Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 97-98: Sen hồng trong đêm tối

/106


Sáu lấy ba.

Buổi trưa mùa thu đó nóng đến kì dị, Vương Động đang đợi Mộ Dung Trinh Lộ gọi tên mình chợt cảm nhận mồ hồi chảy từ trán xuống. Y lười lau nhưng mồ hôi chảy qua má khá ngứa ngáy, đành phải đưa tay áo lên chùi. Lúc tay áo rời khỏi má, y thấy gương mặt Đường Mật cười hì hì không hiểu từ chỗ nào chui ra.

"Vương Động, hình như ngươi hơi khẩn trương." Đường Mật hỏi.

"Đều bị ngươi nhận ra hả?" Vương Động cười ngượng ngùng: "Ta vẫn hy vọng mình giống bọn Đặng Phương, thấy tỷ võ là hận mình không được xông lên đầu tiên, nhưng cuối cùng ta đành bó tay. Ta cứ như lần đầu dự tỷ võ, hơi tí là khẩn trương, hy vọng không phải dự thì hơn."

"Chưa hẳn, ta cũng không thích tỷ võ, bằng không chả cần phí lực ném được mười tám điểm làm gì, ha ha, Vương Động ngươi còn dũng cảm hơn ta. Bất quá nói đi phải nói lại, những kẻ thấy tỷ võ là hưng phấn mới bất thường." Đường Mật giơ ngón tay lên: "Như Trương đầu to, óc toàn cỏ khô, như Đặng Phương, rỗi rãi là tìm người ta đánh nhau, như Phương Trật Ly, tự tin hình như quá mức."

Vương Động cảm giác thư thái hẳn: "Đúng thế, chả trách ta thấy nói chuyện với ngươi dễ chịu nhất. Ngươi nói đúng, những người đó mới là khác thường. Bất quá, đối thủ của ta là Trương Úy, không phải bằng hữu tốt nhất của ngươi ư?"

Đường Mật vỗ lên vai y: "Ngươi cũng là bằng hữu của ta. Hơn nữa, ta muốn xem một trận đấu hay ho, ngươi cẩn thận đấy, đầu to càng đánh càng mạnh."

"Kiếm đồng đó được lắm." Thục Sơn chưởng môn Tiêu Vô Cực nhìn xuống lam y thiếu niên đứng giữa đại điện nói.

Mục Hiển cho rằng Tiêu Vô Cực chỉ Trương Úy, hai lần tỷ võ lần nào gã cũng chứng tỏ còn tiềm lực để khai thác, chợt Tiêu Vô Cực nói: "Tuổi này mà võ công cân bằng như vậy thì hiếm có."

Mục Hiển hiểu ngay Tiêu Vô Cực nói về thiếu niên khác. Lão không nhớ tên thiếu niên đó, nhưng vẫn lờ mờ ấn tượng được rằng là kiếm đồng hai năm liền không qua được Nghĩa Kim điện, giống Đặng Phương. Đích xác, kiếm đồng ở tuổi này rất kiếm ai đạt được phong thái công thủ toàn diện, đại đa số đều công thế lăng lệ, sắc bén như đặc trưng của tuổi trẻ, bất luận điện phán dạy kiếm pháp có nhấn mạnh thế nào về tính trọng yếu của phòng thủ, ý niệm đầu tiên nảy ra trong óc những người trẻ tuổi này là tấn công, kể cả tư chất tuyệt đỉnh như Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ cũng vật. Đợi khi họ tiếp tục rèn giũa ba năm nữa trên núi, góc cạnh mới dần bị mài giũa, biến thành châu ngọc bóng bẩy, tự nhiên cũng có những người vĩnh viễn mang theo góc cạnh này. Ví như người có gương mặt giống hệt lão. Nghĩ đến người đó, lòng lão chợt co lại, mày hơi nhướng lên.

Tiêu Vô Cực quay lại nhìn lão, nắm bắt được biến hóa thoáng qua trên mặt lão, hỏi: "Thế nào? Đó là kiếm đồng đặc thù hả?"

"Không, ấn tượng của Hiển không sâu, tựa hồ là một kiếm đồng môn nào cũng khá…" Mục Hiển đáp.

