Quang Chi Tử

Chương 87: Vô danh

/320


Cáo biệt thân vương, ta cùng Mã Khắc phản hồi học viện, trên đường, Mã Khắc hỏi: "Lão Đại, việc này ngươi thấy như thế nào?"

Ta vừa đi vừa nói: "Kỳ thật, ta biết phụ thân ngươi đang lợi dụng ta." Nói rồi thâm ý liếc mắt nhìn Mã Khắc, Mã Khắc không nhịn được cúi đầu không nói lời nào.

Ta vỗ vỗ vai hắn, nói: "Ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, ta tịnh không có ý gì khác, ta chỉ là cảm giác trong lòng có chút không thoải mái mà thôi, cho phụ thân ngươi kế thừa vương vị tổng yếu tốt hơn so với người khác nắm quyền . Ngươi yên tâm đi, ta nhất định giúp phụ thân ngươi."

Mã Khắc nắm lấy tay ta, kích động nói: "lão Đại, ta thật không biết nên nói cảm ơn lão thế nào nữa."

Ta ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, nói: " Không cần phải nói nữa, nhanh đi thôi, ngươi về học viện trước, bây giờ còn chưa quá muộn, ta đến hoàng gia trung cấp ma pháp học viện một chuyến. Tìm thuyết phục Địch sư phụ, để xem lão nhân gia có thể giúp được hay không."

Tại ngã rẽ trên đường, ta cùng Mã Khắc tách ra, ta rất nhanh đi tới hoàng gia trung cấp ma pháp học viện, cảnh vệ đương nhiên quen ta, ta nói muốn trở về thăm Địch sư phụ, hắn rất mau cho ta đi vào.

Đi tới ngoài tẩm thất của Địch sư phụ, ta không nhịn được nhớ tới trước kia người đã quan tâm đủ loại đến ta, nội tâm ta tràn ngập cảm xúc."

Ta đứng bên ngoài phòng hô: "Địch sư phụ, con đến thăm ngài."

Cửa phòng đã mở, Địch sư phụ từ bên trong đi ra đón ta, vừa thấy ta người đã mỉm cười: "Tại sao vừa lên cao cấp ma pháp học viện vài ngày đã trở về, không quên được nơi này sao?"

Ta đi qua, nói: "Đúng vậy, con nhớ ngài, không trở lại thăm ngài được sao?"

Địch sư phụ ha ha cười nói: "Ngươi thật sự là hảo hài tử, tẩu, chúng ta vào trong phòng rồi nói."

Ta xấu hổ cười nói: "Con cũng chưa mua gì cho ngài, tựu như vậy tới. Học viện có vấn đề gì không ạ?"

Địch sư phụ mỉm cười nói: "Không sao, không có nhiều việc lắm, rất nhiều chuyện căn bản không cần ta tự mình đến xử lý, nói thật ta cũng đã muốn về hưu, chờ ngươi giải quyết xong xuôi yêu vương, tới thay vị trí của ta, thế nào."

Ta vội xua tay từ chối: "Đừng, đừng, con còn ít tuổi thế này, làm sao có thể lãnh đạo mọi người đươc, Long sư phụ không phải rất thích hợp để thay thế ngài sao? Con thấy ngài cũng nên an dưỡng, an dưỡng."

Địch sư phụ đạo: "Long sư phụ quả là lựa chọn tốt nhất, nhưng hắn bây giờ đã đầu thân tranh đoạt quyền lợi, không thể bảo đảm công minh chánh trực, ngươi kêu ta làm sao yên tâm đem học viện giao cho hắn."

Xem ra Địch sư phụ đối với tranh quyền đoạt lợi cũng rất yếm phiền, ta làm sao dám nói với người.

Địch sư phụ thấy ta không nói lời nào, cười nói: "Trở về tưởng cầu ta làm gì a, nói mau. Có phải là muốn ta đi giúp Khả Trát thân vương a."

Ta đáp: "Đúng vậy." Nói xong ta không thể tư nghị mở rộng miệng nhìn Địch sư phụ. Kinh thán: "Tại sao ngài biết, chẳng lẽ ngài có thể dự đoán tương lai sao?"

Địch sư phụ cười nói: "Tiểu tử ngươi bụng có những điều gì chẳng lẽ ta còn không biết sao? Ngươi thân với Mã Khắc như vậy, Khả Trát như thế nào có thể không lợi dụng ngươi mà thuyết phục ta."

Ta nạo nạo đầu, nói: "Sư phụ, ngài thật sự là lợi hại, Khả Trát thân vương quả thật là lợi dụng con mà thuyết phục ngài."

