Hồ Tịnh Nghi đứng bên cửa số, cô đang ngắm nhìn ánh sao trên bầu trời. Vì ô nhiềm ánh sáng nên sao không được rõ, chỉ có tiếng gió rít qua tai. Cô cảm thấy lạnh, vai bất giác run lên. Bỗng một chiếc áo khoác được phủ lên người cô
"Anh"
"Ừm"
"Ngày mai sau khi diễn xong, chúng ta ngay lập tức bay sang Mỹ sao?"
" Đúng, không nên ở lại lâu."
" Sang Mỹ...chúng ta tổ chức đám cưới được không?"
Hồ Tịnh Nghi cúi đầu, cảm thấy bối rối vì câu hỏi vừa thốt ra, trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực. Cô biết, những sóng gió giữa họ chưa dừng lại, và còn nhiều điều chưa chắc chắn về tương lai. Nhưng cô muốn tin vào một khởi đầu mới, muốn bắt đầu lại tất cả, không còn sợ hãi và lo âu.
Trương Cảnh Bách khẽ nhíu mày, rồi anh cúi xuống, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, giữ cô thật chặt trong vòng tay mình.
"Chúng ta sẽ làm mọi thứ theo cách em muốn" anh nói, giọng trầm ấm như làn gió nhẹ lướt qua, nhưng có chút đượm buồn.
"Nhưng đám cưới... anh muốn nó thật trọn vẹn, không phải vội vàng vì những nguy hiểm đang rình rập."
Hồ Tịnh Nghi xoay người lại, đôi mắt cô tràn đầy sự lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm.
"Em không quan tâm điều đó. Em chỉ muốn bên anh... chỉ cần anh là được."
Trương Cảnh Bách nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt của anh chứa đầy tình cảm, nhưng cũng không giấu nổi sự mệt mỏi. Anh vuốt nhẹ má cô, như muốn xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng cả hai.
"Anh sẽ bảo vệ em, dù là ở Mỹ hay bất kỳ đâu," anh thì thầm.
"Nhưng hãy để anh lo liệu mọi thứ đã. Anh muốn ngày đó sẽ là một ngày mà em không cần phải bận tâm đến bất kỳ điều gì khác, chỉ cần hạnh phúc."
Hồ Tịnh Nghi cười nhẹ, nước mắt bất chợt rơi khi nghe lời nói dịu dàng của anh. Cô gật đầu, tựa vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim vững chãi của anh, như tìm thấy điểm tựa giữa những sóng gió.
"Em tin anh," cô nói khẽ, đôi tay siết chặt lấy anh, như không muốn rời xa dù chỉ một giây.
Trong bóng tối lặng lẽ, giữa những ngọn gió lùa qua ô cửa, họ đứng bên nhau, biết rằng tương lai vẫn còn đầy thách thức, nhưng cũng đầy hy vọng.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tấm rèm cửa, chiếu rọi vào căn phòng nơi Hồ Tịnh Nghi đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn quan trọng của mình. Cô ngồi trước gương, đôi mắt trầm ngâm, lặng lẽ nhìn bản thân trong tấm gương phản chiếu. Trước mặt cô là trang phục biểu diễn lộng lẫy, đôi giày múa được đặt cẩn thận bên cạnh, tất cả sẵn sàng cho giây phút cô bước lên sân khấu.
Tâm trí Hồ Tịnh Nghi rối bời. Bao ngày tháng tập luyện, mồ hôi và nước mắt đã đổ xuống chỉ để đổi lại khoảnh khắc này - được đứng trước khán giả, thế hiện niềm đam mê của mình. Nhưng giờ đây, sự nguy hiểm rình rập khiến cô không thể tập trung hoàn toàn vào niềm vui ấy. Cô biết buổi biểu diễn hôm nay không chỉ đơn thuần là một buổi diễn nghệ thuật, mà còn là một thử thách về lòng can đảm và sự quyết tâm của cô.
