngay khỏi đây nữa.

Lắp SIM vào điện thoại mới xong, Thích Tự cài đặt chế độ chuyển hướng cuộc gọi rồi đưa nó cho em trai: "Cái này em cầm đi, cuộc gọi nào mà anh không tiện nghe lúc ở bên ngoài sẽ chuyển thẳng đến đây."

Thích Phong thấy mình như đang nhận lấy một củ khoai nóng bỏng tay, hoảng hốt nói: "Anh còn muốn em nghe hộ điện thoại hả?"

Thích Tự: "Em không cần nghe, cứ để trên bàn làm việc với mang theo người, có điện thoại thì chỉ cần liếc qua là được, coi như cả anh cả điện thoại đều ở trong văn phòng."

Thích Phong chậc lưỡi: "Anh làm việc cẩn thận ghê..."

Sau đó Thích Tự bắt đầu nói cho Thích Phong về lịch trình cụ thể trong ngày: "Khoảng 7h30 là phải rời giường, rửa mặt, thay quần áo." Nói đoạn, hắn mở tủ quần áo của mình ra, "Đây là đồ anh mặc đi làm hàng ngày, em tự chọn mà mặc."

"Đệt, nhiều thế? Toàn là sơmi với comlê à?" Thích Phong gẩy gẩy mắc áo, đột nhiên hưng phấn hắn, "Cứ như đang chơi cosplay ý nhỉ!"

Thích Tự: "Cosplay là sao?"

"Không có gì." Thích Phong khoát khoát tay, lười giải thích cho ông anh lạc hậu của mình, "Anh nói tiếp đi."

"Chừng 8h20, thư kí Trình sẽ đưa xe đến cửa khách sạn đón em đi làm." Thích Tự mở iPad ra cho Thích Phong nhận biết, "Chính là chiếc Benz AL980 này, đây là ảnh của thư kí Trình, em nhìn cho nhớ đi."

"...Xịn quá vậy!"

"Khoảng 8h40-8h45 gì đấy là đến công ti, văn phòng nằm trên tầng 28." Thích Tự nhét iPad vào tay Thích Phong để hắn nhìn cho tiện, "Đây là nhân viên tiền sảnh Quách Xảo, cô nàng này có hơi si mê một chút, em nhớ giữ khoảng cách với người ta."

Thích Phong lầm bầm một câu: "Trông đáng yêu nhể."

Thích Tự liếc mắt nhìn hắn: "Đừng có quên là em đang giả trang thành anh, ở công ti thì nhớ kiểm soát một chút, đừng có gặp ai cũng cười như Tuyết Cô Nương."

Thích Phong: "???"

Thích Phong: "Em giống Tuyết hồi nào!?"

Thích Tự nhìn hắn đầy khinh bỉ: "Ngày nào chả thế, nhất là lúc ở với Lăng Khả, cười ngu hết sức."

Thích Phong phẫn nộ ném iPad xuống sofa, đứng dậy nói: "Anh nhờ em đến giúp mà còn sỉ nhục em? Em không làm nữa!"

Thích Tự túm lại cánh tay hắn: "Thôi thôi thôi, đừng có náo như con nít thế, nhưng mà nói chung là phải nhớ, muốn đóng giả anh thì ít cười ít nói đi là thành công 50% rồi!"

Thích Phong: "..."

Thích Tự bắt đầu giới thiệu người trong công ti với hắn, chút trọng nhất là Ngô Song, sau đó bảo Thích Phong cầm iPad nhìn thuộc người trong hình, để lát hắn kiểm tra.

"Lại còn kiểm tra!?" Thích Phong sửng cồ là thế, nhưng được cái nhớ người rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đã thuộc hết.

"Nhớ hết rồi á?" Thích Tự hơi ngạc nhiên, hỏi thử vài người thì đúng là không sai ai hết.

"Nhớ mặt thì có gì mà khó, người nào cũng khác nhau mà." Thích Phong bóp bóp trán, "Chỉ cần anh không bắt em đọc tài liệu là được rồi, có lần em chỉ liếc qua đống anh mang về thôi mà choáng hết cả đầu!"

Thích Tự: "..."

Đây chính là đặc tính của thiên tài xã giao đấy à? Vì sao là anh em sinh đôi mà hắn lại không được trang bị kĩ năng này!?

Thành công vượt qua khảo sát xong, Thích Phong thư thái vào phòng tắm xa hoa của anh trai hưởng thụ, sau đó bò lên chiếc giường tổng tài rộng 2m, lôi điện thoại ra, định gọi cho Lăng Khả một cuộc rồi đi ngủ.

Kết quả đang tình nồng ý mật, Thích phong lại thấy một bên giường bỗng nhiên lún xuống.

Hắn nhổm người dậy, chỉ thấy anh trai mặc đồ ngủ vừa nằm xuống, còn dùng sức đẩy đẩy hắn ra, nói: "Dịch ra tí, ghế sofa nằm không thoải mái, anh cũng muốn ngủ giường."

Thích Phong: "???"

****



Thích Tự: "Dịch ra, anh cũng muốn ngủ giường."

Phó Diên Thăng & Lăng Khả: "Trên cây chanh thì có quả chanh, Dưới cây chanh có tôi và cậu." (*T/N: Đại khái là chuaaaaaa)

Thích Phong: "Không phải đâu! Tôi cũng đâu có muốn vậy! QAQ"

-

vtrans by xiandzg

T/N: Chemi của chưa bao giờ hết hot (//∇//)

/187

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status