Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 141-143: Chạy

/106


Đường Mật nhớ lúc Ngọc Diện tấn công Tiêu Vô Cực, bộ pháp ông ta sử dụng là Ma La vũ, tựa hồ hiểu ra thêm một chút: "Ngọc Diện tỷ tỷ, chưởng môn là người đã hại tỷ tỷ?"

Ngọc Diện biến sắc, Nhạc Oánh cũng biến sắc. "Được, dù gì ta cũng không còn sống lâu nữa, hôm nay sẽ cho hai muội muội biết việc đó. Hoàn Lan, ra cửa canh gác giúp ta." Ngọc Diện nói đoạn, Hoàn Lan lui ra cửa, nàng ta biết đại hạn đã tới, cố nén hận ý trong lòng xuống, nói với khẩu khí bình tĩnh: "Trên mặt ta đầy vết thương hình củ ấu do chu kế tạo thành, những vằn vện màu xanh hiện thời là tác phẩm của lão Mạc để che đi những vết thương đó."

Nhạc Oánh và Đường Mật tuy ngoài mặt không thể hiện nhưng trong lòng đều chấn kinh. Chu kế là nguyên liệu chủ yếu chế tạo thủ cung sa, xử nữ bị chu kế rạch phải thì vết thương lành ngay, còn không phải xử nữ thì vĩnh viễn để lại dấu vết. Hai người đều biết Ngọc Diện sinh ra ở Thục Sơn, chỉ hứng thú với võ học, chưa từng biết gì về chuyện nam nữ, hơn hai mươi năm trước rời Thục Sơn cũng chưa từng nghe nói có qua lại với nam tử nào, vì sao bị chu kế để lại vết thương.

Ngọc Diện biết hai người đã hiểu ý, không cần giải thích tiếp, liền nói: "Lúc đó ta tuy không còn nhỏ, cả Nhạc Oánh muội muội cũng đã gả cho người ta, nhưng ta chưa từng động lòng với nam tử nào, chỉ một lòng muốn thành tựu về võ học, chưa đầy ba mươi đã trở thành trưởng sứ của Khí tông, cực kỳ hiếm thấy trong số các nữ tử Thục Sơn. Tiếc rằng ta chưa từng trải sóng gió trên giang hồ, không hiểu nhân thế hung hiểm, võ công đến đâu cũng không địch nổi ác nhân. Một hôm ta luyện võ buổi đêm, gặp một người bịt mặt tập kích, người đó cũng luyện được một thân công phu Thục Sơn, tương đương với ta. Ban đầu ta cho rằng hắn có ý xấu, nhưng qua mười chiêu thì biết người bịt mặt không hạ sát chiêu, cơ hồ muốn luyện võ cùng ta, ta nổi tính trẻ con, cho rằng đồng môn muốn cùng luyện nhưng sợ thua nữ tử nên mới bịt mặt mà tới. Hôm đó giao đấu thật sự hứng trí, võ công của hắn kém hơn một chút, sau cùng thất bại đi mất. Tối hôm sau, hắn lại đến luyện cùng ta, liên tiếp ba ngày đều thất bại. Đến ngày thứ tư, bộ pháp của y chợt biến đổi, chính là Ma La vũ. Ta chưa từng thấy Ma La vũ, càng đấu hưng phấn hơn, còn hắn lợi dụng bộ pháp phiếu hốt đông tránh tây né, dần dụ ta đến một sơn cốc mọc đầy loại hoa nhỏ màu trắng thơm nức, ta ngửi vào liền mất đi ý thức cùng tri giác. Lúc tỉnh lại thì thấy y phục nhàu nát, mặt tựa hồ bị gai hoa cào thành những vết nhỏ, biết rằng đã xảy ra chuyện. Sau đó lâu ngày mà vết thương không lành thì hiểu hẳn, ta là nữ tử, sao có thể mang vết thương chu kế này mà gặp người khác, đành lén gặp hảo hữu Mạc Thất Thương nhờ nghĩ cách. Tuy bất đắc dĩ phải dùng màu xanh che đi nhưng ta vẫn thấy không còn mặt mũi gặp ai, càng sợ bị hỏi đến, làm mất mặt cha là tông chủ, vì thế mới rời Thục Sơn."