Cô khẽ thở dài, đôi tay run rẩy khi chạm vào chiếc váy biểu diễn. Bộ váy màu trắng tinh khôi, lấp lánh ánh kim loại dưới ánh sáng, tạo nên hình ảnh của một thiên thần đang chuẩn bị sải cánh. Nhưng trong lòng cô, những lo lắng cứ tràn về, khiến bước chân cô như nặng thêm.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô. Trương Cảnh Bách bước vào phòng, ánh mắt anh dịu dàng nhưng vẫn đầy lo lắng. Anh nhìn cô chăm chú trong giây lát, rồi cúi xuống, nắm lấy bàn tay cô.
"Em sẵn sàng chưa?" anh hỏi, giọng trầm ấm.
Hồ Tịnh Nghi ngước lên nhìn anh, đôi mắt long lanh. Cô biết anh đã luôn lo lắng cho cô, nhưng cũng không muốn để anh thấy mình đang yếu đuối.
"Em sẽ ổn thôi" cô mỉm cười nhẹ.
"Đây là điều em muốn, là giấc mơ của em"
Trương Cảnh Bách khẽ gật đầu, dù trong lòng anh vẫn không khỏi lo lắng. Anh kéo cô lại gần, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của cô.
"Đừng sợ" anh thì thầm.
Câu nói của anh làm lòng cô vững tin hơn. Hồ Tịnh Nghi hít một hơi sâu, cố gắng gạt bỏ hết những lo âu trong lòng. Cô biết đây là khoảnh khắc của mình, và cô sẽ không để bất kỳ điều gì cản trở.
"Cảm ơn anh, Cảnh Bách" cô nói khẽ, rồi đứng dậy, sẵn sàng cho buổi diễn.
Với bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm, Hồ Tịnh Nghi bước ra khỏi phòng, hướng về phía sân khấu. Cô biết rằng đây có thể là lần cuối cùng cô được đứng trên sân khấu ở đây, nhưng với niềm tin vào bản thân và người đàn ông đang sát cánh bên cô, cô sẽ đối mặt với tất cả.
"Anh"
"Ừm"
"Ngày mai sau khi diễn xong, chúng ta ngay lập tức bay sang Mỹ sao?"
" Đúng, không nên ở lại lâu."
" Sang Mỹ...chúng ta tổ chức đám cưới được không?"
Hồ Tịnh Nghi cúi đầu, cảm thấy bối rối vì câu hỏi vừa thốt ra, trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực. Cô biết, những sóng gió giữa họ chưa dừng lại, và còn nhiều điều chưa chắc chắn về tương lai. Nhưng cô muốn tin vào một khởi đầu mới, muốn bắt đầu lại tất cả, không còn sợ hãi và lo âu.
Trương Cảnh Bách khẽ nhíu mày, rồi anh cúi xuống, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, giữ cô thật chặt trong vòng tay mình.
"Chúng ta sẽ làm mọi thứ theo cách em muốn" anh nói, giọng trầm ấm như làn gió nhẹ lướt qua, nhưng có chút đượm buồn.
"Nhưng đám cưới... anh muốn nó thật trọn vẹn, không phải vội vàng vì những nguy hiểm đang rình rập."
Hồ Tịnh Nghi xoay người lại, đôi mắt cô tràn đầy sự lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm.
"Em không quan tâm điều đó. Em chỉ muốn bên anh... chỉ cần anh là được."
Trương Cảnh Bách nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt của anh chứa đầy tình cảm, nhưng cũng không giấu nổi sự mệt mỏi. Anh vuốt nhẹ má cô, như muốn xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng cả hai.
"Anh sẽ bảo vệ em, dù là ở Mỹ hay bất kỳ đâu," anh thì thầm.