Địch sư phụ thở dài: "Bây giờ Ngải Hạ tình hình rất khẩn trương a, sẽ lâm vào nội chiến bất cứ lúc nào, ngươi biết thừa Khả Trát đang lợi dụng ngươi, ngươi vì cái gì vậy."

Ta cười nói: "Con là nhớ ngài mà, đến thăm ngài không được sao?"

Địch sư phụ ha ha cười: "Đừng nói lung tung , mau nói thật đi."

Ta định thần, nghiêm túc nói: "Kỳ thật, con quả thật đến để thuyết phục ngài, bất quá, không phải vì Khả Trát thân vương, mà là vì thiên thiên vạn vạn dân chúng Ngải Hạ chúng ta."

Địch sư phụ cảm thấy hứng thú hỏi: "Nga, nói cho ta nghe xem."

Ta phân tích: "Nếu bây giờ ngài bảo trì trung lập không trợ giúp bất cứ bên nào thì nội chiến nhất định sẽ xảy ra, như vậy tổ quốc chúng ta sẽ máu chảy thành sông, dân chúng không thể an cư lạc nghiệp mà lâm vào nội chiến, nếu, đúng lúc này Ma tộc xâm lấn, chúng ta đều tự cố bất hạ , làm sao liên hợp cùng hai vương quốc kia cùng chống cự đây. Huống chi, chỉ còn vài năm nữa, yêu vương sẽ đến, chỉ có trời mới biết hắn sẽ có những quỷ kế gì, nếu loài người không thể đoàn kết nhất trí, có lẽ loài người sẽ có nguy hiểm diệt tộc, vì tương lai của lòai người, con cầu ngài trợ giúp Khả Trát thân vương. Địch sư phụ, việc con nhờ không quá khó chứ?"

Địch sư phụ lắc lắc đầu: "Cũng không tính là khó, theo ngươi nói loại tình huống này rất có thể xuất hiện, ta kỳ quái là ngươi vì sao không cho ta trợ giúp Đặc Y công tước cùng tam đại gia tộc, họ có thực lực cao hơn thân vương một bậc nên càng thuận lợi lấy được quyền khống chế a. Ngươi không là vì Mã Khắc chứ."

Ta nói: "Mã Khắc mặc dù cũng có nhất định ảnh hưởng đến quyết định của con, nhưng đó không phải là điều chủ yếu, trọng yếu là vì thế này, nếu do Khả Trát thân vương kế thừa vương vị, đây là thuận lí thành chương , [bởi vì hắn là em trai của quốc vương bệ hạ, dân chúng cùng quý tộc của Ngải Hạ đều có thể thừa nhận, chỉ cần chúng ta có thể ngăn chặn Đặc Y công tước cùng tam đại gia tộc, làm cho bọn họ biết sự không thể làm, con nghĩ, bọn họ cũng không có phản kháng quá mạnh mẽ, dù sao vương vị cũng sẽ không tới lượt bọn họ, không bằng bảo trụ địa vị quý tộc cùng tánh mạng chính mình quan trọng hơn, đến lúc đó chỉ cần dụng thủ đoạn mềm mại với họ. Cho nên về sau bọn họ có thể tiến hành bạn loạn hay không, không phải do chúng ta quan tâm, con cảm giác, khả trát thân vương người này rất có hùng tài, hắn sẽ có thể thu thập bọn họ. Xét ngược lại mà nói, nếu chúng ta trợ giúp Đặc Y công tước , thì bởi vì Khả Trát thân vương mới là người kế thừa chính thống, hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp cùng đối phương, bây giờ hắn đã nắm giữ binh quyền cả nước, chỉ cần chúng ta không trảm thảo trừ căn, nếu để hắn trốn ra khỏi vương thành, đăng cao nhất hô, nhất định hội khởi cần vương chiến sự, nội chiến là không thể tránh khỏi. Đây là nguyên nhân vì sao con lựa chọn Khả Trát thân vương."

Địch sư phụ không ngừng gật đầu, trên mặt toát ra vẻ vui mừng, khi nghe ta nói xong rồi, cười ha hả một hồi lâu không dứt.

Ta vội hỏi: "Sư phụ, ngài làm sao vậy, có phải là có chỗ nào không thoải mái."