Đường Mật không ngờ nàng ta từng trải qua việc đau lòng như vậy, nổi giận: "Ngọc Diện tỷ tỷ cho rằng Tiêu chưởng môn là kẻ vô sỉ sử dụng Ma La vũ đó?"

Không đợi Ngọc Diện đáp, Nhạc Oánh thần sắc hoảng loạn biện giải: "Không phải, Vô Cực luôn coi tỷ tỷ là bằng hữu tốt, không thể gây ra việc như thế."

Lửa giận dâng lên trong lòng Ngọc Diện, phất tay gạt song chưởng Nhạc Oánh đãng giúp mình vận công, mắng: "Giờ muội còn nói giúp hắn, nếu muội cho rằng hắn không phải loại người đó thì sao sau khi tỷ võ tranh chưởng môn còn chia tay hắn? Hôm nay vì sao Tạ Thượng lại muốn tỷ võ?"

Nhạc Oánh biết Ngọc Diện dựa vào nội lực của mình mới kéo dài được sinh mệnh, vội đưa hai tay ra, không ngờ Ngọc Diện nổi tính trẻ con, hất tay Nhạc Oánh ra, thân hình loạng choạng ngã vào lòng Đường Mật, nói với Nhạc Oánh bằng giọng đầy phẫn hận: "Nhạc Oánh, vì thân phận nên ngươi đừng nói gì nữa, ngươi gọi ta là tỷ tỷ ngần ấy năm, ta chỉ muốn ngươi lần cuối cùng nhìn rõ xem mình đã lấy người thế nào…" Đoạn chụp lấy tay Đường Mật, thở hồng hộc nói: "Đường Mật, tuy muội và ta quen nhau chưa lâu, muội cũng không nợ gì ta, nhưng nể tình chữa thương, ta xin muội thay ta báo thù sau khi ta chết."

Đường Mật tuy biết sức mình khiêu chiến Tiêu Vô Cực khác nào kiến càng lay cổ thụ, nhưng nghĩ đến Ngọc Diện cả đời đau khổ, liền đáp: "Được, muội đồng ý."

Nhạc Oánh thấy ánh mắt Ngọc Diện đã loạn, vội giải thích: "Vô Cực chỉ cố chấp giữ ngôi chưởng môn, nhưng vảo vì thế mà thương tổn đến bằng hữu từ bé thì không phải, tỷ tỷ, tỷ tỷ, nghe muội nói đã."

Đường Mật nhì Ngọc Diện trong lòng, con ngươi nàng ta trợn hẳn lên, ám đạm vô quang, đã đi rồi. Nó vẫn nghe Nhạc Oánh biện hộ cho Tiêu Vô Cực thì đột nhiên nổi giận, đẩy đôi tay định đỡ lấy Ngọc Diện ra, mắng: "Hay cho kẻ không thương tổn đến bằng hữu từ thủa bé, tỷ có biết Mục điện giám cũng do hắn giết không?"

Nhạc Oánh trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình, định hỏi tiếp thì cửa phòng bật mở, Hoàn Lan bị ném vào, rơi phịch xuống đất, một người lên tiếng: "Không sai, Mục Hiển do ta giết thì sao, y đi vào con đường tà ma, phạm đến Đọa Thiên đại nhân, còn định lan truyền lời đồn đại, đoạt ngôi chưởng môn của ta, hủy đi cơ nghiệm trăm năm của Thục Sơn. Bại loại như thế không đáng giết hả?" Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

Nhạc Oánh thấy người đến là phu quân Tiêu Vô Cực, nghe lão nói vậy liền chất vấn: "Vậy Ngọc Diện tỷ tỷ là do ngươi hại?"

Tiêu Vô Cực đáp: "Ta không biết việc của Ngọc Diện, nhưng ta thề với trời chưa từng hại Ngọc Diện."

Đường Mật hừ lạnh: "Kế sách độc ác tá đao sát nhân ngươi cũng nghĩ ra được, thề thốt làm gì."

Tiêu Vô Cực nắm Thục Sơn hơn mười năm, chưa từng có ai dám nói với lão như vậy, cộng thêm đang buồn bực vì bại dưới tay Tạ Thượng, sát ý đột nhiên dấy lên, giờ kiếm tấn công Đường Mật. Cũng may Hoàn Lan phòng sẵn, vung kiếm gạt đi, Nhạc Oánh vội cầm kiếm lên đứng trước mặt Đường Mật, thần sắc lẫm liệt: "Tiêu Vô Cực, dù hôm nay hay về sau, chỉ cần Nhạc Oánh ta còn sống thì ngươi không được động đến hài tử này."