"Nhưng hãy để anh lo liệu mọi thứ đã. Anh muốn ngày đó sẽ là một ngày mà em không cần phải bận tâm đến bất kỳ điều gì khác, chỉ cần hạnh phúc."
Hồ Tịnh Nghi cười nhẹ, nước mắt bất chợt rơi khi nghe lời nói dịu dàng của anh. Cô gật đầu, tựa vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim vững chãi của anh, như tìm thấy điểm tựa giữa những sóng gió.
"Em tin anh," cô nói khẽ, đôi tay siết chặt lấy anh, như không muốn rời xa dù chỉ một giây.
Trong bóng tối lặng lẽ, giữa những ngọn gió lùa qua ô cửa, họ đứng bên nhau, biết rằng tương lai vẫn còn đầy thách thức, nhưng cũng đầy hy vọng.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tấm rèm cửa, chiếu rọi vào căn phòng nơi Hồ Tịnh Nghi đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn quan trọng của mình. Cô ngồi trước gương, đôi mắt trầm ngâm, lặng lẽ nhìn bản thân trong tấm gương phản chiếu. Trước mặt cô là trang phục biểu diễn lộng lẫy, đôi giày múa được đặt cẩn thận bên cạnh, tất cả sẵn sàng cho giây phút cô bước lên sân khấu.
Tâm trí Hồ Tịnh Nghi rối bời. Bao ngày tháng tập luyện, mồ hôi và nước mắt đã đổ xuống chỉ để đổi lại khoảnh khắc này - được đứng trước khán giả, thế hiện niềm đam mê của mình. Nhưng giờ đây, sự nguy hiểm rình rập khiến cô không thể tập trung hoàn toàn vào niềm vui ấy. Cô biết buổi biểu diễn hôm nay không chỉ đơn thuần là một buổi diễn nghệ thuật, mà còn là một thử thách về lòng can đảm và sự quyết tâm của cô.
Cô khẽ thở dài, đôi tay run rẩy khi chạm vào chiếc váy biểu diễn. Bộ váy màu trắng tinh khôi, lấp lánh ánh kim loại dưới ánh sáng, tạo nên hình ảnh của một thiên thần đang chuẩn bị sải cánh. Nhưng trong lòng cô, những lo lắng cứ tràn về, khiến bước chân cô như nặng thêm.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô. Trương Cảnh Bách bước vào phòng, ánh mắt anh dịu dàng nhưng vẫn đầy lo lắng. Anh nhìn cô chăm chú trong giây lát, rồi cúi xuống, nắm lấy bàn tay cô.
"Em sẵn sàng chưa?" anh hỏi, giọng trầm ấm.
Hồ Tịnh Nghi ngước lên nhìn anh, đôi mắt long lanh. Cô biết anh đã luôn lo lắng cho cô, nhưng cũng không muốn để anh thấy mình đang yếu đuối.
"Em sẽ ổn thôi" cô mỉm cười nhẹ.
"Đây là điều em muốn, là giấc mơ của em"
Trương Cảnh Bách khẽ gật đầu, dù trong lòng anh vẫn không khỏi lo lắng. Anh kéo cô lại gần, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của cô.
"Đừng sợ" anh thì thầm.
Câu nói của anh làm lòng cô vững tin hơn. Hồ Tịnh Nghi hít một hơi sâu, cố gắng gạt bỏ hết những lo âu trong lòng. Cô biết đây là khoảnh khắc của mình, và cô sẽ không để bất kỳ điều gì cản trở.
"Cảm ơn anh, Cảnh Bách" cô nói khẽ, rồi đứng dậy, sẵn sàng cho buổi diễn.
Với bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm, Hồ Tịnh Nghi bước ra khỏi phòng, hướng về phía sân khấu. Cô biết rằng đây có thể là lần cuối cùng cô được đứng trên sân khấu ở đây, nhưng với niềm tin vào bản thân và người đàn ông đang sát cánh bên cô, cô sẽ đối mặt với tất cả.
/51
|