Thịnh Thế Đích Phi

Chương 394: Thỏa hiệp trên chiến trường

/447


Trong đại doanh Sở quân cánh tây, Triệu Liêm và Lôi Đằng Phong ngồi đối diện nhau nhưng lại nhìn nhau cười khổ. Mộc Dương cùng với binh mã Cao Minh đồng thời rơi vào phục kích của Mặc gia quân, trong nháy mắt Sở quân tổn thất mấy vạn đại quân. Hiện tại rốt cục hai người hiểu rõ những chuyện xảy ra mấy ngày nay, hoàn toàn là âm mưu của Định Vương phủ. Việc ấy gây tổn hao Sở Quân trước mắt là lão Mộc Dương hầu đa mưu túc trí và tiền đồ nhân tài mới xuất hiện.

Thủ đoạn của Định Vương phủ quả nhiên khiến lòng người kinh sợ a.

Lôi Đằng Phong rủ mắt xuống nói: “Hiện tại nhổ bỏ được phủ Mộc Dương Hầu, chỉ sợ…Mục tiêu tiếp theo của Mặc gia quân là ta và ngươi rồi. Triệu tướng quân phải vô cùng thận trọng với đại quân Lữ Cận Hiền.” Lôi Đằng Phong biết rõ việc đại quân Lữ Cận Hiền mười phần sốt ruột đi tiếp viện Vân Đình bên kia.Nhưng thời gian gấp rút cũng không phải chỉ có Lữ Cận Hiền, mà Lôi Đằng Phong cũng vội, chiến sự phía tây phụ vương hắn và Mặc Tu Nghiêu bên kia cũng không thuận lợi.

Triệu Liêm trịnh trọng gật đầu nói: “Lôi thế tử nói đúng.” Tuy cùng Lữ Cận Hiền giằng co mấy ngày nay để lại cho Triệu Liêm cảm giác vô cùng uể oải, binh lực mình rõ ràng hơn xa Lữa Cận Hiền nhưng lại bị đối phương ép tới nỗi không xoay chuyển được. Triệu Liêm không phải không thừa nhận mình kém Lữ Cận Hiền, nhưng đại quân Lữ Cận Hiền cách Hàn quan Cốc chỉ còn một đạo phòng tuyến cuối cùng rồi, vô luận như thế nào đều phải ngăn lại.

Nghe ý tứ Triệu Liêm muốn dùng chiến lược kéo dài, ánh mắt Lôi Đằng Phong hơi lóe sáng một cái, không còn nói gì thêm.

Trở lại trướng của mình, lập tức có thị vệ đưa lên chiến báo của Đại quân Tây Lăng. Ở xa hơn ngàn dặm, chiến báo cuộc giao chiến Tây Lăng với Mặc gia quân một ngày mới đến tay Lôi Đằng Phong đấy. Nhìn mật hàm trong tay, Lôi Đằng Phong ngồi xuống có chút mệt mỏi hiện lên trên trán: “Phụ vương có gì nhắn nhủ?” Vốn hắn mang hơn mười vạn quân âm thầm đến đây có thể thong dong bố trí.Bất đắc dĩ, đồ vật trong tay Mặc Cảnh Lê quá quan trọng, hắn phải để lộ binh lực của mình để đổi lấy một phần danh sách cái kia. So về mười vạn binh lực, thời điểm mấu chốt là quân cờ ẩn có thể một bước thay đổi Càn Khôn mới là thứ phủ Trấn Nam vương cần có.

Thị vệ trầm giọng nói: “Vương gia nói, Thế tử không làm sai. Nhưng là…vẫn phải mau chóng thoát khỏi cục diện bế tắc trước mắt. Chiến sự phía tây đang bất lợi với Tây Lăng, Vương gia hoài nghi Mặc Tu Nghiêu phái một đoàn gần hai mươi vạn quân ý định đi đường vòng sau lưng quân ta. Xin Thế tử trong nửa tháng bứt ra đuổi tới Ngọc Danh quan về phía tây ba trăm dặm cản binh mã đó lại.”

