Thần Hoàng

Chương 10: Liệt Kiếm Ô Duy

/1700


- Là Tông Du cùng huynh đệ Lệ thị. Hả? Tuyết nhi, cô biết người kia là ai không?

Bên cạnh Tông Du giờ phút này có thêm một lão nhân, dung nhân khô héo, thân mang trường kiếm, tay giống như điểu trảo.

Sơ Tuyết đã đứng lên nhìn thân ảnh bên ngoài, giờ phút này đồng tử trong mắt nàng co lại thành châm.

- Đó là Ô Duy, Liệt Kiếm Ô Duy!

- Liệt Kiếm Ô Duy?

Tông Thủ trầm ngâm một lát, liền lắc đầu. Cái tên này không có trong ấn tượng của hắn.

Bất quá nhìn thì có vẻ người này có vài phần bốn sự.

Chỉ thấy làn da hắn ẩn ẩn lóe ra đồng trạch kim loại rõ ràng là vững chắc như sắt thép, đã luyện công phu da thịt tới đỉnh phong.

Thân luân cửu mạch, ít nhất đã mở thất mạch. Một thân khí thế lăng lệ ác liệt như phong nhận, lĩnh ngộ chân nghĩa kiếm đạo. Nhân vật như vậy cho dù là trăm năm sau ở trong Vân Giới cũng có thể tấc đất để cắm dùi. Hắn và Doãn Dương là cường giả cùng một đẳng cấp.

- Thiếu chủ chưa nghe nói qua hắn?

Kinh ngạc lúc đầu qua đi, thần sắc Sơ Tuyết khôi phục lại bình thường, ngữ khí lạnh nhạt không một chút phập phồng chấn động trong lòng như vừa rồi:

- Người nọ là sư huynh của Tông Du cùng hắn bái môn hạ Dương Sơn, hai năm trước từng vì trốn tránh đuổi bắt, trong nửa ngày độc trảm năm vị Bí Võ Sư của Đức Phong Thành rồi nghênh ngang rời đi. Nghe nói toàn bộ phía tây Đông Lâm Vân Giới đều kinh động, võ giả chết trong tay nghe nói đã có mấy trăm người.

Tông Thủ gật đầu, hắn nghe nói qua Đức Phong Thành là một đại thành nhân tộc ở gần băng hải, thực lực hùng hậu không kém hơn một ít tiểu quốc. Lung lạc có vô số cường giả, càng có không ít truyền thừa võ học cực kỳ tinh diệu.

Ở trong Vân Giới dùng ba đường luân mạch làm một cấp bậc. Thiên Địa thân tam luân 27 mạch phân chia thành Võ sĩ, Võ Sư, Bí Võ Sư, Tiên Thiên Võ Sư, Võ Tông, Huyền Võ tông, Thiên Vị Võ Tông, Võ Tôn, Linh Võ tôn, mỗi một giai phân Tam cấp. Trên nữa là tiên võ chi cảnh mờ ảo không ai biết.

Mà tương lai kiếp trước của hắn ở trong Vân Giới có thể đả thông kinh mạch toàn thân, đột phá nội luyện đỉnh phong dĩ nhiên như phượng mao lân giác. Mặc dù trong trò chơi Thần Hoàng, sau khi Linh Năng bộc phát vài thập niên, đại đa số người chơi cũng đều dừng lại ở cấp độ Tiên Thiên Võ Sư cùng tông sư.

Bí Võ Sư ở thời đại kia đều là một phương thế lực.

Liệt Kiếm Ô Duy có thể một mình chém giết năm vị võ tu cùng giai, nhất định là thân mang bí võ.

Ngoài ra hắn cũng có quen thuộc với Dương Sơn, bởi nó có vài phần danh tiếng giai đoạn trước thế kỷ Thần Hoàng tạo nên bao sóng gió.

Bất quá càng làm hắn để ý chính là nữ hài bên cạnh, thần sắc này rõ ràng là có ý muốn tử chiến.

Tựa hồ lo lắng hắn sợ hãi, Sơ Tuyết đột nhiên một tay ôn lấy hắn, một bên thì thào:

- Thiếu chủ, không cần sợ, Quân thượng sớm đã đoán được để cho Tuyết nhi mang theo vật kia. Thiếu chủ nhất định sẽ không có việc gì.

Tông Thủ không kịp phòng bị, đột nhiên bị nàng ôm vào lòng, mùi thơm của nữ nhi tràn tới. Cảm giác kế tiếp là to thật, mặt hắn gục sâu vào bên trong, thật là mềm mại và thoải mái. Tuyết nhi thật sự mới mười ba tuổi sao?