"Ừ, kỳ thật y không mạnh, chỉ là nếu không có võ công cao hơn hẳn, muốn thắng y tất phải kiên nhẫn, đợi y tự lay động mới có cơ hội." Tiêu Vô Cực nói xong, quay lại nhìn tiếp.

Trương Úy cũng coi là người rất kiên nhẫn, có lẽ vì suốt ba năm, gã học đi học lại một thứ. Hiện tại gã vẫn không phải là kiếm đồng học nhanh, chỉ có tập đi tập lại mới theo kịp được người khác. Nhưng lần này, đối diện với Vương Động, gã cảm giác kiên nhẫn của mình dần trôi đi.

Vương Động không nóng lòng tấn công, Trương Úy cố ý lộ sơ hở thì y cũng chừa đường phòng ngự cho mình khi đâm kiếm tới. Gã bắt đầu tăng lực, hy vọng nhờ vào kiếm khí mạnh mẽ để chế trụ đối phương, song không hiểu Vương Động tính toán chính xác thế nào đó, liên tục đưa ra sức mạnh vừa đủ chống lại, không hề mảy mảy phí sức. Càng đấu, Trương Úy càng nóng lòng, chợt nảy ra ý niệm hận không thể dốc hết sức, quyết thắng bại trong một đòn, buộc Vương Động phải quỳ xuống xin thua.

Ý niệm vừa nảy ra, Trương Úy chợt cảm giác không ổn, nhìn vào ánh mắt an nhiên của Vương Động, gã phát hiện tâm cảnh tỷ võ của mình thay đổi. Hóa ra gã chỉ một lòng muốn thắng lợi, còn hiện tại gã chỉ muốn đối thủ thoải mái với cây kiếm của mình. Thoạt nhìn tưởng như là hai tâm tình nhưng thực tế lại khác nhau rất nhỏ, dù thế cũng đủ ảnh hưởng đến kết quả sau cùng, gã liền hít sâu một hơi, lấy làm may mắn mình còn giữ được bình tĩnh, nếu cứ làm theo ý mình như ngày trước thì e đã thua trận này.

Tiêu Vô Cực khẽ kêu lên: "Thiếu niên này học nhanh quá."

Mục Hiển biết lần này chưởng môn nói đến Trương Úy. Mấy chục hiệp sau, lộ số của Trương Úy biến thành một Vương Động thứ hai, công thủ cân bằng, chậm rãi. Hai kiếm đồng nhỏ tuổi tỷ kiếm mà như hai tay cự phách kỳ phùng đối thủ thân kinh bách chiến, kiên nhẫn chờ đối phương sai lầm.

Trận đấu trở nên cực kỳ vô liêu, cộng thêm đây là vòng đấu sáu lấy ba, đại đa sổ kiếm đồng đều gà gật hoặc túm tụm bàn những việc không liên quan. Đường Mật cũng hơi buồn ngủ, cố lấy tinh thần quan sát, chợt vang lên tiếng Bạch Chỉ Vi nói bên tai: "Cứ thế này, đầu to sẽ thắng."

"Vì sao? Hai người này đấu chán quá, cứ như chúng ta diện tập trong giờ." Đường Mật nói, nó vốn thích náo nhiệt, vốn hy vọng Vương Động sẽ thi triển tuyệt kỹ gì đó hoa hoa lệ lệ, kết quả chờ đợi công cốc.

"Tuy đầu to không đeo viên Diêu châu có thể bổ sung nội lực nhưng chúng ta được ăn quả thụ yêu, nội lực thâm hậu hơn Vương Động, lâu dần thì nhất định Vương Động không trụ nổi. Điểm quan trọng khi giao đấu trong tình hình này là thực lực hai bên không vênh nhau, một khi Vương Động nội lực không còn sẽ mất đi điểm tựa để đua tốc độ tiêu hao với đầu to." Bạch Chỉ Vi bình tĩnh phân tích.

"Vậy sắp kết thúc rồi. Vương Động không phải người cố chấp, hy vọng y nhận rõ cục thế rồi thì sớm đầu hàng, chán chết đi được." Đường Mật ngáp ngủ.

