Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 80 - nam nhân quyết đấu (một)

/88


Vào lúc chỉ mành treo chuông Như Nguyệt không chút do dự tiến lên dùng thân thể chắn trước mặt Nam Cung Tự, nàng an toàn, kiếm phong sắc bén lại đâm xuyên qua bả vai Như Nguyệt.

Màu máu nhanh chóng nhiễm ra, từng giọt từng giọt theo thân kiếm sáng loáng chảy xuống, tung tóe lên cái trán trắng noãn của Nam Cung Tự, lăn xuống dưới mắt nàng.

Lúc đó, mắt Nam Cung Tự đầy màu máu, mơ hồ trong nháy mắt khiến con ngươi nàng từ từ phóng đại, tay bóp trên cổ Trần Tử Hiên chậm rãi buông ra, đôi tay nhanh chóng ôm lấy thân thể yếu đuối muốn trượt xuống của Như Nguyệt. Nàng buông tầm mắt xuống, trong đôi mắt đen trong suốt, từ từ chiếu ra nụ cười may mắn.

"Vương phi. . . . . . Khụ khụ, cũng may, người không bị thương. . . . . . . Như Nguyệt không thể. . . . . ." Trên gương mặt trắng bệch của Như Nguyệt kia nhiều hơn mấy phần ý cười may mắn, môi đỏ mọng phấn nộn không ngừng trào ra máu tươi, khiến cho y phục xanh biếc của Nam Cung Tự bị máu nhuộm một mảnh.

"Đừng nói chuyện, ta sẽ không để cho ngươi có chuyện." Nam Cung Tự rút tay phải ra, lòng bàn tay dính đầy máu tanh, một cỗ khí màu trắng ở trên lòng bàn tay khuếch tán ra, một chưởng đánh xuống vết thương của Như Nguyệt, cầm máu rồi, chỉ là đây chẳng qua chỉ là tạm thời.

"Vương phi, người để Như Nguyệt nói hết lời, khụ khụ. . . . . . . Nếu không ta sợ ta không còn cơ hội nói." Thanh âm Như Nguyệt run rẩy, trong mắt tích đầy nước mắt, đó là thật sâu áy náy cùng tự trách đối với Nam Cung Tự.

Nam Cung Tự nhìn sắc mặt Như Nguyệt càng ngày càng tái nhợt, đáy mắt nổi lên một chút vế nứt, Hồng Trần sẽ ra tay đã nằm trong dự liệu của nàng, nhưng nàng lại không nghĩ rằng Như Nguyệt sẽ dùng thân thể của mình chặn lại một kiếm cho nàng, mạng Như Nguyệt tuy là nàng cứu, nhưng cũng không cần liều mạng của mình để bảo vệ nàng chứ? Điều này làm cho nàng thật bất ngờ.

Môi đỏ mọng của nàng mấp máy, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói."

"Thật ra thì. . . . . . . Ngày hôm sau khi Như Nguyệt được Vương phi cứu trên pháp trường, cũng đã phản bội người, Nhị hoàng tử lấy đệ đệ của ta, con trai duy nhất của Như Gia uy hiếp ta, muốn ta giám thị từng cử động của Vương phi, vì cứu đệ đệ, Như Nguyệt không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Nhưng là. . . . . . . Dù thế nào ta cũng không thể ngờ. . . . . . ." Cùng với tiếng ho khan kịch liệt, Như Nguyệt tạm dừng nói, thật lâu sau, nàng mới nói: "Đêm qua, Nhị hoàng tử phái người đưa tới một bọc độc dược, nói nếu không thể mang Vương phi tới trước mặt hắn, liền giết người. Mặc dù Như Nguyệt là nữ tử Hung Nô, không được đọc qua sách gì, nhưng người Hung Nô coi trọng nhất là nghĩa khí, Vương phi là ân nhân cứu mạng của Như Nguyệt, cho dù làm gì ta cũng sẽ không xuống tay với người. Ta biết làm trái lời Nhị hoàng tử, chỉ có một con đường chết, chi bằng. . . . . . chi bằng trả hết cho Vương phi cái mạng này."

Đầu lông mi dày thon dài của Nam Cung Tự hạ xuống bóng mờ, che đi vẻ mặt trong tròng mắt, nàng ôm thật chặt thân thể dần dần lạnh lẽo của Như Nguyệt, chợt giương mắt, cả giận nói: "Nói bậy cái gì? Không cho ngươi nói loại lời hỗn trướng này, nếu như ngươi còn có một ít mắc nợ đối với ta, ngươi nhất định phải cắn răng sống sót cho ta, nếu không ta sẽ không tha thứ ngươi, nghe rõ chưa?"

Như Nguyệt bị lời nói hung ác của nàng dọa cho sắc mặt càng thêm tái nhợt, nàng là người sắp chết, chẳng lẽ Vương phi không thể vắt hai giọt nước mắt, dịu dàng một chút sao? Cho dù giả bộ cũng được! Khóe miệng nàng kéo ra một chút ý cười, chỉ là nàng cũng không mong đợi vào việc Nam Cung Tự sẽ nói lời cảm động lòng người, không chửi mắng nàng là tên phản bội đã coi như là không tệ.

"Sợ rằng. . . . Sợ rằng Như Nguyệt không thể. . . . . . ." Lời còn chưa nói hết, trước mắt tối đen như mực, nhắm mắt lại, ngẹo đầu, thân thể mềm ở trên người của Nam Cung Tự."Như Nguyệt ——" Con ngươi Nam Cung Tự từ từ phóng đại, sắc mặt cứng đờ, âm thanh không ngừng run rẩy hô Như Nguyệt.

Hồng Trần nhìn thấy Như Nguyệt ngã vào trong ngực Nam Cung Tự, nhíu mày chê cười nói: "Hừ! Tự tìm đường chết."

"Hồng Trần!" Ánh mắt Trần Tử Hiên trong nháy mắt rét lạnh, bắn về phía Hồng Trần hoàn toàn không biết sống chết, hắn biết, nếu Nam Cung Tự thật sự tức giận, hậu quả khó mà lường được. . . . . .

Nam Cung Tự chậm rãi đem thân thể lạnh lẽo của Như Nguyệt đặt trên mặt đất, đầu ngón tay nâng lên vết máu còn lại bên khóe miệng nàng, đầu lưỡi liếm liếm, đường cong khóe miệng từ từ phóng đại, trong máu Như Nguyệt mang theo mùi vị đặc biệt, rất thơm!

Đáng tiếc, đáng tiếc bằng đó máu để nhét kẽ răng cũng không đủ.

Cái này không cười không sao, cười một tiếng khiến Hồng Trần bị dọa sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, kẻ điên, nàng là kẻ điên! Người cũng đã chết rồi, bị thua thiệt nàng còn cười được, nhưng tại sao loại nụ cười đó khiến nàng tự dưng cảm thấy nguy hiểm? Hình như là nhìn nàng cười.

Nam Cung Tự chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, cả người giống như rời rạc, mỗi cái xương cũng phát ra tiếng ‘kẽo kẹt, kẽo kẹt’ giòn vang làm người khác nổi da gà, giống như khi người trở mình, nàng nâng mí mắt, ồng Trần mắt thấy cặp tròng mắt đen kia từ


/88

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status