Chương 8.1: Tôi có được hay không, em rõ ràng nhất
Đây là cách hơn 5 năm, Kỷ Khanh trở lại chỗ ở của Mạc Thất một lần nữa, biệt thự Tây Giao.
Địa thế nơi này bằng phẳng, chung quanh không có bất kỳ tòa nhà thương mại nào, cách trung tâm thành phố có khoảng một giờ đi xe, Kỷ chỉ mắt lạnh nhìn ngoài cửa sổ, ở trong lòng của cô, đã nằm thây Mạc Thất thành vạn đoạn.
"Bà chủ, cái đó..." Người đàn ông ngồi ở phía trước cầm điện thoại di động, sắc mặt hoảng sợ đưa cho Kỷ Khanh, "Điện thoại của Thất thiếu."
"Mạc Thất, anh bị điên rồi sao, có tin tôi trực tiếp giết anh hay không, cuối cùng anh chuẩn bị làm gì mà để tôi trở về? Anh còn tưởng rằng tôi là Kỷ Khanh trước kia sao, anh đừng có nằm mơ, anh chờ đó cho tôi, nếu tôi không phế anh, tôi cũng không họ Kỷ, tôi..."
"Mẹ..." Nhưng đối diện đã truyền đến giọng nói của Tiểu Nguyên, sợ hãi hơn nữa rất nhỏ tiếng, đầu óc Kỷ Khanh nhất thời có chút chết máy.
"Được rồi, đưa điện thoại cho chú đi, mẹ cháu có vẻ hơi kích động." Giọng nói của Mạc Thất mang nụ cười vang lên, Kỷ Khanh chỉ muốn xé nát người đàn ông chết tiệt này, hình tượng của cô, ở trước mặt con trai, cô vẫn luôn duy trì hình tượng người mẹ dịu dàng hào phóng, xong đời, hoàn toàn xong rồi!
Mạc Thất, anh chính là tới khắc tôi có phải hay không.
"A lô —— Khanh Khanh..."
"Anh Mạc, chúng ta không quen như vậy, xin gọi tôi là cô Kỷ!" Kỷ Khanh để mình tỉnh táo lại, giọng nói cũng tỏ ra bình tĩnh khắc chế rất nhiều.
"Được, cô Kỷ." Trong lời nói của Mạc Thất mang nụ cười, đối với loại hành động vội vã phủ sạch quan hệ này của Kỷ Khanh, Mạc Thất có vẻ cũng không nóng nảy, loại trò lừa bịt tai trộm chuông này, cô cũng chính là tự lừa gạt mình thôi.
"Anh Mạc, anh không được tôi đồng ý đã tùy tiện mang con tôi đi, anh có biết anh bị nghi ngờ có liên quan đến lừa gạt bán người hay không!"
"Lừa gạt bán người? Vậy em đi kiện tôi đi, nếu quan tòa hỏi tại sao tôi mang đứa bé đi, em đoán tôi sẽ nói thế nào." Mạc Thất nheo mắt, bên trong đôi mắt mang nụ cười, người này chính là vô sỉ đến nhà.
Tay Kỷ Khanh nắm chặt điện thoại, hận không thể bóp nát điện thoại.
"Mạc Thất, anh chờ đó cho tôi."
"Ở trước mặt đứa bé, đừng hung dữ như vậy, tôi chờ em trở về!"
Kỷ Khanh nhìn điện thoại cắt đứt, trực tiếp mở cửa sổ ra, ném điện thoại ra ngoài, thủ hạ trước mặt nuốt nước miếng một cái, bà chủ à, đó là điện thoại của tôi mà, thật ra tôi chỉ muốn biết, cú điện thoại này có thể thanh toán không hu hu... Mới mua hơn một tháng mà.
"Chú, chú và mẹ cháu rất quen sao!"
Lúc này Tiểu Nguyên chính là đoán được còn giả bộ hồ đồ, lúc Mạc Thất này gõ cửa, Tiểu Nguyên liền trực tiếp mở cửa, mặc dù cậu trưởng thành tương đối sớm, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, cậu không nói, nhưng cậu cũng muốn một người cha.
"Còn được." Mạc Thất chuyển động xe lăn, xe lăn của anh nhìn rất bình thường, nhưng bên trong thiết kế liên quan tới rất nhiều nguyên tố công nghệ cao, mà bên trong căn nhà này, bởi vì chân của Mạc Thất, cho nên cầu thang đều thiết kế đặc biệt.
"Sợ sao? Mẹ cháu sẽ không ăn cháu đâu."
"Mẹ hung dữ rất lợi hại." Tiểu Nguyên chẹp miệng, cậu có chút hối hận rồi.
"Không sao cả, có chú ở đây."
Mạc Thất cười xoa xoa tóc Tiểu Nguyên, đứa nhỏ Tiểu Nguyên này, trưởng thành sớm đến lợi hại, cái này tùy tiện cũng sẽ không để người đụng vào tóc cậu, trừ khi đặc biệt trưởng thành, có lẽ do thân thể Mạc Thất không tốt, ngón tay hơi lạnh, trên người anh có chút mùi ấm áp, còn có chút mùi thuốc, nhưng không hiểu sao khiến người ta cảm thấy an lòng.
/1881
|