Lôi Đằng Phong khẽ giật mình,trầm giọng nói: “Hai mươi vạn người? Mặc gia quân làm sao nhiều người như vậy?” Tổng binh lực Mặc gia quân không đến một trăm vạn, trước khi tiêu diệt trên trăm vạn đại quân Bắc Nhung, Mặc gia quân hao tổn ít nhất cũng ngoài hai mươi vạn.Cho dù Mặc gia quân không tổn hại một binh một kiện, lại tính cả các nơi đóng quân, Mặc gia quân căn bản không có khả năng rút ra hai mươi vạn quân đánh lén đại quân Tây Lăng phía sau.

Thị vệ nói: “Thế tử đã quên, luật nghĩa vụ quân sự của Định Vương phủ khác các nước.Vương gia căn cứ đoán chừng, nếu Định Vương nguyện ý mà nói,…hắn tối đa có thể trong vòng một tháng triệu tập một vạn đại quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, trong ba tháng lại điều động hai trăm vạn tân binh.” Hiện nay Định Vương phủ khống chế phạm vi có thể nói là đứng đầu các nước, vừa mới đánh bại Bắc Nhung càng làm cho sĩ khí Định Vương phủ như lửa. Định Vương muốn thu thập binh mã là một chuyện hết sức dễ dàng.

Lôi Đằng Phong không nhịn được ngược lại hít một hơi lạnh, Mặc gia quân gần đây để cho bọn hắn yên tâm chính là vấn đề binh lực. Binh lực Mặc gia quân cho tới bây giờ cũng không nhiều, nhưng lại đã quên tính cả nội tình Vương phủ cùng việc triệu tập Mặc gia quân. Một khi Mặc Tu Nghiêu muốn mở rộng binh mã, hắn sẽ có nguồn cung cấp binh lính không ngừng bổ sung.

“Vương gia còn có một câu, chuyển đến thế tử.” Thị vệ cung kính nói. Lôi Đằng Phong nhìn xem hắn,thị vệ thấp giọng nói: “Vương gia nói, Thế tử không cần quá để ý Mặc Cảnh Lê, hắn không đấu lại Định Vương phi. Xin Thế tử mau chóng thoát thân.”

Lôi Đằng Phong sững sờ một chút, lúc này mới suy nghĩ cẩn thận dụng ý của phụ vương. Phụ vương căn bản không có ý định muốn hợp tác với Mặc Cảnh Lê, từ lúc mới bắt đầu, phụ vương không coi trọng Mặc Cảnh Lê. Cùng Mặc Cảnh Lê kết minh chỉ vì dùng Mặc Cảnh Lê để chế trụ Diệp Ly mà thôi. Dù sao một Mặc Tu Nghiêu đã rất khó đối phó rồi nếu thêm một Diệp Ly. Cho dù là phủ Trấn NamVương chỉ sợ cũng không chịu đựng nổi. Một khi đã đạt mục đích, Mặc Cảnh Lê cũng không cần dùng đến. Hắn thắng hay thua đối với phủ Trấn Nam Vương mà nói không có quan hệ.Nếu như cuối cùng phủ Trấn Nam Vương thắng Định Vương phủ, Mặc Cảnh Lê tự nhiên thua là tốt rồi, về sau phủ Trấn Nam Vương là người thắng lớn nhất. Nếu như phủ Trấn Nam Vương thua, Mặc Cảnh Lê càng không thể lưu lại, hắn sẽ là họa lớn của phủ Trấn Nam Vương.

Nhíu mày trầm ngâm một lát, Lôi Đằng Phong ngẩng đầu lên nói: “Ta đã biết, trở về bẩm báo phụ vương, ta sẽ mau chóng thoát khỏi chiến trường. Bảo phụ vương bảo trọng thân thể.” Thị vệ gật đầu, cung kính lui ra ngoài. “Thuộc hạ cáo lui.”

Trong đại trướng, Lôi Đằng Phong trầm ngâm hồi lâu,mới mở miệng nói: “Người đâu.”