Địch sư phụ lúc này mới dần mỉm cười, kêu to ba tiếng: "Hảo, hảo, hảo, không hổ là đệ tử của ta, Trường Cung, ngươi vừa rồi phân tích phi thường thấu triệt, về việc này, sư phụ đồng ý với ngươi, ngày mai ta sẽ đi gặp Khả Trát thân vương cùng mấy người lão bằng hữu." Lão bằng hữu đương nhiên là chỉ viện trưởng hoàng gia cao cấp ma pháp học viện không gian hệ ma đạo sư Truyền Tùng • Chấn cùng phó viện trưởng hoàng gia cao cấp ma pháp học viện hỏa hệ ma đạo sư Tư Địch • Liệt .

ta đứng lên, hướng Địch sư phụ bái một bái thật sâu, nói: "Sư phụ, con xin thay Ngải Hạ dân chúng cám ơn ngài. Có ngài cùng mấy vị sư phụ gia nhập, hai bên lực lượng đã bằng nhau, đều là bốn ma đạo sư, như vậy thì có thể cùng đối phương đàm phán rồi."

Địch sư phụ cười xòa: "Tiểu tử ngốc, không phải bốn đấu bốn, mà là năm chọi bốn, đừng quên, ngươi cũng là ma đạo sư, việc này ngươi nhất định phải giữ bí mật, không thể nói với bất luận kẻ nào, biết không. Đúng rồi, nghe nói ngươi đánh cháu ruột của Nhật gia tộc thành bị thương nặng, có chuyện như vậy sao?"

Ta xấu hổ cười, nói: "Có ạ!." Ta kể sơ qua một lượt chuyện tỷ thí với Phong Lương. Địch sư phụ nghe xong nhíu mày nói: "Ngươi thật sự là đáng chết, cho dù hắn có đặc thù ma pháp thì ngươi cũng không nên cố hết sức như vậy, đừng quên, ngươi là ma đạo sư, thực lực cùng hắn có chênh lệch về bản chất."

Ta lặng một chút, nói: "Con nên làm như thế nào."

Địch sư phụ: "Rất đơn giản, ngươi tự sáng tạo công phu ma pháp kết hợp đấu khí ngươi đã quên sao? Như vậy có thể tăng lên cường độ ma pháp của ngươi, còn nữa, cho dù khi không quá cần thì ngươi cũng tiêu hao rất nhiều ma pháp lực, dụng đại diện tích ma pháp có tác dụng gì cơ chứ, ngươi có nhớ tiểu hỏa cầu mà Mã Khắc dụng khi lần đầu tiên đánh nhau cùng ngươi không ? Phương pháp tốt như vậy tại sao lại không vận dụng, thật sự là quá thiển cận, bằng thực lực ngươi bây giờ, đại lục có mười ma đạo sư ngươi một người cũng đánh không lại, đây đều là kinh nghiệm, về sau nhớ phải chú ý rèn luyện tăng kinh nghiệm, không riêng gì ta hy vọng vào ngươi, mà cũng là hy vọng của cả loài người, ngươi hiểu không?" Sư phụ nói là việc ta muốn trở thành đại ma đạo sư .

Đúng rồi, ta tại sao lại không nghĩ tới, ta cúi đầu: "Cám ơn sư phụ, từ nay về sau con nhất định sẽ gia cường luyện tập."

Địch sư phụ nói: "Hôm nay ngươi đừng về vội, lưu ở chỗ này nói chuyện đi."

Ta cười nói: "Hảo a, ta cũng muốn bồi tiếp ngài."

Sáng sớm hôm sau, ta quay trở về cao cấp ma pháp học viện, trước khi vào lớp thì ta tìm thấy Mã Khắc, ta liền mang tin tức tốt này nói cho hắn, Mã Khắc cao hứng đến không cần cả học hết buổi, chạy ngay về nhà báo tin mừng này, cũng thuận tiện kêu phụ thân hắn chuẩn bị tiếp đón Địch sư phụ.

Giải quyết sự kiện này, trong lòng ta cao hứng nói không nên lời, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười.

Mộc Tử kỳ quái nhìn nhìn ta, hỏi: "Vì sao ngươi lại cao hứng như vậy a ?"

Ta liền tiến đến trước mặt nàng, đến rất gần mặt nàng mới dừng lại, nói: "Bởi vì muội đã hết bài xích huynh, huynh đương nhiên cao hứng, nằm mơ cũng đều mộng thấy muội."

Mộc Tử đem ta đẩy ra, sẵng giọng: "Chán ghét, ngươi dịch ra một chút, không phải ta nói cho ngươi rồi sao, chúng ta là không có khả năng, ngươi đừng hy vọng nữa."

Ta nghiêm mặt nói: "Có cái gì không có khả năng, chỉ cần muội thích huynh là được. Thế nào, bây giờ có phải là thích vẻ anh tuấn, phong lưu tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, cao lớn uy mãnh của huynh không."