Quả nhiên đấu thêm hai chục hiệp, Vương Động không nhận được cơ hội nào, chợt nhảy khỏi vòng chiến, vòng tay với Trương Úy: "Động không đủ hậu lực, cam bái hạ phong."

Trận đấu nhạt nhẽo vòng áp chót kết thúc, ba người thắng là Đặng Phương, Chu Tĩnh và Trương Úy.

Hôm sau, bọn Đường Mật cùng Đặng Phương, Chu Tĩnh, Phương Trật Ly đến Nghĩa Kim điện, thấy Mộ Dung Trinh Lộ đợi sẵn, một tay cầm ống, tay kia cầm thẻ, hỏi: "Các con thích dùng cách gì phân tổ, ném xúc sắc hay rút thẻ? Hoặc còn cách nào hay ho thì nói đi."

Đấy cũng là câu hỏi Đường Mật chưa trả lời xong khi ngủ tối qua – dùng cách gì để ba đứa không tự loại nhau? Rút thẻ tất nhiên không khống chế được, phải nghe theo mệnh trời, dù ném xúc xắc cũng chỉ khống chế được điểm của mình mà thôi, khó lòng phân tổ theo ý riêng. Chợt Bạch Chỉ Vi cất giọng trong veo: "Chi bằng để chúng con tự chọn đối thủ. Con muốn đấu với Phương Trật Ly, có được không?"

Các kiếm đồng đợi xem tỷ võ ở tầng hai đều biết thực lực cao nhất điện là Phương Trật Ly, giờ có người chủ động khiếu chiến với y, tất nhiên không dị nghị gì. Mộ Dung Trinh Lộ nhìn Mục Hiển và Tiêu Vô Cực, hai người gật đầu, nên nàng ta nói: "Được, thế càng gọn, chỉ cần hai bên đều đồng ý là được."

"Con đồng ý." Phương Trật Ly đáp, nhìn sang chỗ bọn Đường Mật, đúng ra là nhìn Bạch Chỉ Vi. Trong lòng Bạch Chỉ Vi chợt dâng lêm cảm giác lạ lùng, tựa hồ toàn thân bị y nhìn xuyên thấu.

Đường Mật lập tức hiểu ý Bạch Chỉ Vi, cô đã nhận về mình đối thủ mạnh nhất khiến những người khác vào thế đã rồi, nó buộc phải chọn Đặng Phương hoặc Chu Tĩnh, tránh cho ba đứa phải gặp nhau.

Nó phân tích với tốc độ nhanh nhất, theo tình hình hôm qua thì Đặng Phương cùng Chu Tĩnh đều không vừa, nhưng vì Trương Úy và Đặng Phương thân cận, nó sợ lúc tỷ võ sẽ ảnh hưởng, liền bảo: "Vậy con xin đấu với Đặng Phương. Lão Đặng, có dám không?"

Đặng Phương là người thế nào? Nghe vậy liền ôm kiếm toét miệng cười: "Sao không dám, qua đây."

Đối thủ định xong, tỷ võ bắt đầu.

Trận đầu là Đường Mật và Đặng Phương.

Giao tình giữa đường mật và Đặng Phương không tệ, biết với thực lực của y mà hai năm không qua được điện thí có phần oan uổng. Nói ra cũng phải trách y thích làm lão đại, năm đầu tiên ở Nghĩa Kim điện, vì tự cho rằng mình có bản lĩnh nên thu một nhóm giang hồ huynh đệ, bao quát cả hỏa kế Trương Thạch Đầu và coi ngựa Lý Nhị Ngưu ở khách sạn Nghi Hưng tại Phú Nguyên trấn ở gần Thục Sơn nhất. Năm đó, vì bận việc giang hồ nên y thường bỏ giờ, bị trừ sạch điểm hạnh kiểm, cộng thêm học mấy môn không đến nơi đến chốn, y không qua được điện thí. Năm sau, y biết sỉ nhục nên cố gắng học hành, nào ngờ trước giờ thi Ngự kiếm thuật, tiểu huynh đệ Trương Thạch Đầu bị ác thiếu tại bổn trấn hí lộng, treo lên cành cây, y đến cứu nên lỡ mất kỳ thi. Kỳ thật, Đặng Phương cho rằng, nếu chỉ cứu người thì cũng không đến nỗi muộn, nhưng y thấy tiểu đệ bị người ta dùng roi đánh thương tích khắp người thì nổi giận, giục ngựa chạy suốt hai mươi dặm đuổi theo gã ác thiếu vì nghe phong thanh mà bỏ chạy, đánh một trận nên thân, vì thế dù cố đến đâu cũng không quay lại được.