Tiêu Vô Cực nhìn dáng vẻ quyết tuyệt của ái thế, cơn giận trong lòng bình tĩnh lại, ngửa mặt thở dài, khẩu khí đượm buồn thương: "Năm nay y lại tặng muội cỏ Đồng quản hả?"

"Ta vẫn không cần."

"Vậy, lời ta nói muội có đồng ý tin không?"

"Đồng ý, chỉ cần ngươi nói thật." Nhạc Oánh cố dịu giọng.

"Ta không biết hài tử này và Ngọc Diện nói gì với muội nhưng ta thật sự chưa từng hại đến Ngọc Diện. Còn Mục Hiển thì đáng tội, ta tá đao sát nhân bất quá vì e ngại võ công của y lợi hại, thứ nữa là không muốn người ta nghĩ Thục Sơn chúng ta tàn sát lẫn nhau hoặc lời đồn rằng điện giám Ngự Kiếm đường tu luyện tà thuật truyền ra. Mục Hiển vong mạng vì đấu với hồn thú của Ma vương, coi như cũng oanh oanh liệt liệt."

Đường Mật thấy lão lại bảo Mục Hiển tu luyện tà thuật thì càng tức giận: "Chả trách Ngọc Diện bảo ngươi cổ hủ, Mục điện giám điều tra toàn là sự thật, ngươi không thừa nhận, tự lừa mình đã đành, lại còn chỉ trích điện giám đi vào tà lộ. Đọa Thiên đại nhân cũng không xác định được mình có chuyển thế được không, ngài không kỵ húy dùng tà thuật thì sao các ngươi lại ngại nhắc tới? Giờ các ngươi luôn miệng nói là ý nguyện của Đọa Thiên đại nhân, thật ra có mấy phần là ý nguyện thật sự của đại nhân, bao nhiêu phần là do các ngươi tự bịa ra?"

Tiêu Vô Cực không ngờ nó biết nhiều như thế, nhất thời cân nhắc nên xử trí kiếm đồng phiền nhiễu này thế nào, nhưng thấy ánh mắt nửa tin nửa ngờ của thê tử, lại nhớ ra mình không còn là chưởng môn Thục Sơn, chợt thấy tính toán nhiều cũng thế mà thôi, lòng lão ảm đạm hẳn, sát ý tiêu tan, cụp mắt xuống tra kiếm vào bao: "Mỗi người đều mang trong lòng một thứ không thể rũ bỏ, thứ ta tin tưởng từ bé sao có thể để người khác phá hủy, bất quá ta chỉ dùng cách mình cho là chính xác để bảo vệ Thục Sơn." Lão nhìn Nhạc Oánh thật sâu: "Nhưng ta thừa nhận giết Mục Hiển vì y nhắm đến ghế chưởng môn của ta, có thủ dụ của y làm chứng. Oánh nhi, vì ngôi chưởng môn mà ta mất đi quá nhiều, sao có thể để y đạt thành? Còn về Ngọc Diện, ta chưa từng làm gì có lỗi, sao hôm nay Ngọc Diện lại muốn dồn ta vào tử địa? Muội không tin cũng được, ta không còn là chưởng môn Thục Sơn, muốn đến trả thù thì chỉ cần thấy đủ bản lĩnh cứ việc tới." Đoạn lão khẽ thở dài bước đi.

Đường Mật ngẩn người, nhận ra người xấu mình muốn bắt đã đi mất, nhất thời không biết nên làm gì. Nhạc Oánh khẽ kéo tay áo nó, dịu giọng: "Hài tử, có muốn nghe ta nói không? E rằng hài tử hiểu lầm việc của Ngọc Diện."