Tông Thủ vô ý thức tránh ra nhưng trong lòng khẽ nhúc nhích nổi lên ý xấu, cái đầu dụi dụi vào ngực Sơ Tuyết vừa hưởng thụ vừa buồn bực nói:

- Không phải ta sợ mà là lo lắng cho Tuyết nhi. A! Mềm và thơm quá, thật muốn cắn một cái.

- Thiếu chủ!

Tố Sơ Tuyết vừa lộ ra vẻ cảm động, thân thể liền lập tức cứng đờ, mặt phấn đỏ bừng nhảy về phía sau.

Tông Thủ cũng không thấy xấu hổ, nghĩ ngợi cô bé này thì ra cũng biết sợ, hắn cười hắc hắc rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi Tông Du đứng trên đỉnh núi.

Chỉ thấy vẻ lệ trong mắt của lóe lên, nhìn đám người Tông Du như người chết rồi cười mỉa, sau đó xe ngựa chạy ngang qua, khuất khỏi tầm mắt hắn.

Lạnh lùng mỉm cười một cái, Tông Thủ tiếp tục để cho phù đao chuyển động giữa ngón tay của mình, chỉ là tốc độ nhanh hơn trước mấy phần, cánh tay vững vàng như kìm, Tông Thủ tăng thêm ba phần lực đạo nhưng một thân khí tức lại càng bình thản, như có như không.

Sơ Tuyết hơi kinh hãi, nhất thời đã quên xấu hổ trước đó quay đầu nhìn kỹ Tông Thủ.

Rõ ràng là không có gì biến đổi nưng chẳng biết tại sao giờ khắc này Tông Thủ khiến cho nàng có một cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Phảng phất bên cạnh chính mình không phải Thiếu chủ mười năm tập võ được người xưng là phế vật vô tích sự mà là một đầu hung thú đang nhắm mắt thôn phệ người.

Trên đồi nhỏ cao không đến sáu mươi trượng, Tông Du cũng đang nhìn vân xa cách đó hai trăm năm mươi trượng đang cấp tốc bay đi, thần sắc của hắn trở nên hung ác nham hiểm.

Thật lâu về sau, Tông Du mới cười lạnh một tiếng:

- Thật đúng là như ta sở liệu, hắc! Mấy người kia nhất định không chịu cam tâm ở lại Cổ Linh Tập. Ô sư huynh, hôm nay người ngươi đã chứng kiến, nắm chắc bao nhiêu phần?

- Tiểu cô nương kia không đáng để lo, ba người các ngươi có thể ứng phó. Chỉ là cái tên Doãn Dương thì....

Nhớ lại bóng người trầm hùng khôi vĩ ngồi phía trước khống chế mươi sáu con giác mã, trong mắt Ô Duy dần dần lộ ra vài phần ngưng trọng, hắn vô ý thức nắm chặt chuôi kiếm trong tay. Bàn tay khô gầy lộ ra gân xanh.

- Võ Đạo của người này không tầm thường! Không phải võ tu phàm tục có thể so sánh, Ô Duy không phải là đối thủ. Người này thân là nhân tộc sao lại phục vị cho Càn Thiên Sơn các ngươi.

Lông mày Tông Du nhăn lại, hắn đáp:

- Ta cũng không biết lai lịch của hắn, chỉ biết người này vốn là đệ tử đại tông. Bởi vì thúc phụ ta có đại ân với hắn nên hắn bỏ sư môn tới Càn Thiên Sơn ta làm một kẻ chăn ngựa. Một thân bổn sự, thật là rất cao minh. Sư huynh thực sự không có biện pháp bắt người này? Kỳ thật có thể ngăn chặn người này một lát là được.

- Ta chỉ nói mình không phải đối thủ của hắn chứ không phải không làm gì được, ba ngày sau, Lý sư huynh của ngươi cũng sẽ từ Long trạch nguyên tới.

Lời ít mà ý nhiều nói, Ô Duy nhìn vân xa trước mặt lộ vẻ tò mò:

- Ngược lại còn vị thế tử kia, ngươi tính chuẩn bị xử trí như thế nào. Người này là đường đệ của ngươi, chẳng lẽ ngươi thực tru sát tại chỗ?

- Tông Du ta không có ngu xuẩn như vậy.

Tông Du cười lạnh nói:

- Thúc phụ đã kinh doanh ba mươi năm, chư tộc dưới trướng có một số người trung thành và tận tâm. Mặc dù không muốn phế vật kia leo lên Yêu Vương vị, cũng tuyệt không thể để hậu nhân duy nhất của thúc phụ chết dưới tay người khác. Những huynh đệ kia của ta, nguyên một đám dã tâm bừng bừng. Chỉ sợ là ước gì ta dùng một đao chém chết Tông Thủ để ta gánh chịu nỗi oan. Hiện tại ta chỉ dọa hắn mà thôi, bắt thiên tử mới phục chư hầu, đạo lý này Tông Du hiểu được.


/1700

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status