"Lão Đặng, nghe nói ngươi khẳng định với các huynh đệ rằng dù đao trên trời rơi xuống cũng sẽ qua đại thí hả?" Đường Mật hỏi khi xuất trường.

"Chắc thế, năm nay thế nào ta cũng qua." Đặng Phương đầy tự tin, rồi nhìn vào Đường Mật đáng sáng mắt, cười hì hì: "Đường Mật, ngươi nói những lời này để tiêu diệt đấu chí của ta hả?"

Trong lúc nói, cả hai đã đến giữa trường đấu, Đường Mật đặt tay lên kiếm, khẽ mỉm cười: "Không, ta chỉ muốn xác nhận một điểm, nếu là thế thật, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình." Đoạn nó cúi người thi lễ với thiếu niên áo lam.

Vị Sương ngắn hơn kiếm thường nên nếu Đường Mật đấu với Trương Úy hoặc người dùng trường kiếm như Đặng Phương thì nó thiệt thòi, nhưng lối dùng kiếm của Đặng Phương cũng tương tự Trương Úy, bình thường nó đấu với gã nhiều nên biết phương pháp tốt nhất đối phó với kiếm khí cương mãnh như thế là tăng tiết tấu, buộc đối thủ hòa theo tiết tấu của mình, rồi tìm cơ hội thắng lợi.

Hơn mười hiệp trôi qua, nó dần cuốn Đặng Phương theo nhịp ngày càng nhanh, bất quá Đặng Phương cũng không vừa, bị cuốn theo nhưng không loạn, hơn hai chục hiệp tiếp theo cũng vẫn chưa phân thắng bại. Đường Mật tính toán cách thắng, tất nhiên nó có thể học theo cách của Trương Úy và Vương Động, dựa vào nội lực hùng hậu nhưng công kích của Đặng Phương hơn hẳn Vương Động, nếu không cẩn thận bị y nắm mất tiên cơ thì chỉ còn nước bị động. Nó nghiên răng, dốc mười thành nội lực vào cây kiếm, hy vọng có thể nhanh chóng thắng lợi dựa vào ưu thế nội lực.

Sát na Đặng Phương va chạm với kiếm của nó, cảm giác một làn đại lực chấn động khiến tay y tê cứng, thầm kinh hãi sao một cô bé nhỏ nhắn thế kia mà có sức mạnh cỡ này, mấy chiêu sau không còn dám ngạnh tiếp nữa, cứ tránh né mấy chiêu đâm ra sa vào hạ phong. Càng đánh y càng ấm ức, vốn tưởng Đường Mật chỉ có ngộ tính về kiếm thuật, kiếm pháp tinh xảo, nên y từ bỏ lối xuất kiếm tùy hứng của mình, cẩn thận ứng phó với nó để dù thua thì người ta cũng thấy y thua vì kỹ nghệ kém hơn, ai ngờ hiện tại lại là kém về nội lực. Lúc chạm kiếm, y cảm giác được hậu lực của Đường Mật liên miên bất tuyệt, rõ ràng dốc nội lực vào đó mới đạt được, nếu sau này ai đó biết nam tử hán như y lại không địch nổi nội lực của Đường Mật thì thật mất mặt.

Y nghiến răng, tự nhủ: "Đành dùng cách đó."

Hai bóng người một đỏ một lam đứng giữa Nghĩa Kim điện giao đấu đến hồi gay cấn, Tiêu Vô Cực khẽ than: "Thiếu niên này là tân kiếm chủ của Ly Hồn kiếm. Y có biết mình lấy được thanh kiếm thế nào chăng?"

"Đúng, y tên Đặng Phương, năm đó khi lấy được thanh kiếm này, Hiển có cho y biết về cây kiếm." Mục Hiển đáp, hơi nhíu mày, nhìn trận đấu chăm chú, chợt phát hiện mới qua hai năm mà kiếm đồng vốn không cao hơn thanh Ly Hồn bao nhiêu đã thay đổi nhiều, có dáng dấp nam tử hán.