Đường Mật cảm giác tư duy hỗn loạn, gật đầu theo phản ứng, Nhạc Oánh thương cảm vuốt tóc nó: "Lúc ta quen Vô Cực cũng chỉ bằng tuổi muội, y là đại ca ca nghiêm túc của Kiếm tông còn là búp bê nhỏ của Ngự Kiếm đường. Vì ta thích y nên sau đó lên Kiếm tông bái làm môn hạ của Ngân Hồ, đến khi ta và Vô Cực thành hôn mà vẫn không biết sư phụ thích mình. Việc đó không cần nói nhiều nữa, chỉ nói về Vô Cực thôi." Nàng ta nói đến đó, nhìn lên hư không như muốn nhìn thấy ảo ảnh từ xa xưa: "Mười hai năm trước, Vô Cực đợi đến kỳ tỷ võ chưởng môn đầu tiên kể từ khi đảm nhiệm chức tông chủ Kiếm tông, lúc đó võ công của y gần như không có đối thủ tại Thục Sơn, người duy nhất thắng được chính là chưởng môn đương thời, sư phụ Ngân Hồ của ta. Vô Cực rất lo, với võ công của sư phụ, nếu người muốn tỷ đấu thì chức chưởng môn nắm chắc trong tay thêm mười năm nữa, Vô Cực tuy là đệ tử nhưng có nhiều khác biệt với sư phụ. Muội cũng biết tính Ngân Hồ, quản lý Thục Sơn không nghiêm, thưởng phạt theo hứng nên giang hồ e ngại, chỉ nhờ uy tín trăm năm của Thục Sơn mới duy trì được cục diện. Nói chung Thục Sơn dưới quyền Ngân Hồ khác xa Thục Sơn trong tưởng tượng của Vô Cực, y vẫn luôn mong muốn chỉnh đốn lại theo ý mình, nên trước khi tỷ võ đã giả bút tích của ta viết thư cho sư phụ, nói ta thích sư phụ đã lâu, bất quá e ngại thân phận nên mới ẩn nhẫn trong lòng, chỉ cần sư phụ đồng ý bỏ ngôi chưởng môn thì ta sẽ cùng người cao bay xa chạy, ẩn cư sơn lâm, ước hẹn cả thời gian và địa điểm ra đi. Muội cũng biết Ngân Hồ thật thà, chức chưởng môn còn lâu mới sánh được với tình ý nhi nữ, vì thế sư phụ đã không tham gia tỷ võ."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó sư phụ thấy quá ngày mà ta chưa đến liền nổi giận chất vấn, ta vốn bị che mắt, nhưng nghe qua là biết ngay ai giở trò, bởi ta vẫn biết chỉ mình và Vô Cực hiểu được chuyện sư phụ thích ta, nhưng khi ấy theo bản năng, ta muốn bảo vệ Vô Cực, liền bảo Ngân Hồ là ta cố ý gạt sư phụ để phu quân lên làm chưởng môn, có bản lĩnh thì cứ nói ra mưu kế của ta với chúng nhân. Sư phụ nghe xong thương cảm vô cùng, từ đó đi xa." Sắc mặt Nhạc Oánh xạm đi, mắt ầng ậng nước.

"Tỷ đúng là ngốc, Tiêu, à, chưởng môn dám làm mọi thứ, kể cả tình ý của tỷ cũng đem ra tính toán." Đường Mật vốn định mắng nàng ta nhưng ngữ điệu nhu hòa, không đành lòng nặng lời với nữ tử như thế.

Nhạc Oánh cười tham: "Sao ta lại không biết nên sau hôm đó ta đến Bích Ngọc phong tĩnh tu, hơn mười năm liền không gặp Vô Cực một lần."

"Lần đó Ngân Hồ sao lại biết do chưởng môn giở trò?"

"Chân tướng việc này vốn chỉ có ta và Vô Cực biết, còn vì sao Ngân Hồn biết thì ta không rõ. Ta và Ngân Hồ hơn mười năm không gặp, không ngờ hai năm trước y đến Thục Sơn bái tế, nghe nói phu nhân chưởng môn tĩnh tu từ sau lần tỷ võ mười năm trước, liền cho rằng có liên quan đến y, mang cỏ Đồng quản đến hỏi ta năm xưa có ẩn tình chăng, nhưng ta khéo léo cự tuyệt."

"Ừ, năm đó bọn muội có gặp Ngân Hồ."