Một nam tử trong bộ dáng thị vệ xuất hiện tại cửa, “Thế tử.”

“Thay Bản thế tử đưa phong thư cho Vương phi, bản thế tử muốn nói chuyện với nàng.” Lôi Đằng Phong nói.

Trong mắt thị vệ hiện ra một tia kinh ngạc, lại cung kính như cũ nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Bên ngoài đại doanh hơn mười dặm, Diệp Ly ngồi bên dòng suổi nhỏ nhàn nhã nhìn dòng suối róc rách, thời điểm nhận tin tức thì thần sắc lạnh nhạt.Trên đồng cỏ bên dòng suối, vốn cỏ dại khô héo đã sinh ra một ít mầm non khiến cho cảnh sắc vốn tàn lụi trong treo nhưng lạnh lùng lại thêm tia ôn hòa cùng với hi vọng.Tần Phong và Trác Tĩnh sóng vai đứng sau lưng Diệp Ly không xa, từng người đang suy tư về chuyện của mình.

“Lôi thế tử,đã đến rồi sao không đi ra?” Đột nhiên,Tần Phong và Trác Tĩnh nhìn về phía sau rừng cây,Tần Phong mở miệng nói.

“Bên cạnh Định Vương Phi quả là cao thủ nhiều như mây,Tiểu vương bội phục.” Lôi Đằng Phong từ trong rừng cây đi ra, lại cười nói. Diệp Ly đứng dậy, quay đầu lại cười nói: “Lôi thế tử cũng là cao thủ khó gặp, chính mình không có bản lãnh gì nên phải mang theo người bên cạnh miễn cho gặp chuyện ngoài ý muốn.” Khóe môi Lôi Đằng Phong không để lại dấu vết co rút, nếu cô gái trước mắt không có bãn lĩnh thì trong thiên hạ không có mấy người có bản lĩnh rồi. Đồng thời, trong lòng Lôi Đằng Phong cũng kinh ngạc khi thấy Diệp Ly cẩn thận.Tuy Lôi Đằng Phong ra tay cực nhỏ, thế gian này có thể hiểu rõ thân thủ của hắn cũng không mấy người. Nhưng Diệp Ly cũng không quên hắn là con của một trong bốn đại cao thủ, mà bản thân tư chất Lôi Đằng Phong cũng không kém, võ công của hắn tuyệt đối sẽ không chênh lệch.

“Vương phi nói đùa, mỗi lần gặp Vương phi…lại có thêm kinh ngạc.” Lôi Đằng Phong cười nhạt nói.

Đối với lời châm biếm của hắn, Diệp Ly cũng không thèm để ý, cười nhạt nói: “Hiện nay hai quân giao chiến, Lôi thế tử yêu cầu gặp Diệp Ly, cũng không phải để châm biếm Diệp Ly vài câu chứ?”

Lôi Đằng Phong cười nhạt một tiếng nói: “Vương phi đã thẳng thắn thì Bản thế tử cũng không dài dòng. Tại hạ biết rõ, Vương phi vội vã đi Hàn Cốc quan hiệp trợ Vân Đình tướng quân,thế nhưng mà?” Diệp Ly khẽ gật đầu, trên chiến tường có sự tình dấu diếm được, có sự tình có dấu diếm cũng không qua nổi người khác. Ít nhất trước mắt hướng đi Mặc gia quân không thể dấu diếm nổi người như Lôi Đằng Phong.

“Tại hạ cùng Triệu tướng quân liên thủ,Vương phi có thể nắm chắc trong nửa tháng đến Hàn Cốc quan?” Lôi Đằng Phong hỏi,

“Không có.” Diệp Ly thản nhiên nói. Tốc chiến tốc thắng yêu cầu phải thiên thời địa lợi nhân hòa, nhiều khi thiếu một thứ cũng không được. Cũng không phải mỗi một trận chiến đều có thể khống chế để có cơ hội, bằng không cũng sẽ kéo dài trận chiến đến ba năm.Tuy binh lực bọn họ trước mắt không chiếm ưu thế, nhưng vô luận là Diệp Ly hay Lữ Cận Hiền đều tự tin có thể đánh thắng Triệu Liêm và Lôi Đằng Phong. Nhưng vấn đề là cần thời gian dài.