"Ngươi biết ma tướng Thi vương không?" Lúc đó Mục Hiển hỏi.

Thiếu niên đang hớn hở vì tìm được kiếm, ôm cây cự kiếm không tương xứng với thân hình, đáp: "Biết ạ, chẳng phải là võ tướng thiên hạ đệ nhất trăm năm trước ư, nghe nói sau đó vì không cam tâm chiến bại, chết rồi còn hóa làm Thi vương, yêu vật mạnh nhất thiên hạ."

"Ừ, thanh kiếm này do Thi vương dùng trước khi chết."

Mắt thiếu niên không giấu được hưng phấn, ngón tay rà trên lớp vỏ kiếm bằng da thanh mãng: "Quả nhiên rất được, đúng là kiếm của Đặng Phương ta."

Mục Hiển nhíu mày, giữa hai chân mày hằn lên vết nhăn thật sâu: "Mỗi cây kiếm khi kiếm chủ chết đi sẽ bước sang cuộc sống mới, vì thế cây kiếm từng thuộc về ai không quan trọng nhưng kiếm này thì khác, kiếm hồn của nó có thể kết hợp với hồn phách kiếm chủ trong lúc giao đấu, chân chính đạt đến nhân kiếm hợp nhất, phát huy sức mạnh của kiếm chủ đến mức tối đa."

"Chả trách năm xưa ma tướng Thi vương mạnh đến vậy." Thiếu niên tỉnh ngộ.

"Nhưng kiếm và hồn phách kết hợp có nghĩa là hồn phách kiếm chủ rời thân thể hợp với kiếm, tất cả lấy kiếm làm chủ đạo, thân thể hoàn toàn thành công cụ, vì thế gọi là Ly Hồn. Ngươi muốn có sức mạnh kiểu đó ư? Nếu khống chế không tốt, ngươi sẽ thành thây ma chỉ biết múa kiếm, giết người."

Thiếu niên đảo mắt, hỏi đầy thông minh: "Vậy con còn được chọn lựa khác không?"

"Không, chí ít trong kiếm thất không còn kiếm nào nhận ngươi nữa." Mục Hiển đáp, không nói nốt nhưng thiếu niên hiểu, không có kiếm thì không cần ở lại Thục Sơn nữa.

"Tất nhiên con lấy." Thiếu niên đáp ngay, hỏi tiếp: "Lúc chiến đấu kết hợp với kiếm hồn, khi kết thúc là sẽ phân ly ư?"

"Đúng, kỳ thật chỉ mình kiếm chủ hiểu được quá trình đó thế nào, ta nhắc nhở ngươi thôi, đừng bị sức mạnh thể nghiệm mê hoặc, phải nhớ mình là chủ nhân của Ly Hồn kiếm."

Thiếu niên mỉm cười, Mục Hiển giữ ấn tượng rất sâu với nụ cười đó, xán lạn như tuổi trẻ quả quyết, phảng phất không gì ngăn được. "Không bao giờ, con không phải kẻ ngốc như Thi vương." Lúc đó thiếu niên đáp như vậy.

"Thật ư?" Mục Hiển lẩm bẩm, nhìn kiếm phong của lam y thiếu niên gầm rít giữa điện: "Thi vương năm xưa cũng không phải kẻ ngốc gì."

Các kiếm đồng quan sát bên ngoài không hiểu Ly Hồn, chỉ cảm thấy bất ngờ với biến hóa kịch tính đang diễn ra. Rõ ràng Đường Mật chiếm thượng phong, càng đấu thì ưu thế của nó càng rõ ràng, cơ hồ ai cũng nhận ra nó sẽ thắng trận này thì đột nhiên Đặng Phương như biến thành người khác, kiếm pháp lưu sướng khác nào một phần của thân thể, kiếm khí cũng lẫm liệt hẳn, trong vòng mười chiêu là bức Đường Mật đến bờ thất bại.

