Thần y đích nữ

Chương 220 - Hết Tiền? Ngươi Đi Mượn A!

/250


Editor: Bell Huỳnh

Cái gì? Lão thái thái giật mình: Một trăm vạn lượng?

Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy lão thái thái phản ứng như thế này có chút khoa trương, nhanh chóng khuyên: Mẫu thân đừng nổi giận, muôn ngàn lần đừng để trật eo.

Cái eo này của ta có A Hoành trị, không cần ngươi quan tâm, ngươi nói lại thử xem, một trăm vạn lượng là sao hả?

Phượng Cẩn Nguyên hiểu rõ lão thái thái, biết rõ nếu muốn lấy tiền từ trong tay nàng có bao nhiêu khó khăn. Trước kia có chuyện được chi năm vạn đã là tốt lắm rồi chỉ là bị lão thái thái giảng một chút đạo lý, còn biết lấy tiền đồ của hắn làm trọng, trong triều ai cũng quyên góp tiền, Phượng gia là quan nhất phẩm, không thể thua người khác. Nhưng lần này, một trăm cùng năm vạn chênh lệch không nhỏ nha.

Mẫu thân. Hắn nhắm mắt nói với lão thái thái: Là chuyện bên Tam điện hạ.

Phượng lão thái thái lắc đầu giống như đánh trống: Không có, không có, ngươi coi tiền trong phủ là cái gì? Một trăm vạn lượng, thì phải là nơi có tài khí đại thô như Thẩm gia mới có được. Ngươi thử tính đi, một năm bổng lộc của ngươi được bao nhiêu? Các cửa hàng ở ngoài của chúng ta thu được bao nhiêu? Mỗi ngày trong phủ chi tiêu thế nào? Lấy đâu ra một trăm vạn lượng cho ngươi đây.

Bên Tam điện hạ có chuyện phải làm! Phượng Cẩn Nguyên không khỏi sốt ruột nói: Nhi tử đã hứa với Tam điện hạ đưa hắn một trăm vạn lượng để hành sự, mẫu thân người cũng biết, năm nay đông tai nghiêm trọng, kinh thành còn như thế này, huống chi là bên ngoài kinh thành. Lúc trước sỡ dĩ chúng ta lựa chọn Tam điện hạ không phải vì hắn là người có đại mưu kế sao, những gì bây giờ hắn làm chẳng phải là chứng minh điều đó với chúng ta sao!

Lão thái thái biết Tam hoàng tử ở bên ngoài lén lút nuôi binh mã, đúng vậy, những điều kia chứng minh là Tam hoàng tử đang hành động. Nhưng là… Nhưng hiện tại bây giờ Trầm Ngư thành ra như vậy, bệnh của Tam hoàng phi cũng đã khỏi, chúng ta còn hy vọng gì?

Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy lão thái thái có thể hỏi như vậy, chuyện một trăm vạn lương có thể thương lượng tiếp vì thế vội vàng nói: Mẫu thân yên tâm, chuyện của Trầm Ngư thì nhi tử đã phái người đi tìm thuốc rồi, nghe nói dân gian có loại thuốc có thể khiến nữ tử khôi phục như ban đầu.

Sắc mặt lão thái thái có chút đổi sắc, hỏi: Thật sao?

Đây là sự thật. Phượng Cẩn Nguyên nhắm mắt hứa hẹn: Phượng gia bồi dưỡng Trầm Ngư bao năm qua, tuyệt đối không thể để nàng ta bị bỏ phế như thế được.

Trầm Ngư bây giờ là thứ nữ. Lão thái thái như nghĩ đến điều quan trọng: Diêu thị cũng thật là, chiếm ngôi vị chủ mẫu rồi mà vẫn muốn hòa ly với ngươi, làm như thế này, không chỉ ngươi không có mặt mũi mà địa vị của Trầm Ngư cũng không tốt lắm!

Đạo lý này đương nhiên Phượng Cẩn Nguyên hiểu, càng biết rõ Tam hoàng tử sẽ không cần một thứ nữ làm chính phi, huống hồ tương lai hắn sẽ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, có Hoàng hậu nào là con thứ chứ? Nhưng hắn không có bi quan như lão thái thái, ban đầu việc này làm hắn ẫu não đau đầu một lúc, nhưng gần đây hắn có suy nghĩ khác.

