Người dịch: Pey
"Quả nhiên con gái nhà buôn bán, khó mà tao nhã được, đêm động phòng hoa chúc mà làm trò khùng điên còn ra thể thống gì!"
Khương Ấu An chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh người đi đường vây đứng nhìn cô, chỉ chỉ trỏ trỏ, có cả đàn ông lẫn phụ nữ xì xào, đầu cô thì đAu nhức, ký ức như sống dậy, che phủ đầu.
Ánh mắt từ mờ mịt rồi tỉnh ngộ.
Giây tiếp theo, cô bò dậy, tay nhỏ kéo vén cái váy lên, xoay người chạy về phòng tân hôn.
Trời mới vào thu, gió đêm hơi se lạnh.
Cô chực khóc nức nở, nhớ lại cảnh bị gậy đánh chết tươi, tuyệt vọng khốn cùng nhưng được sống lại, còn nhớ những ký ức lúc trước.
Thì ra... đời trước, thế giới sủng văn này cô đảm nhiệm vai nữ phụ đáng thương.
Dưới mái hiên, vách cửa dán chữ hỷ đỏ thẫm, đèn lồng treo trên cao lay động theo gió, ánh nến hơi lóe.
Gian phòng tân phong bày trí theo phong cách cổ kính, trông xa lạ đến quen thuộc lạ thường.
Không đợi cô ngồi xuống, trên bàn ngọn nến đột nhiên tắt, căn phòng lâm vào bóng tối, ngoài cửa sổ có bóng đen thoáng hiện.
Nhìn kỹ lại, dường như có tàn ảnh tới lui, bốn phía yên tĩnh cực kỳ, có thể nghe rõ tiếng hít thở nhẹ nhàng của bản thân.
Lại tới nữa!
Lúc trước, cô chính vì cảnh tượng này mà sợ tới mức chạy đến sảnh trước, khóc lớn khóc nháo muốn về nhà mẹ, còn bị khách mời chưa rời đi chỉ trỏ phê bình, lúc va đụng người nào, không cẩn thận đụng vào đầu ngất xỉu, chờ khi tỉnh lại, cô đã ngủ lại ở phòng chứa củi, sáng sớm hôm Sau bị đuổi ra vương phủ.
Không nghĩ tới, toàn bộ là kế sách của tân lang – thế tử của Thần Nam vương gia, cố ý hù dọa cho cô sợ hãi, Sau đó chạy tới sảnh làm nháo nhào vậy mới có cớ để đuổi cô đi.
Mặc Phù Bạch khẳng định không dự đoán được, còn chưa tới bước để cô nghỉ tại phòng chứa củi thì cô đã trấn tĩnh bản thân lại, đã vậy trở về phòng tân hôn, nên đem kế sách hù dọa đẩy lên.
Bên ngoài viện Tử Lâm.
"Thế tử, cô ta trở về phòng xong cũng không thấy khóc lóc gì."
Dưới ánh trăng, một thanh niên mặc quần áo trắng ngồi trên xe lăn, không nói một lời. Một lúc lâu Sau, thuộc hạ thấp thỏm nói: "Thế tử điện hạ, Ngọc quý phi cho phái người tới còn chưa rời đi, ngài có vào trong nhà không?"
Vị Thế tử gia ấy khí thế quá lạnh lẽo, khiến thuộc hạ không nhịn được lui ra đằng Sau và câm miệng. Không biết qua bao lâu, sảnh trước tiếng ồn ào dần nhỏ lại, Mặc Phù Bạch phất tay, gã ngầm hiểu ý, giúp chủ tử đẩy xe vào viện Tử Lâm.
Khương Ấu An thấy bên ngoài không xuất hiện bóng quỷ nữa, liền đứng dậy thắp nến sáng lên.
Lúc nến được thắp lên, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, cô ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một người ngồi xe lăn, một người khác đẩy xe vào sau đó lui ra đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn hai người.
Khương Ấu An mới nhìn rõ dung mạo của người nọ.
Mặt như điêu khắc, mày như họa, tuấn lãng sáng ngời tựa như trong tranh bước ra, trên người là thêu trăng non hoa văn mây ẩn trên áo gấm, càng bộc lộ khí chất lạnh lùng của hắn ta.