"Không ngờ năm đó sư phụ đột nhiên mang cỏ Đồng quản đến nói là biết mọi chuyện, sẽ đoạt lại thứ đã mất vào lễ thọ, ta sợ xảy ra chuyện nên mới ẩn thân trong đám đông, chỉ không ngờ ra mặt lại là Ngọc Diện tỷ tỷ." Nhạc Oánh không nén được nữa, trào lệ nắm tay Đường Mật: "Việc Mục Hiển thì ta không biết ai đúng ai sai nhưng biết là nếu Vô Cực thật sự cho rằng Mục Hiển uy hiếp đến Thục Sơn thì y sẽ hạ thủ. Còn về việc giữa chúng ta và Ngân Hồ thì ta đã cho muội biết rồi, giờ chức chưởng môn quay lại với Ngân Hồ, coi như kết thúc mọi sự. Có ai hiểu chồng hơn vợ, ta tin Ngọc Diện tỷ tỷ không phải do Vô Cực hại."

Đường Mật vốn cho rằng một người si tình đến ngu xuẩn thì đáng mắng chửi nhưng lúc đó dáng vẻ khổ não của Nhạc Oánh khiến nó không mắng nổi, chỉ gạt tay nàng ta ra: "Uy hiếp đến Thục Sơn hay đến hắn thì e rằng chỉ trong lòng y biết rõ." Đoạn nó đứng dậy, đỡ lấy thi thể Ngọc Diện: "Hoàn Lan giúp ta, mau để Ngọc Diện tỷ tỷ nhập thổ vi an."

"Hài tử, vẫn muốn trả thù Tiêu Vô Cực hả?" Nhạc Oánh hỏi gặng.

"Ân oán phải kết thúc, cừu nhân cũng không chỉ có một người."

Đêm đó, cả Ngự Kiếm đường đều xáo động, qua hơn trăm năm lần đầu tiên Thục Sơn mới xuất hiện cục diện một người nắm cả Ngự Kiếm đường và tam tông, ngay cả những kiếm đồng nhỏ tuổi cũng thấy bầu không khí dị thường, xúm nhau lại khe khẽ bàn luận, đoán xem sẽ xảy ra biến hóa gì trọng đại.

Gió đêm thổi qua rừng núi, trở nên dịu hẳn, cây cối khẽ lay động, xào xạc xạc xào.

Ba mươi tháng Tư, đêm không trăng, trời tối như mặc, năm thiếu niên ở trong rừng vây quanh đống lửa, ánh mắt đượm nét kinh ngạc nhìn ngọn lửa bập bùng, sáng rỡ.

"Ngươi cho rằng ai hại Ngọc Diện tỷ tỷ?" Bạch Chỉ Vi hỏi.

"Ta cũng không biết, bất quá không cần nghĩ vội. Trước đây ta chỉ suy đoán nhưng giờ có thể khẳng định kẻ chủ mưu không chỉ mình Tiêu chưởng môn." Đường Mật đáp chắc nịch.

"Với tâm tính của Tiêu chưởng môn tuyệt không liên thủ với người Ma cung, nhưng dấu vết về Ma cung nhiều quá, nếu không ngoài dự đoán thì gian tế Ma cung ẩn trong Thục Sơn lợi dụng Tiêu chưởng môn và Mục điện giám có hiềm khích để thúc đẩy tất cả." Mộ Dung Phỉ tán đồng.

Không để Đường Mật nói gì, Bạch Chỉ Vi đã tiếp lời: "Ta cũng thấy vậy, nếu lúc ở địa cung Cố tông chủ thấy Đường Mật nhưng lại giấu hộ thì tông chủ đáng nghi nhất. Đường Mật, có đúng không?" Đường Mật đã nghĩ về việc này nhiều lần nhưng bị người khác nói ra thật không dễ chịu, nó tránh ánh mắt thiếu nữ sáng đến bức lòng người, đáp: "Đúng."

Manh mối đến đó là đứt, Tiêu Vô Cực đi mất tích, Mộ Dung Phỉ được phân công giám thị Cố Thanh Thành cũng không phát hiện được gì, Đường Mật mong ngóng nhưng Dị bảo quán không tin không tức, cả nhóm chỉ còn cách nén lòng lưu ý tình thế của Thục Sơn, đợi ngày vào hồ Ảo hải.