Đối với Diệp Ly thẳng thắn như thế, Lôi Đằng Phong hơi ngạc nhiên. Có điều Diệp Ly sớm hiểu rõ ý đồ mình đến đây. Nếu không sẽ không trực tiếp như vậy, có chút bất đắc dĩ cười khổ nói: “Xem ra không dấu diếm nổi Vương phi. Ý định tại hạ lập tức ly khai, kính xin Vương phi cho cái thuận tiện.”

Diệp Ly mỉm cười nói: “Thuận tiện cho người cũng cho chính mình thuận tiện. Lôi thế tử xin cứ tự nhiên là được.”

Lôi Đằng Phong có chút hoài nghi nhìn xem Diệp Ly, “Vương phi biết rõ vì sao tại hạ rút quân?”

Diệp Ly cười nhạt một tiếng nói: “Không phải là vì thay Trấn Nam Vương giữ vị trí giao cánh sườn sao?”

“Vương phi đã biết rõ…Tại hạ rời đi, chẳng phải là phá hủy bố cục Định Vương?” Dù cho đã qua nhiều năm như vậy, Lôi Đằng Phong vẫn cảm giác mình không hiểu nổi nữ tử này. Nhưng trải qua quá nhiều, cũng nghe nói quá nhiều về nàng,Lôi Đằng Phong không thể không cẩn thận ứng đối. Diệp Ly nhìn qua dòng suối nhỏ trước mắt,bình tĩnh mà nói: “Thả thế tử đi qua, bố cục Vương gia chỉ là có khả năng bị phá hư thôi. Hơn nữa… chưa chắc Thế tử gia ngăn được ? Nhưng nếu Bản phi không để Thế tử đi qua thì hơn mười vạn đại quân Vân Đình lập tức gặp nạn.Cái nào nặng cái nào nhẹ, Bản phi có thể nào không phân rõ ràng?”

Lôi Đằng Phong ngẩn người, rốt cục hướng Diệp Ly chắp tay nói: “Đã như vậy, đa tạ Vương phi thành toàn. Tại hạ cáo từ.”

“Đi thông thả không tiễn.” Diệp Ly gật đầu nói.

Đưa mắt nhìn bóng ảnh Lôi Đằng Phong biến mất trong rừng cây, Trác Tĩnh trầm giọng nói: “Vương phi,Tây Lăng trước giờ xem như đùa giỡn Mặc Cảnh Lê.” Diệp Ly lại cười nói: “Từ vừa mới bắt đầu,Lôi Chấn Đình không có để Mặc Cảnh Lê vào mắt.” năng lực của bản thân Mặc Cảnh Lê và Lôi Chấn Đình không cùng đẳng cấp…làm sao thể yêu cầu Lôi Chấn Đình chính thức coi Mặc Cảnh Lê thành người có thể hợp tác? Từ đầu tới cuối, Mặc Cảnh Lê chỉ là công cụ trong tay Lôi Chấn Đình mà thôi.

“Một khi Lôi Đằng Phong bỏ chạy, Mặc Cảnh Lê lại tổn thất Mộc Kính Minh và Mộc Dương, chỉ sợ chống không được bao lâu.” Trác Tĩnh nói. Tần Phong cau mày nói: “Cho dù như thế, binh lực Mặc Cảnh Lê cũng vẫn hơn chúng ta. Sắp tới chúng ta muốn về hiệp trợ Vương gia cũng rất không có khả năng rồi.”

Diệp Ly cười nhạt nói: “Cái kia muốn xem Mặc Cảnh Lê có thể chống bao lâu.”

Tần Phong và Trác Tĩnh không hẹn mà nhớ tới lúc trước bọn hắn đi Nam Kinh thời điểm còn có một phen bố trí, Mặc Cảnh Lê đến cùng có thể đẩy lên bao lâu, thật đúng là…khó nói.