Ngắm nhìn đôi mắt phượng ấy, đen nhánh mà sau thẳm, cự tuyệt người ngàn dặm với vẻ ngoài lạnh nhạt.
Trong kinh thành nghe đồn thế tử nhà Thần Nam vương gia, diện mạo xấu xí, thân thể yếu nhược, hay ho ra máu, bộ dạng như ác quỷ bò từ địa ngục tới trần gian.
Cho nên, kiếp trước đêm động phòng hoa chúc, cô nhớ tới lời đồn đãi, lại bóng quỷ dọa cho sợ khiếp đảm, sợ tới mức khóc lớn đại náo cả vương phủ, làm mất mặt nhà chồng.
Sau khi bị đuổi khỏi vương phủ, cũng không có tới lui với nhà chồng, mặc dù Sau đó truyền ra diện mạo tuyệt mỹ của Thế tử, nhưng tới lúc chết cô vẫn chưa chân chính nhìn thấy diện mạo của chồng mình.
Tới hiện tại, cô mới khó mà giật mình.
Khương Ấu An nhớ có một câu nói miêu tả Mặc Phù Bạch...
Người thanh niên này...
Trong phòng nhiệt độ chợt giảm xuống, Khương Ấu An mới hoàn hồn, liếc mắt nhìn người có khí tràng lạnh như Bắc Cực kia, nén xuống suy nghĩ trong lòng, hành lễ, giả vờ thử nói: "Chàng là Thế tử, là phu quân của thiếp thân sao?"
Cô là cô dâu xung hỉ, cũng vì quyền thế tranh đoạt, mới bị chọn gả cho Thế tử, nếu không thì sao Thần Nam vương phủ nhà cao cửa rộng, lại tới lượt của cô,
Đó là như vậy, từ lúc đón dâu đến bái đường thành thân, Mặc Phù Bạch chưa từng xuất hiện.
Hắn lông mi như quạt, ánh mắt lãnh đạm, rồi chợt có cảm giác rằng đôi mắt ấy nhìn thấu mọi thứ bẩn thỉu trên thế gian này.
Khương Ấu An run rẩy.
Cô tèo sớm, không biết Diệu Quốc Sau có phát sinh chuyện gì.
Hiện tại cô nhớ chỉ đại khái nội dung từ tiểu thuyết mà ra, Mặc Phù Bạch trở thành Boss phản diện lớn nhất, bằng thực lực chính mình áp đảo toàn bộ triều đình, nắm toàn bộ đầu của kẻ chống đối vương phủ treo đầy trên cửa thành!
Boss phản diện lên chức Nhiếp Chính vương, nâng tân đế làm con rối, dẫn dắt thuộc hạ trở thành mãnh tướng liên tiếp công phá hai quốc gia, theo sách miêu tả, các nước lân cận chỉ cần nghe ba chữ Mặc Phù Bạch, liền bị dọa không ngủ được.
Ở Diệu Quốc cũng vật, Nhiếp Chính Vương – Mặc Phù Bạch ở trên triều nhăn mày một tí, đại thần ở dưới hai chân run cầm cập, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Đại để là đọc sách quá mức nhập tâm, cô lại quên mất đoạn ký ức một thời làm nữ phụ, rất nhiều cốt truyện bị quên lãng, chỉ là đối với đại boss mặc phù bạch ấn tượng, khắc sâu tâm trí.
Cô nhớ rõ lúc ấy cô còn phun phì phèo nước bọt, tác giả viết ra được vai đại boss phản diện siêu cấp, hoàn toàn là nhờ sự phụ trợ mạnh mẽ từ vị trí nam chính.
Nói thật thì, người thanh niên này mặc dù không mở miệng, nhưng khí thế cũng quá mạnh đến mức khiến người khác không hít thở nổi.
Khương Ấu An trong lòng có chút run rẩy, động viên bản thân, tình cảnh hiện tại muốn mưu cầu một vị trí nhỏ, phải thật sống tốt sống khỏe, tạm thời đình chỉ mọi thứ để ôm đùi đại boss phản diện.
Cô thử hướng tới anh ta mà lộ ra cái cười thân thiện hơn cả hoa hậu hòa bình.
Rất nhiều người nhìn thấy Khương Ấu An cái nhìn đầu tiên, cho rằng bên ngoài tuy đen đúa chút, nhưng được điểm tốt là đôi mắt rất trong suốt sạch sẽ, lúc cười rộ lên, mặt mày cong thành trăng non, còn có hai lúm đồng tiền xinh xắn.