Đường Mật và Bạch Chỉ Vi ban đêm vẫn vào tĩnh thất trong địa cung đọc sách vở Vương Lẫm để lại, chú ý cả những câu ông ta chú ở lề sách. Có lúc nảy sinh cả cảm xúc với những cảm nghĩ của Mục Hiển ghi lại lúc đọc sách, lâu dần tuy không chân chính học tập những pháp thuật đó nhưng hiểu tà thuật hơn nhiều. Quan trọng nhất là Đường Mật hiểu thấu triệt hơn Vương Lẫm nghĩ gì trong những ngày tháng sau cùng, có lúc bất ngờ nhìn trăng sáng trên trời, nó lại nảy sinh dự cảm kỳ dị, như thể đến rằm tháng Tám vào hồ Ảo hải, nhìn tận mắt những bố trí sau cùng của Vương Lẫm là sẽ giải khai được mọi câu đố.

Mùa hè thấm thoát tràn tới rồi lặng lẽ đi dần sang thu. Có lúc Đường Mật cảm giác quá bình tĩnh, rõ ràng là Thục Sơn đã thay đổi mà sao yên tĩnh hơn bất kỳ lúc nào? Nhưng dù thế nào, ngày mười lăm tháng Tám cũng tới rồi…

Ngày hạ rất dài, lúc các thiếu niên cầm đĩa đèn từ mộ Vương Lẫm ra đến ảo hài, trời vẫn chưa tối hẳn, rừng núi dưới màn đêm đang buông còn vương lại một chút ánh vàng. Yêu thảo màu lam vươn mình trong gió, thì thầm cười nói. Sương mù chợt dâng lên, màn sương trắng đục thấm vào cây cỏ, thoáng sau đã bị gió thổi tan. Ngẩng mắt nhìn, hư không tối tăm phía trước sững sừng khu rừng đen thẫm. Các thiếu niên đi vào Ảo hải, Mộ Dung Phỉ nhìn cổ thụ và dây leo vạn năm bất biến, chợt hồi tưởng lại hai năm trước cả nhóm cùng vào Ảo hải, buột miệng: "Giống hệt lúc chúng ta vào bắt yêu xà, không có gì thay đổi cả."

"Không phải, con người thay đổi rồi." Đường Mật nói tiếp.

"Không phải mấy chúng ta ư?" Trương Úy không hiểu lắm.

"Ngốc, ngươi không thấy ta cao lên rồi hả?" Đường Mật giả bộ giận.

"Ừ, đầu to không thay đổi, vẫn là khúc gỗ." Bạch Chỉ Vi tỏ ra nghiêm túc.

Trong lúc nói cười, mấy đứa đi qua một tảng đá, Đường Mật chợt dừng chân đi quanh quan sát. Hoàn Lan nhìn tảng đá thật kỹ, tựa hồ nghĩ ra việc gì: "Khối đá chúng ta đã thấy vào năm bắt yêu xà, để bày trận, ta nhớ ngoài xa còn một tảng nữa, nhảy lên là nhìn thấy."

Đường Mật gật đầu: "Đúng, là tảng này, ở vị trí Kim." Đoạn nó nhảy lên nhìn ra xa, quả nhiên thấy một tảng khác, không giải thích gì mà tiếp tục lắc mình như xích điểu lướt sang tảng đá khác. Cả nhóm thấy nó đứng trên tảng đá quan sát một lúc rồi mới thi triển khinh công quay về chỗ cũ, nói với bốn đồng bạn: "Từ tảng đá này có thể thấy tảng khác, tổng cộng gồm bốn tảng, cộng thêm với hồ Ảo hải là thành Ngũ hành trận. Hồ Ảo hải ở vị trí Thủy, thuật Phách thủy tất phải tại hồ Ảo hải thi triển về vị trí Kim, Thổ."

Mộ Dung Phỉ nhíu mày: "Đường Mật, thuật Phách thủy đó thật ra là gì?"

"Thuật này không có tác dụng gì, chỉ để chẻ nước hồ Ảo hải, là pháp thuật do Đọa Thiên đại nhân sắp đặt sẵn." Đường Mật giải thích: "Dạo này ta và Chỉ Vi vẫn nghiên cứu di vật của Đọa Thiên đại nhân, nếu bọn ta đoán không sai thì nước hồ là kim thủy do máu và thủy ngân hòa trộn, bề ngoài trông giống nước nhưng thật ra cứng như đá."


/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status