Chỉ thấy hắn cười nhạt một tiếng, trấn an lão thái thái nói: Địa vị của Trầm Ngư chỉ là tạm thời không tốt, lúc trước nhi tử giữ lại mạng của nàng đương nhiên đã suy nghĩ nhiều về việc tương lai, mẫu thân cứ việc yên tâm, để nhi tử giao cho Tam điện hạ một trăm vạn lượng trước, những chuyện khác, sớm muộn cũng ổn thôi.

Hắn cảm thấy, khi nói đến phần này thì nên trôi chảy, lão thái thái chắc sẽ cực kì tín nhiệm hắn gật đầu, nhiều nhất căn dặn hai câu, sau đó phân phó hắn đến phòng kế toán lấy ngân lượng.

Ai biết được, lão thái thái nghe hắn nói cũng thỏa mãn gật đầu, còn khen hắn một câu: Ngươi là người biết suy toán, ta yên tâm. Sau đó lại nói câu: Nhưng trong phủ không thể nào có đủ bằng đó ngân lượng đâu.

Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy sắp bị tức chết, nãy giờ hắn nói nhiều như vậy cũng là vô ích? Một câu không có ngân lượng là xong sao?

Hắn bất đắc dĩ nhìn lão thái thái: Mẫu thân, một câu không có ngân lượng của người có biết sẽ làm tiền đồ của con trai người ảnh hưởng như thế nào không?

Lão thái thái gật đầu: Ta không hồ đồ, cái này đương nhiên biết. Nhưng ngươi cũng nên hiểu rõ, việc chi tiêu trong phủ đó giờ đều do Thẩm thị quản, ngày thường luôn có Thẩm gia giúp đỡ. Bây giờ nàng đã không còn, ngươi bảo ta lấy đâu ra một trăm vạn lượng? Còn nữa, lúc Thẩm thị quản chuyện chi tiêu trong phủ, chúng ta quả thực là không thiếu ăn mặc nhưng cũng không thấy số ngân lượng đó. Nàng ta thích dùng lễ vật lôi kéo quan hệ, không thiếu đồ tốt đưa đến chỗ ta, nhưng làm gì đã đưa ngân lượng?

Phượng Cẩn Nguyên nghe lão thái thái phân tích như vậy, trong lòng cũng lạnh đi. Không khỏi thở dài: Vậy nên làm thế nào mới phải?

Lão thái thái cho hắn ý kiến: Kỳ thực cũng không phải là không có cách, ngươi có thể đi mượn một người.

Ai?

Ngươi suy nghĩ kĩ một chút, bây giờ trong phủ chúng ta, ai có nhiều tiền nhất?

Phượng Cẩn Nguyên suy nghĩ liền thuận miệng nói: Mẫu thân muốn nói là... A Hoành?

Đúng. Lão thái thái nhìn hắn, nói: Muốn nói ở Phượng gia người có thể lấy được một trăm vạn, cũng chỉ có A Hoành. Nhưng ngươi là phụ thân, muốn nàng trực tiếp đưa là không thể, dù sao hơn nửa số tiền này là cho Cửu điện hạ cho, cho dù bây giờ ngươi lấy được thì sau này chắc chắn có phiền phức. Nhưng nếu ngươi đi mượn, ký giấy tờ, đợi qua cửa ải khó khăn này rồi tính tiếp.

Phượng Cẩn Nguyên chỉ cảm thấy đau đầu, hắn ngay cả lời cũng không muốn nói với Phượng Vũ Hoành, bảo hắn đi mượn ngân lượng của nha đầu kia? Đây không phải là hồ đồ sao?

Không được, không được. Hắn theo bản năng đã lắc đầu: Đó không phải là biện pháp hay.”

Lão thái thái sừng sộ lên, dáng vẻ hận thiết bất thành cương: Chỉ với vấn đề ấy ngươi liền rút lui? Muốn làm chuyện lớn mà chuyện trong phủ cũng không xử lý xong làm sao có thể làm chuyện lớn? Làm sao có thể xử lý chuyện triều đình thiên hạ được?

Lão thái thái rống lên một tiếng như thế, cũng làm cho Phượng Cẩn Nguyên tỉnh ra.

