Quan Thuật

Chương 34: Phải nhìn xa trông rộng.

/3320


-Tổ trưởng Diệp, không phải là không có cách. Nghe nói sói chuột lông xanh thích ăn gà trống rừng nhất, hơn nữa phải còn sống, con chết thì nó chỉ ngửi rồi đi mất. chúng ta không bắt được gà trống rừng thì có thể thử dùng gà nuôi. Dĩ nhiên là phải tạo một cái bẫy trước. Nếu không đào được thì em nghĩ có thể dùng một thùng gỗ lớn thay thế. Hồi trước em cũng đã nghĩ làm như vậy rồi, nhưng chỉ vì em không mang được thùng gỗ lớn đi. Tổ trưởng Diệp lại là cao thủ võ thuật, vác một thùng gỗ lớn chắc không có vấn đề gì.

Nhị Nha Tử sắp đặt rành rọt.

- Chắc có thể được!

Diệp Phàm đáp không cần suy nghĩ, phải biết rằng loại thùng gỗ ở nông thôn chí ít cũng nặng mấy chục cận, thậm chí hơn trăm cân. Nếu là đất bằng thì còn dễ, mấu chốt là đến Thổ Gia Ao Tử lại không có đường. Lúc trước có con đường mòn, nhưng bây giờ vì không ai đi nên giờ đã bị cỏ dại phủ kín, chưa nói đến việc khiêng chiếc thùng gỗ lớn, cho dù đi người không còn có chút khó khăn. Nhưng may là Diệp Phàm tu luyện thuật dưỡng sinh nên chuyện này không làm khó được hắn.

- Nhị Nha Tử, em về nhà tắm rửa thay quần áo trước đi rồi ra đây. Sau này em sẽ đến Lão Cung ăn cơm.

Diệp Phàm nói, hắn rất coi trọng đứa trẻ này vì cảm thấy cậu người nhỏ chí lớn.

- Không được! Em còn chưa giúp anh bắt được chồn lông xanh. Hơn nữa còn chưa mua Thiên Nhĩ Linh, chưa kiếm được tiền thì sao có thể ăn không được.

Nhị Nha Tử nói năng giống như người lớn, khiến Diệp Phàm chỉ chực cười.

- Nhị Nha Tử, nếu anh đã thuê em làm việc thì đương nhiên phải cấp tiền ứng trước phải không? Vì vậy anh ứng trước tiền cơm cho em, đợi em giúp anh kiếm được tiền rồi trừ sau được không? Em có ăn không đâu, đó là em kiếm được vào đôi bàn tay, em là một người đàn ông mà.

Diệp Phàm khích lệ cậu bé.

- Vâng!- Nhị Nha Tử suy nghĩ mấy phút rồi đáp:

- Em sẽ kiếm được tiền, cám ơn anh!

Dứt lời, cậu bé chân thành khom người với Diệp Phàm, sau đó chạy như một làn khói biến mất.

Khi trở về Lão Cung thì đã 5 giờ, thấy Diệp Kim Liên đang nấu cơm, con gái bà Diệp Nhược Mộng cũng đang nhóm bếp.

- Tổ trưởng Diệp, cậu về rồi đấy à. Nhược Mộng, mau lấy nước cho tổ trưởng Diệp.

Từ sau khi Diệp Phàm hỏi bà việc liên quan đến chủ tịch Ngô, Diệp Kim Liên hiện giờ dường như hơi sợ khi trông thấy Diệp Phàm. Tuy miệng nói vẫn nhiệt tình nhưng mặt thấp thoáng có cảm giác như đang phòng trộm.

Điều kỳ lạ là Diệp Nhược Mộng đang ngồi trước cửa lò lại không thèm nhúc nhích, hình như là có thành kiến với Diệp Phàm.

- Không cần đâu, để cháu tự làm.

Diệp Phàm thấy vậy vội nói đỡ rồi tự chạy đi lấy nước rửa mặt.

- Hai mẹ con nhà này lạ thật, hồi trước có vậy đâu. Lẽ nào thật sự họ biết nguyên nhân cái chết của chủ tịch Ngô.

Diệp Phàm vừa rửa mặt vừa nghĩ, nhưng hắn lại không tìm được cơ hội nào để mở miệng. Có lẽ cho dù có nói cũng sẽ vấp phải đinh, chuyện này đúng thật là khó xử.

Sau khi tắm xong, Diệp Phàm mặt dầy ngồi xuống bên cạnh Diệp Nhược Mộng ở cửa bếp lò. Phải biết rằng chiếc ghế đó cũng không rộng cho lắm, Diệp Phàm vừa ngồi xuống khiến hai người sát vào nhau. Diệp Nhược Mông vội nhích vào bên trong, nhưng cũng đã hết chỗ, cô nhìn Diệp Phàm một cái nhưng không lên tiếng nói.

Mùi hương con gái xông vào mũi khiến Diệp Phàm thấy lòng rạo rực, phía dưới cũng thấy nóng lên không biết vì hơi lửa hay là vì nguyên nhân gì.

- Dì Diệp à! Dì có biết ai trong thôn làm Thiên Nhĩ Linh tốt nhất không?