Lôi Đằng Phông nói đi là đi vừa nhanh vừa vội, không chút lưu tình. Đợi đến lúc Triệu Liêm và Lữ Cận Hiền một phen đại chiến trở về, trong quân doanh đã sớm người đi nhà trống rồi.Triệu Liêm rơi vào đường cùng, chỉ phải người khoái mã đem sự tình bẩm báo cho Mặc Cảnh Lê.

Đợi đến lúc tin tức rơi vào tay Mặc Cảnh Lê trong đại doanh, Mặc Cảnh Lê cũng đang tức giận. Bởi vì lão Mộc Dương hầu bị nhốt trong quân mất tích thần bí.Mấy ngày nay,Mặc Cảnh Lê hỏa khí thẳng tấp bay lên.Toàn bộ tướng sĩ trong đại doanh mỗi người câm như hến, cẩn thận từng li từng tí e sợ trở thành bia bị Hoàng thượng nhắm trúng để trút giận.

Mặc Cảnh Lê cảm giác được, lúc này đây xuất chinh từ đầu tới cuối có thể nói mọi việc không thuận lợi. Mà mấy ngày nay càng khiến cho hắn sức đầu mẻ trán. Đang hoài nghi phủ Mộc Dương Hầu phản bội hắn đầu nhập vào Định Vương phủ, còn có không tra ra manh mối thì Mộc Dương dám giết thị vệ hắn. Đợi đến lúc hắn phái Cao Minh tiến đến bắt Mộc Dương, nhưng không ngờ Mộc Dương và Cao Minh cùng vào tay Mặc gia quân, hơn nữa Mộc Dương tự sát. Kể từ đó, mình hoài nghi phủ Mộc Dương Hầu đầu nhập vào Định Vương phủ, ở trong mắt người ngoài xem ra chỉ sợ là như thằng hề nhảy nhót, bị Định Vương phủ trêu đùa.

Mặc Cảnh Lê đang suy nghĩ đến có có lẽ thả Mộc Dương Hầu đến trấn an hắn hay là dứt khoát giết vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn thì trong đại doanh lại truyền tới tin tức Mộc Dương Hầu mất tích thần bí. Mặc Cảnh Lê hỏa còn chưa kịp phát, khoái mã Triệu Liêm mang sổ con tới lập tức để cho Mặc Cảnh Lê không nhịn được mà nôn ra máu.Mấy tháng trước, Diệp Oánh một đao tổn thương không nhẹ, kỳ thật cũng chưa toàn hoàn khỏi. Mấy ngày nay Mặc Cảnh Lê nóng tính hơn, lúc này khó thở công tâm rốt cục bị tức hộc máu.

“Hoàng thượng!” Phía dưới các tướng lĩnh thấy tình hình này cũng cả kinh. Nhưng không biết trên sổ con rốt cục nói chuyện gì mà lại để cho Hoàng thượng thành ra như vậy.

Mặc Cảnh Lê vung tay cho thái giám đến đỡ hắn, gạt máu trên khóe môi, cười lạnh nói: “Tốt cho Lôi Đằng Phong! Truyền ý chỉ của Trẫm, lấy tướng quân cánh phải suất lĩnh chặn đường Lôi Đằng Phong! Cần phải một mẻ hốt gọn cho Trẫm!”

“Hoàng thượng!” Các tướng lĩnh không khỏi hoảng sợ nói. Bọn hắn sở dĩ nắm chắc khi bắc chinh, cũng là bởi vì kết minh với Tây Lăng. Hiện nay cùng Mặc gia quân giằng co còn chưa thấy thành công, lại đánh nhau với minh hữu của mình.Cuối cùng cái bọn hắn chờ đợi là cái kết cục gì.