Chuyện trong nhà xử lý cũng không được, còn mơ tưởng nữ nhi mình có thể leo lên vị trí Hoàng hậu sau đó mình được làm quốc trượng sao?

Làm đại sự chẳng những phải quyết đoán, nhiều khi còn phải cúi đầu, uốn mình. Lời của lão thái thái truyền đến, từng câu từng chữ vào trong đầu hắn.

Hắn chỉ cảm thấy lão thái thái so vưới lúc trước càng ngày càng minh mẫn hơn, có thể nhìn xa thêm, về mặt tiền tài cũng sẽ không giống trước có lòng tham không đáy, thậm chí có thể nghĩ kế cho hắn cũng có thể nói những lời khích lệ hắn giống như lúc này chẳng hạn.

Phượng Cẩn Nguyên có chút kích động, đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy việc vay tiền của Phượng Vũ Hoành cũng không tính là chuyện đại sự. Lão thái thái nói đúng, người muốn làm đại sự, phải cúi đầu còn phải uốn mình.

Hắn hướng lão thái thái khom người thi lễ: Mẫu thân giáo huấn, nhi tử ghi nhớ trong lòng.

Lão thái thái gật đầu, trong ánh mắt mang theo mong đợi.

Nhìn Phượng Cẩn Nguyên rời khỏi, Triệu ma ma cầm đơn thuốc mà Phượng Vũ Hoành tự mình kê đơn mang đến cạnh lão thái thái, khéo léo dùng bốn hạt bao con nhộng, cộng thêm nửa lạng rượu vàng, cùng thủy thuận theo, lão thái thái rất hưởng thụ.

Để lão gia đi mượn ngân lượng của Nhị tiểu thư quả thật có chút khó khăn. Triệu ma ma thấy lão thái thái vẫn nhíu mày, chỉ biết nàng cũng lo âu.

Lão thái thái tự nhiên rõ đạo lý này, nhưng đành thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: Bằng không còn có thể làm sao? Hắn đã lựa chọn như vậy, chúng ta cùng Tam điện hạ bị buộc cùng một chỗ. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Trầm Ngư bây giờ cũng không còn là Trầm Ngư của lúc trước, kêu nàng ta đi đặt điều kiện cũng chỉ sợ là chúng ta tổn thất. Nói cho cùng, Phượng gia vẫn là phải dựa vào Phượng Cẩn Nguyên, chỉ có hắn là tốt, chỉ có hắn mới không làm uổng phí mệnh phượng của Trầm Ngư. Bằng không chỉ dựa vào một nha đầu thì có thể làm được gì? Lão thái thái uống thuốc trong tay Triệu ma ma, nghĩ về Phượng Vũ Hoành, lại nói: Tiếc là trước kia, Tử Dương đạo trưởng nói Trầm Ngư là phượng mệnh, nếu là A Hoành thì tốt biết bao.

Triệu ma ma khuyên nàng: Lão thái thái cũng đừng buồn nữa, lão gia chắc chắn đã có dự tính riêng, bằng không cũng sẽ không bảo vệ Đại tiểu thư như thế.

Hừ. Vừa nhắc tới Trầm Ngư lão thái thái lại mất hứng: Nếu không phải vì cái mệnh phượng kia, ta đã không để lại nàng. Ngẫm lại, có chút bận tâm: Ngươi nói thử xem, nếu như Trầm Ngư sau này lại có tiền đồ, nàng ta có hay không sẽ quay lại ghi hận Phượng gia?

Triệu ma ma nghe trong lòng cũng cả kinh, nàng đã sớm cảm thấy tâm tư Đại tiểu thư không hướng về Phượng gia, nàng đặc biệt có mắt nhìn người, ánh mắt của Trầm Ngư làm nàng cảm thấy sợ hãi. Dù sao, Nhị tiểu thư là thành thật một chút, thích thì nói thích, không thích thì nói là không thích, tuy cũng là xấu tính, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn là Đại tiểu thư trong ngoài không đồng nhất.

