Chương 11.4: "Từ ghen tuông, không dùng như vậy."
Cẩm Tây chưa bao giờ là thánh nhân, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng về những chuyện kiếp trước, lúc này cô không thể kiềm chế bản thân để chịu đựng người phụ nữ này tiếp tục nhảy nhót trước mặt mình nữa!
Nếu đã trùng sinh, vậy thì phải giải quyết những người cần giải quyết, đừng để bọn họ cản trở trước mặt.
"Điều xấu xa? Tớ làm điều xấu xa với cậu bao giờ? Tiểu Tây, có phải cậu đã nghe người khác nói xấu gì tớ không?”
Cẩm Tây cười lạnh một tiếng, nhìn sắc mặt tái mét vì lo lắng của Giản An Tuyết.
Lời nói dối cô nghe nhiều nhất chính là của cô ta!
"Người làm việc, trời nhìn thấy, cô đã làm chuyện gì trái lương tâm thì tự cô biết rõ. Từ nay về sau, cô không có tư cách bước vào Quân Uyển một bước nào nữa, còn tôi, Cẩm Tây, từ nay về sau không còn bất cứ quan hệ gì với cô! Cô theo sau tôi, hưởng thụ cuộc sống xa hoa giàu sang bấy lâu nay là đủ rồi, cũng nên quay về cuộc sống bình thường của mình rồi chứ."
Gia cảnh nhà Giản An Tuyết không tốt, những năm nay cô ta đi theo Cẩm Tây ăn sung mặc sướng, thoải mái vô cùng.
Cẩm Tây có gì ngon, đều gọi cô ta cùng thưởng thức, gan ngỗng cao cấp, nấm truffle đen của Pháp...
Có những thứ người ta cả đời không được nếm thử, Giản An Tuyết vì chơi thân với Cẩm Tây mà được ăn như cơm bữa.
Lời nói của Cẩm Tây kiên quyết lạnh lùng, khiến Giản An Tuyết mím môi nửa ngày không nói nên lời.
Cô ta phát hiện Cẩm Tây trước mắt không còn dễ kiểm soát như vậy nữa, vội vàng quấn chặt chiếc áo nửa ướt trên người, rồi chạy ra ngoài.
...
Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy, Cẩm Tây nhìn mình trong gương tròn mười phút.
Mười phút sau, cô dùng tay buộc mái tóc xoăn dài tự nhiên thành một búi tóc cao gọn gàng, để lộ chiếc cổ trắng nõn.
Cô nhìn tủ quần áo đầy ắp, khóe mắt giật giật mấy cái.
Trước đây sao cô có thể mặc những bộ quần áo xấu xí đến mức buồn nôn này lên người nhỉ?
Nghĩ kỹ lại, hình như những bộ quần áo này đều là do Giản An Tuyết mua cùng cô khi đi dạo phố.
Lúc đó, cô ta gọi những bộ quần áo này là gì nhỉ?
À, phong cách độc đáo.
Khóe môi Cẩm Tây nhếch lên lạnh lùng, gọi người hầu bên ngoài vào.
"Tiểu Mai, giúp tôi vứt hết chỗ quần áo này đi."
"Vứt hết sao?"
Tiểu Mai nghe vậy thì kinh ngạc, những bộ quần áo này, đều là do Tiểu Tây tiểu thư nâng niu như bảo bối, bình thường Ngũ gia có nói thế nào thì cô cũng không nghe lọt tai mà nhất quyết mặc những bộ này, sao bây giờ lại muốn vứt hết đi?
“Tiểu Tây tiểu thư, tôi thấy những bộ quần áo này cô mặc rất đẹp mà, sao lại muốn vứt hết đi? Cô quên lời chị An Tuyết nói rồi sao? Đối đầu với Ngũ gia là một cuộc chiến lâu dài, tuyệt đối không được lơ là, bây giờ Ngũ gia khó khăn lắm mới có chút xa cách với cô, cô nên tiếp tục cố gắng..."
“Tôi nói tôi muốn đối đầu với Quân Quân bao giờ?”
Giọng nói của Cẩm Tây lạnh đi mấy độ.
Cô nhớ rất rõ Tiểu Mai này, hình như cô ta là một người bạn thân rất thân của của Giản An Tuyết, được Giản An Tuyết cài vào bên cạnh cô để giám sát cô!
Kiếp trước, Tiểu Mai rất tận tâm tận tụy, báo cáo tất cả tình hình phát triển của Cẩm Tây và Quân Bắc Chước cho Giản An Tuyết, điều này khiến Giản An Tuyết hiểu rõ Cẩm Tây như lòng bàn tay, mỗi lần an ủi cô đều có thể đánh trúng tâm lý, khiến Cẩm Tây cho rằng cô ta thực sự hiểu mình, hai người là bạn tốt của nhau, tâm linh tương thông.
/676
|