Chương 334 - 2: Anh yêu chân thành quá sao?
Edit: Nấm
Một cái đầu nhỏ tròn tròn, tóc ngắn ngắn đang cố gắng vươn tay nhỏ của mình, thỉnh thoảng lại đưa về phía trước, muốn lấy con búp bê đặt ở trên ngăn tủ, sau đó lộ ra là một đôi mắt đen láy lấp lánh, ngập nước cực kỳ khiến người khác yêu thích.
Chân nhỏ thỉnh thoảng nhảy lên, nhưng vẫn cách con búp bê một khoảng rất xa, cô bé chu môi, tay nhỏ chống lên eo.
“Ta nói cho ngươi nha, nếu là còn không xuống dưới cho Tiểu Vũ Điểm, về sau Tiểu Vũ Điểm không thèm để ý đến ngươi nữa,” cô bé xoay xoay khuôn mặt nhỏ, bắt đầu tìm kiếm xung quanh xem có chỗ nào mà cô bé có thể dẫm lên, chẳng qua là cô bé lại phát hiện, ở đây có rất nhiều đồ vật có thể cho cô dẫm, nhưng mà, cô đều không thể lấy được.
Cô bé không phục lại vươn tay nhỏ một lần nữa, mà con búp bê kia vẫn đang đặt ở nơi đó, lúc này, một bàn tay to cầm được búp bê, mà đôi mắt của cô cũng nhìn theo búp bê xuống dưới, chớp hai mắt một chút, thân thể nho nhỏ bổ nhào về phía trước, được một người người đàn ông thuận thế đón lấy.
“Chú,” giọng nói ngọt ngào đáng yêu, Cao Dật trực tiếp bế thân thể nho nhỏ của cô lên, anh đặt búp bê vào trong tay nhỏ của cô bé, còn Tiểu Vũ Điểm thì lập tức ôm chặt lấy.
Cao Dật ôm cô bé ngồi vào trên sô pha, duỗi tay nhéo một chút khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của cô bé, mới chỉ là mấy tháng mà thôi, mà sao cái tiểu gia hỏa này lại mập lên như vậy rồi, phỏng chừng nhất định là Nhược Tâm ôm khoog nổi rồi đi.
“Tiểu Vũ Điểm, mẹ đâu rồi?” Bàn tay to của anh xoa lên mái tóc mới mọc ra của cô bé, mềm muốn chết, quả thực làm người ta không muốn buông tay.
“Mẹ đi mua đồ ăn rồi ạ, nói Tiểu Vũ Điểm ở nhà trông nhà cẩn thận, nếu gặp sói xám thì không được mở cửa.” Tiểu Vũ Điểm ngồi ở trên đùi Cao Dật, nhắc lại lời Hạ Nhược Tâm nói không thiếu một chữ cho anh nghe.
“À, Tiểu Vũ Điểm không thấy sói xám đến, lại là chờ thấy chú rồi,” Cao Dật cười nhạt một tiếng, ôm thân thể nho nhỏ trong lòng càng chặt thêm một ít, anh nâng hai mắt lên, chỗ anh ở này, thật là rất giống nhà rồi, dọn dẹp rất sạch sẽ, thậm chí, ở trên bàn còn có một ít trúc phú quý mới cắt, tươi mát màu xanh biếc, thản nhiên sinh trưởng.
Người phụ nữ kia, thật đúng là làm anh cảm thấy ngoài ý muốn,
Đúng lúc này vang lên tiếng mở cửa, Cao Dật thả Tiểu Vũ Điểm trong lòng ngực xuống dưới, sau đó đi ra cửa, Hạ Nhược Tâm cũng là một đầu tóc ngắn, tuy rằng, vẫn còn rất ngắn, nhưng trời sinh vẻ đẹp của cô cũng không hề bởi vì cô tóc dài ngắn, mà thiếu đi cái gì, đầu trọc cô vẫn xinh đẹp, tóc ngắn cũng vẫn thế.
“Không phải đã nói rồi sao, mấy thứ này để anh đi mua là được rồi, anh không muốn em quá vất vả,” anh nói, vội vàng lấy những túi đồ từ trong tay Nhược Tâm, đều là một số đồ đạc cần thiết của bọn họ, hôm qua anh mới làm xong một ca phẫu thuật, cho nên trở về muộn, cũng không có thời gian đi mua, xem đi, lại làm cô vất vả.
“Không hề gì, hiện giờ em rất khỏe nha, không mệt một chút nào,” đối với sự không tán đồng trong mắt Cao Dật, Hạ Nhược Tâm chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt, bởi vì xách đồ nặng, lại thêm đi đường xa như vậy, bây giờ trông vô cùng hồng nhuận khỏe mạnh.
“Còn không hề gì, em quên mất, bây giờ cánh tay của em vẫn như vậy, không cần làm uổng phí mấy tháng nỗ lực của anh được không?” Cao Dật lại là bất đắc dĩ trách cứ cô một câu, người phụ nữ này, làm anh cũng không biết phải nói với cô như thế nào nữa.
Mắng chửi, anh lại mắng không ra lời, đánh ư, anh sao có thể đánh được, một người đàn ông đánh một người phụ nữ, chính là chuyện không có tiền đồ nhất, huống chi, cô chịu được, nhưng anh lại luyến tiếc.
Đặt những túi đồ lên bàn trong phòng bếp, Hạ Nhược Tâm đi vào theo, mở cửa tủ lạnh ra, Cao Dật lấy một phen, cô cất một hồi, hai người phối hợp thật hoàn hảo, thoạt nhìn, như thể đã thường xuyên làm mấy việc này.
/2252
|