“Xin Hoàng thượng nghĩ lại.” Một tướng lãnh đứng đầu nói: “Quân ta hiện nay đang giằng co với Mặc gia quân.Nếu lại cùng Tây Lăng nổi lên xung đột, chỉ sợ sẽ lại để cho Định Vương phủ ngư ông đắc lợi. Theo mạt tướng…Quân ta hiện tại cần gấp rút tiêu diệt hơn mười vạn Mặc gia quân của Vân Đình ngoài Hàn Cốc quan.Đến lúc đó, cho dù Định Vương phi và đại quân Lữ Cận Hiền giết đến Hàn Cốc quan tất nhiên sẽ một cây chẳng chống vững nhà, lâm vào vòng vây quân ta.”

Thế tử Tây Lăng Trấn Nam Vương đột nhiên bội ước, quả thật làm cho tất cả mọi người ngoài ý muốn lại phẫn nộ. Nhưng lại không tất cả mọi người như Mặc Cảnh Lê phẫn giận liều lĩnh. Hiện tại cho dù Lôi Đằng Phong dẫn người đi rồi, lưu lại bọn hắn một mình đối mặt Mặc gia quân thì bọn hắn cũng còn chưa tới tình trạng thất bại. Nhưng nếu Hoàng thượng và Thế tử Trấn Nam Vương xung đột, vậy thì thật sự thua không nghi ngờ rồi. Lữ Cận Hiền cũng không có tốt đến nỗi chờ bọn hắn nội chiến xong mới đánh tiếp.

Mặc Cảnh Lê trầm mặc sau nửa ngày, rốt cục hừ một tiếng xem như nghe lọt tai đề nghị của thuộc hạ. Đúng lúc này đấu với Lôi Đằng Phong không có bất kỳ chỗ tốt nào, sao Mặc Cảnh Lê lại không biết? Nhưng vừa vặn bị Định Vương phủ hung hăng đùa giỡn một trận, quay đầu lại bị phủ Trấn Nam Vương đùa cợt,cơn tức này Mặc Cảnh Lê thế nào có thể nuốt trôi.

Lại qua hồi lâu,mới nghe được Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Tập trung tất cả binh lực, trong vòng ba ngày, Trẫm muốn thấy đầu Vân Đình!” Nộ khí không có chỗ phát tiết Mặc Cảnh Lê chỉ có thể giận chó đánh mèo đến Vân Đinh đang đóng quân tại quan ngoại.

“Mạt tướng lĩnh mệnh!” Bên dưới các tướng lĩnh đều lặng lẽ thở một hơi dài. So với Lôi Đằng Phong thì Vân Đình vẫn dễ đối phó hơn. Hơn nữa vô luận theo thế cục vẫn theo tình hình chiến trường trước mắt, Vân Đình là đối tượng đầu tiên bọn hắn cần tiêu diệt.

Vẫy lui mọi người, yên lặng trong đại trướng Mặc Cảnh Lê một mình trầm mặc.Trên mặt càng ngày càng khó coi, mấy ngày nay chuyện quá nhiều, hiện tại phục hồi tinh thần lại hắn rốt cuộc hiểu rõ, cái gọi là phủ Mộc Dương Hầu phản bội, từ đầu tới cuối đều là mưu kế của Định Vương phủ. Mà hắn lại bởi vì vậy mà ra tay với hai người đắc lực nhất. Chắc hẳn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly lúc này đang ở một nơi bí mật nào đó cười nhạo hắn đi.

“Phanh!” Mặc Cảnh Lê vung tay lên, đồ bài trí trên bàn toàn bộ vung đầy lên đất.Tại màn ở bên trong người hầu hạ không ai dám tiến lên thu thập,chỉ sợ hãi rụt rè quỳ trên đất không dám nhúc nhích.

“Mặc Tu Nghiêu! Diệp Ly…Trẫm tuyệt sẽ không bỏ qua cho các ngươi đấy!” tiếng nói của Mặc Cảnh Lê lạnh như băng hung ác nham hiểm phảng phất như từ trong địa ngục phát ra.