Ngây thơ, thuần túy.
Mặc Phù Bạch ngẩn ra một cái, chớp mắt thực tỉnh thần, chAu mày lại, nhìn về phía Khương Ấu An càng lạnh lẽo hơn: "Đừng có chơi tiểu xảo, ở phủ Thần Nam vương này không có chỗ dung thân cho cô hết."
Khương Ấu An cũng không trông cậy đại boss ngay màn đầu tiên mà cho cô sắc mặt tốt.
Nhân lúc ánh mắt bén như lưỡi dao ấy thu hồi, Khương Ấu An mới mập gan tiến lên, ngồi xổm trước mặt anh ta, tận lực nhìn thẳng đối diện.
"Thế tử điện hạ tưởng đuổi tôi đi, cho nên mới sai người cố ý làm tôi sợ, tuy nói là vứt thể diện vương phủ, nhưng người làm điều đó là tôi, điện hạ cũng có lý do chính đáng, chỉ là tôi vô tội nha... Từ đầu tới đuôi tôi ù ù cạc cạc gả vào vương phủ, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, lại biến thành một người vợ bị bỏ rơi, các người oán các người hận đều trút hết lên người tôi, coi như tôi là kẻ xui xẻo."
Khương Ấu An nhớ tới đời trước, cô bị đuổi ra khỏi vương phủ xong, trở về nhà mẹ đẻ, bị chính người thân ruột thịt xua đuổi như chó đầu đường cuối phố vậy.
Không có ký ức, bị ép buộc phải hắc hóa, khi đó tất cả mọi người dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô.
Nhưng cô có cái gì sai?
Sai là sai lúc cô có em gái song đôi khác trứng là nữ chính trong tiểu thuyết sủng văn, được năm người anh trai sủng ái, là đối tượng được cưng chiều trong nhà.
Khương Ấu An mở to hai mắt, dường như phải vậy mới giảm bớt chua xót trong lòng.
Nhưng hốc mắt vẫn cứ đỏ.
"Quả nhiên con gái nhà buôn bán, khó mà tao nhã được, đêm động phòng hoa chúc mà làm trò khùng điên còn ra thể thống gì!"
Khương Ấu An chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh người đi đường vây đứng nhìn cô, chỉ chỉ trỏ trỏ, có cả đàn ông lẫn phụ nữ xì xào, đầu cô thì đAu nhức, ký ức như sống dậy, che phủ đầu.
Ánh mắt từ mờ mịt rồi tỉnh ngộ.
Giây tiếp theo, cô bò dậy, tay nhỏ kéo vén cái váy lên, xoay người chạy về phòng tân hôn.
Trời mới vào thu, gió đêm hơi se lạnh.
Cô chực khóc nức nở, nhớ lại cảnh bị gậy đánh chết tươi, tuyệt vọng khốn cùng nhưng được sống lại, còn nhớ những ký ức lúc trước.
Thì ra... đời trước, thế giới sủng văn này cô đảm nhiệm vai nữ phụ đáng thương.
Dưới mái hiên, vách cửa dán chữ hỷ đỏ thẫm, đèn lồng treo trên cao lay động theo gió, ánh nến hơi lóe.
Gian phòng tân phong bày trí theo phong cách cổ kính, trông xa lạ đến quen thuộc lạ thường.
Không đợi cô ngồi xuống, trên bàn ngọn nến đột nhiên tắt, căn phòng lâm vào bóng tối, ngoài cửa sổ có bóng đen thoáng hiện.
Nhìn kỹ lại, dường như có tàn ảnh tới lui, bốn phía yên tĩnh cực kỳ, có thể nghe rõ tiếng hít thở nhẹ nhàng của bản thân.
Lại tới nữa!
Lúc trước, cô chính vì cảnh tượng này mà sợ tới mức chạy đến sảnh trước, khóc lớn khóc nháo muốn về nhà mẹ, còn bị khách mời chưa rời đi chỉ trỏ phê bình, lúc va đụng người nào, không cẩn thận đụng vào đầu ngất xỉu, chờ khi tỉnh lại, cô đã ngủ lại ở phòng chứa củi, sáng sớm hôm Sau bị đuổi ra vương phủ.