Đường Mật càng đấu càng bực, vì sao cục thế sắp thắng đến nơi lại bị Đặng Phương bất ngờ xoay chuyển, lẽ nào tên gian hoạt này vẫn ẩn tàng thực lực thật sự? Nó nhìn vào gương mặt đối thủ, Đặng Phương đang cực kỳ chăm chú, phảng phất không còn liên hệ gì với thế giới bên ngoài cây kiếm. Nó biết một kiếm thủ phải tập trung chú ý trong lúc đối chiến nhưng thực sự ngưng thần được vào cây kiếm thì có mấy ai? Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ có làm được không?

Ngay lúc nó phân tâm, xuất kiếm có sai sót, kiếm của Đặng Phương bức tới ngay, tấn công liền mấy kiếm. Đường Mật chật vật đón đỡ, một đạo bạch quang vút qua, nó cảm giác đầu vai lạnh buốt, tay áo trái bị Đặng Phương dùng kiếm phong xé toạc một mảnh lớn, vết thương đáng sợ lại hiện ra, được làn da trắng cùng tà áo đỏ phản chiếu càng trở nên khó coi.

Đường Mật nổi giận, nhưng trường kiếm của Đặng Phương không cho nó cơ hội lấy hơi. Nó định vung kiếm phản kích thì một bóng lam từ tầng hai lướt nhanh qua, hàn khí cuốn tới hất bay kiếm của Đặng Phương, y loạng choạng ngồi bệt xuống đất, mắt nhìn Đường Mật chằm chằm, lẩm bẩm: "Thế nào, ta thắng rồi chứ."

Người đó liếc Đặng Phương rồi nhìn Mộ Dung Trinh Lộ ở gần đó: "Mộ Dung Trinh Lộ, ngươi dạy kiếm đồng thế nào thế, rõ ràng thắng rồi còn không ngừng tay, muốn đổ máu hả?"

Mộ Dung Trinh Lộ bước lên kéo Đặng Phương lại, sắc mặt rất khó coi: "Vâng, do Trinh Lộ dạy dỗ không tốt, Đặng Phương, thắng rồi sao còn không dừng tay, mau tạ lỗi với Cố tông chủ."

Đặng Phương vẫn sững ra không phản ứng, sắc mặt còn ửng đỏ vì hưng phấn.

Cố Thanh Thành bất mãn liếc y, thuận tay kéo Đường Mật dậy, đặt tay lên vai nó: "Bất tất xin lỗi ta, gọi hai kiếm đồng xuống đi."

Đường Mật theo quán tính nắm lấy nửa ống tay áo, trong lòng mê loạn, sao lại thua như thế nhỉ?

Trương Úy và Bạch Chỉ Vi chưa từng nghĩ nó sẽ thua, đặc biệt là Trương Úy, xưa nay gã cho rằng mình nỗ lực tỷ võ, mục đích lớn nhất là không để Đường Mật và Bạch Chỉ Vi bỏ lại sau lưng chứ không phải né tránh kỳ thi ở Nghĩa Kim điện. Ở cùng hai cô lâu ngày, gã biết cả hai đều là kỳ tài tập võ hiếm thấy, lại gặp nhiều kỳ ngộ, tất sẽ tiến tới băng băng. Gã từng luyện tập cùng một điện với kỳ tài Hoàn Lan, công nhận y để lại dấu ấn khiến người ta hâm mộ và bất lực vì không theo kịp, nhưng gã chưa từng muốn đuổi theo. Không rõ từ khi nào, gã phát giác mình sợ có ngày chỉ thấy bóng hai cô ở phía trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

Không phải kiểu người kém cỏi không dám xưng huynh gọi đệ với hào cường hiệp sĩ mà là không muốn đứng ở vị trí đó để gọi. Trong lòng thiếu niên chưa từng biết sợ là gì dấy lên ý niệm này, chợt nhận ra mình cũng có điều cân nhắc được mất.

Hiện tại, Đường Mật đã thua.

Lúc Trương Úy xuất chiến, nhìn Chu Tĩnh mặc áo đỏ đứng lặng đối diện, phát giác tâm cảnh tỷ võ bất tri bất giác thay đổi, thắng bại không còn quan trọng nữa, gã chỉ muốn tìm lấy một đối thủ, giao đấu lâm ly dưới điện đường rộng lớn này.

Trận chiến này, thiếu niên áo lam thắng áp đảo.


/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status