Diệp Phàm trơ mặt hỏi, vì muốn hỏi han nên đành cố mặt dày mày dạn. Trong lòng lại thầm tự an ủi, “ Ài! Mình vì công việc, làm người phải biết nâng lên được cũng hạ xuống được. Năm xưa Hàn Tín vì chí lớn của mình mà cam nguyện chui qua háng tên côn đồ, sau tìm được Lưu Bang, dâng lên thư giới thiệu của Trương Lương, cuối cùng làm tới chức Đại tướng quân, chứ nếu ban đầu Hàn Tín mà giết chết tên côn đồ đó thì giết người đền mạng, Hàn Tính cũng sẽ không làm được đại tướng quân, càng không thể giúp Lưu Bang đánh bại Hạng Vũ, thống nhất đất nước. Vì vậy, kẻ đại trượng phu có thể nhịn được cái mọi người không thể nhịn thì mới làm được việc mà mọi người không làm được.”

À! Làm Thiên Nhĩ Linh khô, nếu cậu muốn thì dì tặng cậu một ít là được.

Diệp Kim Liên điềm đạm nói.

- Không phải đâu dì Diệp, cháu có người họ hàng hôm đó ăn xong Thiên Nhĩ Linh khô cháu mang đi cứ không ngớt miệng khen ngon. Vì hắn ấy là thợ nấu rượu cho người ta, nên nhờ cháu mua một ít. Nhưng mà phải khô mới làm ngon được.

Diệp Phàm thấy Diệp Kim Liên đáp lời liền đẩy thuyền xuôi nước. Sợ nhất là bà không mở miệng, chỉ cần mở miệng là dễ nói.

- Cũng phải! Thiên Nhĩ Linh khô chắc chắn là tốt nhất rồi.

Diệp Kim Liên chỉ ậm ự một tiếng rồi như đang nghĩ gì đó nên không lên tiếng nữa.

- Tổ trưởng Diệp, người này xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.

Diệp Nhược Mộng chợt xen lời vào.

- Cô…nói là cô làm Thiên Nhĩ Linh khô ngon nhất sao?

Diệp Phàm nghĩ có lẽ người Diệp Nhược Mộng đang nói là mẹ cô Diệp Kim Liên, nhưng hắn vẫn cố ý nói như vậy.

- Ngốc! Mẹ tôi! Thiên Nhĩ Linh khô mẹ tôi làm là nghề gia truyền, tuyệt đối không thua bất cứ người nào ở thôn đập Thiên Thủy. Trưởng thôn trước đây lên huyện xin tiền tặng lễ mà cần Thiên Nhĩ Linh khô thì đều nhờ mẹ tôi làm.

Diệp Nhược Mộng trả lời vẻ đắc ý.

- Con bé này, nói khoác thế không sợ lãnh đạo Diệp chê cười.

Diệp Kim Liên trách nhẹ cô, thái độ đã khá lên đôi chút có lẽ cũng bị Diệp Nhược Mộng chọc cười. Nhưng trong giọng nói vẫn có thể nhìn ra bà cũng có chút tự đắc. Dù gì thứ mình làm có thể được các lãnh đạo lớn của huyện thừa nhận cũng là chuyện vô cùng vinh dự.

- Dì Diệp à, cháu muốn bàn với dì một việc.

Diệp Phàm nói.

- Chuyện gì vậy? - Diệp Kim Liên rùng mình, lại trở về căng thẳng, có lẽ là sợ Diệp Phàm hỏi chuyện của chủ tịch Ngô.

- Chuyện tốt! Chuyện người họ hàng nhờ cháu mua Thiên Nhĩ Linh, cháu muốn nhờ gì và Nhị Nha Tử đi làm. Hơn nữa sau này Nhị Nha Tử sẽ cùng ăn cơm với chúng ta. Cháu muốn bảo cậu bé chuyển tới Cung này. Tiền cơm cháu sẽ đưa cho dì. Dì chuyên trách làm khô Thiên Nhĩ Linh được thu mua về, phải làm ngon nhất. Người họ hàng của cháu đã nói rồi, làm một cân khô sẽ đưa dì 10 đồng tiền công, dì thấy được không?

Diệp Phàm vội vàng giải thích, sợ làm hai mẹ con bà giật mình.

- Hả! Mười đồng một cân?

Diệp Kim Liên và Diệp Nhược Mông đồng thanh kêu lên tỏ vẻ không tin, có lẽ quá bất ngờ. Phải biết rằng thu nhập trung bình một năm của người thôn Đập Thiên Thủy lúc đó không quá 300 đồng. Tiền công ngày của thợ mộc lành nghề mới chỉ gần 10 đồng.

- Anh nói thật chứ?

Diệp Nhược Mộng hỏi.

- Dĩ nhiên rồi, đây là 5000 tệ, cháu đưa trước cho dì. Một cân Thiên Nhĩ Linh tươi là 10 đồng, nếu cần thêm gia vị gì để làm khô thì dì cứ mua, ghi chép lại sau này tính một thể. Nhưng có một yêu cầu là phải mua Thiên Nhĩ Linh loại to bằng ba ngón tay, nhỏ hơn thì không được.

Diệp Phàm đã vắt óc suy nghĩ về chuyện này. Nếu không quy định kích cỡ mà cho hái cả loại nhỏ nhất thì rễ của Thiên Nhĩ Linh có lẽ sẽ bị hỏng, Diệp Phàm không muốn làm chuyện giết gà lấy trứng. Hắn còn muốn năm nào cũng có thể mua được một ít, liên tục phát triển. Như vậy thì hàng năm đều có tiền, muốn kiếm tiền thì dĩ nhiên phải biết nhìn xa trông rộng.

- Được! Nhưng mà tổ trưởng Diệp à, không cần 10 đồng đâu, cậu cho 5 đồng là được rồi.

Diệp Kim Liên ngần ngại nói như thể bà đang ăn lời quá nhiều.


/3320

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status