Không nghĩ tới, toàn bộ là kế sách của tân lang – thế tử của Thần Nam vương gia, cố ý hù dọa cho cô sợ hãi, Sau đó chạy tới sảnh làm nháo nhào vậy mới có cớ để đuổi cô đi.
Mặc Phù Bạch khẳng định không dự đoán được, còn chưa tới bước để cô nghỉ tại phòng chứa củi thì cô đã trấn tĩnh bản thân lại, đã vậy trở về phòng tân hôn, nên đem kế sách hù dọa đẩy lên.
Bên ngoài viện Tử Lâm.
"Thế tử, cô ta trở về phòng xong cũng không thấy khóc lóc gì."
Dưới ánh trăng, một thanh niên mặc quần áo trắng ngồi trên xe lăn, không nói một lời. Một lúc lâu Sau, thuộc hạ thấp thỏm nói: "Thế tử điện hạ, Ngọc quý phi cho phái người tới còn chưa rời đi, ngài có vào trong nhà không?"
Vị Thế tử gia ấy khí thế quá lạnh lẽo, khiến thuộc hạ không nhịn được lui ra đằng Sau và câm miệng. Không biết qua bao lâu, sảnh trước tiếng ồn ào dần nhỏ lại, Mặc Phù Bạch phất tay, gã ngầm hiểu ý, giúp chủ tử đẩy xe vào viện Tử Lâm.
Khương Ấu An thấy bên ngoài không xuất hiện bóng quỷ nữa, liền đứng dậy thắp nến sáng lên.
Lúc nến được thắp lên, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, cô ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một người ngồi xe lăn, một người khác đẩy xe vào sau đó lui ra đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn hai người.
Khương Ấu An mới nhìn rõ dung mạo của người nọ.
Mặt như điêu khắc, mày như họa, tuấn lãng sáng ngời tựa như trong tranh bước ra, trên người là thêu trăng non hoa văn mây ẩn trên áo gấm, càng bộc lộ khí chất lạnh lùng của hắn ta.
Ngắm nhìn đôi mắt phượng ấy, đen nhánh mà sau thẳm, cự tuyệt người ngàn dặm với vẻ ngoài lạnh nhạt.
Trong kinh thành nghe đồn thế tử nhà Thần Nam vương gia, diện mạo xấu xí, thân thể yếu nhược, hay ho ra máu, bộ dạng như ác quỷ bò từ địa ngục tới trần gian.
Cho nên, kiếp trước đêm động phòng hoa chúc, cô nhớ tới lời đồn đãi, lại bóng quỷ dọa cho sợ khiếp đảm, sợ tới mức khóc lớn đại náo cả vương phủ, làm mất mặt nhà chồng.
Sau khi bị đuổi khỏi vương phủ, cũng không có tới lui với nhà chồng, mặc dù Sau đó truyền ra diện mạo tuyệt mỹ của Thế tử, nhưng tới lúc chết cô vẫn chưa chân chính nhìn thấy diện mạo của chồng mình.
Tới hiện tại, cô mới khó mà giật mình.
Khương Ấu An nhớ có một câu nói miêu tả Mặc Phù Bạch...
Người thanh niên này...
Trong phòng nhiệt độ chợt giảm xuống, Khương Ấu An mới hoàn hồn, liếc mắt nhìn người có khí tràng lạnh như Bắc Cực kia, nén xuống suy nghĩ trong lòng, hành lễ, giả vờ thử nói: "Chàng là Thế tử, là phu quân của thiếp thân sao?"
Cô là cô dâu xung hỉ, cũng vì quyền thế tranh đoạt, mới bị chọn gả cho Thế tử, nếu không thì sao Thần Nam vương phủ nhà cao cửa rộng, lại tới lượt của cô,
Đó là như vậy, từ lúc đón dâu đến bái đường thành thân, Mặc Phù Bạch chưa từng xuất hiện.
Hắn lông mi như quạt, ánh mắt lãnh đạm, rồi chợt có cảm giác rằng đôi mắt ấy nhìn thấu mọi thứ bẩn thỉu trên thế gian này.
Khương Ấu An run rẩy.
Cô tèo sớm, không biết Diệu Quốc Sau có phát sinh chuyện gì.