Ngươi cũng lo lắng như vậy đúng chứ? Lão thái thái nhìn ra sắc mặt của Triệu ma ma không tốt, rên khẽ một tiếng: Cuối cùng là Phượng Hoàng hay nhãi con, sớm muộn cũng sẽ rõ. Chỉ tiếc là Cửu Hoàng tử chân bị phế, bằng không tương lai của Phượng gia chắc là phải dựa vào A Hoành!

Phượng Cẩn Nguyên từ Thư Nhã viên đi ra, trở về hướng Liễu Viện. Lão thái thái cho hắn khích lệ, hắn lập tức đi tìm Phượng Vũ Hoành vay tiền, Thư Nhã viên cách Liễu Viên quá xa, trong thời gian khi hắn tới Liễu Viên, trong lòng đã sớm bình phục. Không còn kích động, lo lắng vì thế một lần nữa nổi lên.

Tìm Phượng Vũ Hoành vay tiền, nhất định sẽ bị chế giễu đúng chứ? Hắn đường đường là quan Nhất phẩm, lại tới vay tiền của nữ nhi! Tiền này cùng tiền của Trầm Ngư không giống nhau, một cái là cho, một cái là mượn, không chừng còn bị buộc ký không ít chứng từ, điều này sẽ làm mặt mũi hắn để ở đâu?

Huống chi đi Đồng Sinh Hiên sẽ trả phải đối mặt với Diêu thị, người đã lớn tiếng tuyên bố hòa ly với hắn, làm hắn trước mặt triều thần không thể ngẩng mặt lên. Nếu để Diêu thị biết hắn tìm Phượng Vũ Hoành để vay tiền, không biết sẽ có bao nhiêu xem thường hắn?.

Phượng Cẩn Nguyên ngừng bước chân, nhìn thấy phía trước cách đó không xa một nửa cửa, ý định thay đổi liên tục.

Đi không?

Không đi a!

Nếu không suy nghĩ một chút nữa?

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định suy nghĩ một chút nữa. Tam điện hạ nói hắn đưa ngân lượng trước khi rời kinh, từ đây đến lúc đó cũng còn ba ngày, đủ để hắn suy nghĩ tỉ mỉ một phen.

Ý đã quyết, Phượng Cẩn Nguyên xoay người đi trở lại, sau khi trở lại từ Tùng Viện, hắn lại có chút hối hận, tại sao lúc nãy đến cửa Liễu Viên sao lại không có dũng khí đi vào.

Nếu như vừa mới vào, chẳng phải chuyện này giải quyết xong rồi sao?

Vừa nghĩ tới đó, trong lòng lại không khỏi buồn bực.

Đi đi lại lại trong thư phòng, lại nghĩ tới những gì lão thái thái nói, ngay lập tức dừng lại, hướng về chỗ không người kêu một tiếng: Ám vệ.

Trong nháy mắt một bóng người vọt đến trước mặt hắn.

Chuyện lần trước như thế nào rồi, có tìm được không?

Ám vệ lắc đầu cúi mặt xuống, lắc đầu nói: Thuộc hạ vô năng, loại thuốc kia...Thế gian khó tìm.

Phượng Cẩn Nguyên nhói lòng, sắc mặt càng khó coi hơn: Không phải nói là trong thanh lâu có sao?

Thuộc hạ thất trách. Ám vệ ấy cũng không giải thích nhiều, chỉ một mặt nhận sai.

Phượng Cẩn Nguyên trong lòng lạnh đi, hắn biết loại thuốc kia chẳng qua chỉ là vật trong truyền thuyết, may mắn thì tìm được, không tìm được thì cũng alf bình thường. Chỉ là, không có loại thuốc kia, tương lai của Trầm Ngư sẽ thế nào? Sang năm đã tới lúc nàng cập kê.

Phượng Cẩn Nguyên không biết, lúc này đây Phượng Trầm Ngư cũng đang lo lắng về một vấn đề tương tự, chỉ là nàng bất chợt nhớ lại Phượng Vũ Hoành ngày ấy nói qua một câu: Đại tỷ, ta dám đánh cược với tỷ, ngày sau tỷ sẽ tự nguyện mang tới cho ta nhiều ngân lượng hơn!

Nàng dường như đã hiểu ra gì đó, bỗng nhiên đứng dậy, kêu Ỷ Lâm: Đi, chúng ta đi Đồng Sinh Hiên!

/250

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status