Lão Mộc Dương Hầu trong cơn mê ngủ tỉnh lại, cảnh vật trước mắt lại trong nháy mắt khiến hắn thoáng kinh ngạc.Tại đây rõ ràng không phải phòng giam trong đại doanh Sở quân, mà là một gian địa lao âm trầm, không khỏi cười khổ, Hoàng thương đưa hắn dời đến đây, là lo lắng có người sẽ cướp tù sao? Không khỏi quá mức đa tâm một chút, lão đã giao toàn bộ thực lực phủ Mộc Dương Hầu cho Mộc Dương mang đi, chỗ nào còn có người sẽ tới cứu lão?

Ngủ quá lâu, toàn thân có chút cứng ngắc.Lão Mộc Dương Hầu giật giật thân thể ngồi dậy, thấy người ngồi cách đó không mà ngẩn người.

Trong nháy mắt, sắc mặt lão Mộc Dương Hầu trắng bệch, già nua khóe miệng rủ xuống kinh ngạc nhìn “Người” cách đó không xa.Chuẩn xác mà nói, đó là một cỗ thi thể. Hai mắt Mộc Dương vô thần mở to, phần bụng một mảng máu tươi đã trở thành đen sẫm.Trên cổ còn có một vết thương dữ tợn, lần nữa nói rõ hắn đã sớm mất đi tánh mạng.

“Dương nhi!” Mộc Dương Hầu mãnh liệt hoảng sợ gọi, cơ thể già nua dùng toàn lực nhào tới nhà tù bên cạnh. Chỉ tiếc bị lưới sắt nhà tù ngăn lại, vô luận như thế nào lão cũng không gặp được người nằm im im lặng lặng nằm kia.Lập tức nước mắt tuôn đầy mặt Mộc Dương hầu, “Dương…Dương nhi! Là ai…là ai giết con!”

Trong phòng giam trống rỗng, chỉ có âm thanh thê lương vọng lại.Mộc Dương Hầu vô lực té ngã tại nhà tù bên cạnh, ngơ ngác nhìn qua thi thể nhi tử.Trong chốc lát,trong óc của lão đã hiện lên vô số ý niệm.Mộc Dương là con độc nhất của lão cũng là hi vọng duy nhất. Đã mất đi Mộc Dương, trong nháy mắt phảng phất thế gian này hết thảy tất cả cũng không còn ý nghĩa. Phủ Mộc Dương Hầu…đã xong…

Lão cả đời này mưu cầu danh lơi, chỉ hi vọng phủ Mộc Dương Hầu trong tay mình phát dương quang đại. Nhưng hôm nay,phủ Mộc Dương Hầu lại bị hủy trong tay mình. Chính mình cũng hại chết đứa con trai độc nhất, lão thật sự sai rồi sao?

“Dương…vì cái gì?Vì cái gì không lấy mạng già này đi? Tại sao phải giết con của ta! Hoàng thượng! Hoàng thượng! Phủ Mộc Dương Hầu trung thành và tận tâm a!

“Mộc Dương Hầu gọi Hoàng thượng…Là Mặc Cảnh Kỳ hay Mặc Cảnh Lê?” Một âm thanh lãnh ý từ bên ngoài truyền đến, cánh cửa địa lao cót két bị đẩy ra.Một nam tử áo đen đi đến.

“Tần Phong?! Là các ngươi giết Dương nhi?!” Mộc Dương Hầu kinh hãi, lão vốn cho Mộc Dương bị Mặc Cảnh Lê bắt giữ, bất tri bất giác lão lại rơi vào tay Định Vương phủ.Cũng thế…Hồi tưởng lại chính mình đột nhiên hôn mê, nếu như là Mặc Cảnh Lê mà nói…hoàn toàn không phải.