Hiện tại cô nhớ chỉ đại khái nội dung từ tiểu thuyết mà ra, Mặc Phù Bạch trở thành Boss phản diện lớn nhất, bằng thực lực chính mình áp đảo toàn bộ triều đình, nắm toàn bộ đầu của kẻ chống đối vương phủ treo đầy trên cửa thành!
Boss phản diện lên chức Nhiếp Chính vương, nâng tân đế làm con rối, dẫn dắt thuộc hạ trở thành mãnh tướng liên tiếp công phá hai quốc gia, theo sách miêu tả, các nước lân cận chỉ cần nghe ba chữ Mặc Phù Bạch, liền bị dọa không ngủ được.
Ở Diệu Quốc cũng vật, Nhiếp Chính Vương – Mặc Phù Bạch ở trên triều nhăn mày một tí, đại thần ở dưới hai chân run cầm cập, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Đại để là đọc sách quá mức nhập tâm, cô lại quên mất đoạn ký ức một thời làm nữ phụ, rất nhiều cốt truyện bị quên lãng, chỉ là đối với đại boss mặc phù bạch ấn tượng, khắc sâu tâm trí.
Cô nhớ rõ lúc ấy cô còn phun phì phèo nước bọt, tác giả viết ra được vai đại boss phản diện siêu cấp, hoàn toàn là nhờ sự phụ trợ mạnh mẽ từ vị trí nam chính.
Nói thật thì, người thanh niên này mặc dù không mở miệng, nhưng khí thế cũng quá mạnh đến mức khiến người khác không hít thở nổi.
Khương Ấu An trong lòng có chút run rẩy, động viên bản thân, tình cảnh hiện tại muốn mưu cầu một vị trí nhỏ, phải thật sống tốt sống khỏe, tạm thời đình chỉ mọi thứ để ôm đùi đại boss phản diện.
Cô thử hướng tới anh ta mà lộ ra cái cười thân thiện hơn cả hoa hậu hòa bình.
Rất nhiều người nhìn thấy Khương Ấu An cái nhìn đầu tiên, cho rằng bên ngoài tuy đen đúa chút, nhưng được điểm tốt là đôi mắt rất trong suốt sạch sẽ, lúc cười rộ lên, mặt mày cong thành trăng non, còn có hai lúm đồng tiền xinh xắn.
Ngây thơ, thuần túy.
Mặc Phù Bạch ngẩn ra một cái, chớp mắt thực tỉnh thần, chAu mày lại, nhìn về phía Khương Ấu An càng lạnh lẽo hơn: "Đừng có chơi tiểu xảo, ở phủ Thần Nam vương này không có chỗ dung thân cho cô hết."
Khương Ấu An cũng không trông cậy đại boss ngay màn đầu tiên mà cho cô sắc mặt tốt.
Nhân lúc ánh mắt bén như lưỡi dao ấy thu hồi, Khương Ấu An mới mập gan tiến lên, ngồi xổm trước mặt anh ta, tận lực nhìn thẳng đối diện.
"Thế tử điện hạ tưởng đuổi tôi đi, cho nên mới sai người cố ý làm tôi sợ, tuy nói là vứt thể diện vương phủ, nhưng người làm điều đó là tôi, điện hạ cũng có lý do chính đáng, chỉ là tôi vô tội nha... Từ đầu tới đuôi tôi ù ù cạc cạc gả vào vương phủ, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, lại biến thành một người vợ bị bỏ rơi, các người oán các người hận đều trút hết lên người tôi, coi như tôi là kẻ xui xẻo."
Khương Ấu An nhớ tới đời trước, cô bị đuổi ra khỏi vương phủ xong, trở về nhà mẹ đẻ, bị chính người thân ruột thịt xua đuổi như chó đầu đường cuối phố vậy.
Không có ký ức, bị ép buộc phải hắc hóa, khi đó tất cả mọi người dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô.
Nhưng cô có cái gì sai?
Sai là sai lúc cô có em gái song đôi khác trứng là nữ chính trong tiểu thuyết sủng văn, được năm người anh trai sủng ái, là đối tượng được cưng chiều trong nhà.
Khương Ấu An mở to hai mắt, dường như phải vậy mới giảm bớt chua xót trong lòng.
Nhưng hốc mắt vẫn cứ đỏ.
/59
|