Mộc Tử má hồng lên nói: "Ai thèm thích ngươi, tránh xa ta ra, nơi này là phòng học, đừng để mọi người thấy."

Ta vui vẻ nói: "Nói như vậy khi phòng học không có người thì huynh có thể thân cận muội rồi."

Mộc Tử mặt càng đỏ hơn, nói: ", ta không có nói như vậy, ngươi ngồi xuống đi, hôm nay sư phụ cho kiểm tra mà, chẳng lẽ ngươi quên sao?" Mộc Tử lần đầu tiên ở trước mặt ta toát ra vẻ giống tiểu cô nương.

A, Ta quả thật là quên mất, làm sao bây giờ, ta nắm lấy bàn tay của nàng, lay lay, khẩn cầu nói: " Muội mau cứu huynh với, nếu không có lẽ lại bị lão ngoan cố kia trừng phạt." Mặc dù còn cách một lớp áo lụa, nhưng ta vẫn có thể cảm giác được sự mềm mại của da tay nàng, không nhịn được rung động trong lòng.

Mộc Tử tránh khỏi tay ta, rồi nói: "hừ, tự làm tự chịu, ai cho ngươi bình thường không hảo hảo học."

"Hảo Mộc Tử, giúp huynh nhé, nếu không vì muội, lão gia nầy cũng đã không ghét huynh."

Mộc Tử dụng nét đẹp duy nhất trên mặt nàng là đôi mắt to tròn nhìn ta, ý tứ đại khái nói:Cho đáng đời . Từ trong túi xách lấy ra cho ta một tờ giấy nhỏ: "Trọng điểm đều ở chỗ này, ngươi tự biết nên làm gì chứ."

Ta mừng rỡ, nhận lấy rồi vội đọc lướt qua, trên đó đều là những hàng chữ nhỏ li ti dày đặc, ha ha, có công cụ làm việc rồi, ta làm bộ vòng tay ra như muốn ôm Mộc Tử. Mộc Tử vội tránh ra, cả giận nói: "Ngươi làm gì vậy, nếu ngươi vẫn sàm sỡ như vậy ta sẽ không để ý tới ngươi nữa."

Ta ủy khuất nói: "Huynh là muốn biểu đạt sự biết ơn với muội thôi mà. Lần tới huynh không dám nữa, đừng nóng giận ."

Mộc Tử thở dài: " Bó tay với ngươi. Sư phụ tới kìa, ngươi mau ngồi xuống."

Quả nhiên, lão nhân cầm một chồng quyển tử< đề bài> đi đến, sau đó trầm giọng nói: "Hôm nay kiểm tra ma pháp tri thức, hy vọng tất cả mọi người đã có sự chuẩn bị." Nói xong, còn đặc biệt liếc mắt nhìn ta.

Quyển tử phát ra, oa, đều là vấn đáp cao cấp ma pháp tri thức, thật ra, đối với ta mà nói cũng không phải quá khó, bất quá, hai năm không có đi học, loại vấn đáp tri thức này ta không rõ ràng lắm, nếu là ma pháp sử dụng có phải tốt hơn không, đã có Mộc Tử chuẩn bị cho ta .

Ta mang tờ giấy dán tại phía sau ghế của đồng học ngồi trên ta, Mộc Tử nhỏ giọng mắng: " Ngươi quả là tinh mắt, to gan."

Ta giả vờ ngoan đạo: "Khảo thí không cho nói chuyện cùng nhau muội không biết sao? Song nhĩ bất thính ngoại môn sự, nhất tâm chích tố án thượng thư."

Mộc Tử hiển nhiên bị thiên phú văn học của ta làm cho kinh hãi, thấy nàng kinh ngạc ngây người ra ta không nhịn được cười thầm trong lòng, ngày hôm qua ở Thân vương phủ đọc được Đường thi tam bách của Lí Cương, ta chỉ nhớ kỹ mỗi câu này, hôm nay đúng dịp dùng. Ha ha.

Ta ra sức chép thật lực, bất quá, chỉ là đem toàn bộ những gì trong tờ giấy đem chép hết ra.

Ta chợt ngẩng lên vì có dự cảm bị phát hiện, khóe miệng lão còn lưu lại một tia cười gian, hướng ta thẳng tắp đi tới, Mộc Tử sợ không dám ngẩng đầu.

Nếu bị lão nắm được ta chắc sẽ phiền toái lớn, làm sao bây giờ, bây giờ không kịp thu tờ giấy về nữa rồi, ta chết mất, xuất tuyệt chiêu thôi.


/320

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status