Tần Phong cũng không phủ nhận,lạnh nhạt nói: “Mộc Dương Hầu đã rõ, có lẽ cũng biết tại sao chính mình lại rơi vào tình trạng như thế chứ?” Đối với cái chết Mộc Dương, có lẽ Tần Phong còn một chút cảm khái, nhưng đối với kết cục lão Mộc Dương Hầu,Tần Phong lại không có cảm giác gì. Mặc gia quân nặng nhất là trung nghĩa, Mộc Dương Hầu vì Mặc Cảnh Kỳ mới bị bệnh còn chưa chết đã cùng Mặc Cảnh Lê cấu kết làm bậy, năm đó Mộc Dương Hầu hại Vương phi và tiếu Thế tử suýt mất mạng càng làm trên dưới Định Vương phủ đại hận.Có lẽ đứng tại lập trường Mộc Dương Hầu lão nghe lệnh làm việc. Nhưng đứng trên lập trường Định Vương phủ, đặc biệt là Định Vương Mặc Tu Nghiêu xem ra,đây là tội đáng chết vạn lần. Cái này có lẽ không có quan hệ đúng sai, cường giả có quyền lợi tự xử lý cừu nhân của mình.

Lão Mộc Dương Hầu không nhịn được thoáng run một phát, thống khổ nhắm mắt lại. Chứng kiến người Định Vương phủ thì còn có cái gì không rõ hay sao? Cả đời lão cẩn thận từng li từng tí, trong mắt người ngoài xem là nịnh nọt, mất cốt khí làm tướng. Cho nên, năm đó sau khi Định Vương phủ xuống dốc lão toàn tâm toàn ý đầu nhập Mặc Cảnh Kỳ, cũng không như Nam hầu mặc kệ chính sự cũng không giống Hoa gia âm thầm thiên vị Định Vương phủ. Hoàng đế muốn hắn làm gì hắn làm cái đó, hắn là thần tử không phải sao? Thân là thần tử nghe theo mệnh lệnh quân vương là chuyện thiên kinh địa nghĩa,mặc dù…Đó là sai đấy.

Nhưng cả đời lão làm sai một việc là mang quân vây khốn Định Vương Phi. Bởi vì chuyện này mà phủ Mộc Dương Hầu không có đường lui. Cho nên lão nhìn đến thời điểm Mặc Cảnh Kỳ không ổn thì chỉ có thể lập tức đầu nhập Mặc Cảnh Lê. Lão không thể như Nam hầu cùng với Lãnh gia đầu nhập vào Định Vương phủ, cũng không có dũng khí như Hoa quốc công đánh bạc cả nhà Hoa gia cùng với sự tồn vong của Đại Sở. Lão muốn sống, nắm quyền thế, lại muốn phủ Mộc Dương Hầu một đời lưu truyền. Nhưng hiện tại…Những năm này cố gắng giãy dụa, rốt cục vẫn phải uổng phí rồi.

“Định Vương phủ…Định Vương phủ…Vì cái gì?! Năm đó ta chỉ là nghe lệnh làm việc thôi!” Mộc Dương Hầu giận dữ hét, lão không cam lòng. Chuyện năm đó,nếu như có thể lựa chọn, chẳng lẽ lão không biết lượng sức đối địch với Định Vương phủ sao? Có lẽ…Ngẫu nhiên lão từng có một tia nghĩ qua, nếu như Định Vương phủ bị tiêu diệt,phải chăng phủ Mộc Dương Hầu có thể chuyển mình…Nhưng cái kia cũng chỉ là một tia ý niệm mà thôi.

Tần Phong bình tĩnh mà nói: “Lúc đi ra, Vương gia để lại cho Mộc hầu gia một câu.”

Mộc Dương Hầu nhìn qua hắn,chỉ nghe Tần Phong nói: “Vương gia nói, Bản vương trải qua thống khổ thấu xương,tất nhiên báo lại gấp trăm lần.Năm đó Vương gia tha cho Mộc Dương Hầu một mạng, hôm nay thu hồi.”

Mộc Dương Hầu im lặng. Năm đó xảy ra chuyện như vậy, cuối cùng Mặc Tu Nghiêu vẫn thả Mộc Dương Hầu về, lão đã từng có một tia may mắn. Hóa ra Mặc Tu Nghiêu chỉ cảm thấy đả kích lão thế chưa đủ sao?

/447

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status