Tinh Võ Môn

Chương 56-58: Đàm phán

/190


Lý Thư Văn hai mắt đảo quanh nhìn bốn phía cửa sổ đã bị lính Anh vây kín một vòng, lạnh lùng nói với Uy Nhĩ Sĩ: "Ngươi cho rằng như vậy là có thể uy hiếp được lão phu hay sao? Bây giờ khoảng cách giữa ngươi và lão phu chỉ xa có ba bước, lão phu chỉ cần vừa ra tay là có thể giết ngươi, ngươi cho rằng đám thủ hạ rác rưởi kia của ngươi nố súng có thể nhanh hơn được lão phu ra tay hay sao?"

Uy Nhĩ Sĩ cười nói:" Lý Thư Văn tiên sinh, ta tin tưởng ông có thể giết được ta, nhưng ông cũng không thể phủ nhận sau khi ông giết ta nhất định sẽ chết dưới súng bắn bừa, có phải không?"

Lý Thư Văn nghe vậy ha hả cười to, nói:" Đã tới loại tình huống này, lão phu đã không có đường lui, sớm đã không để ý đến sinh tử rồi! Nhưng mà lão phu lại có thể trước khi chết, lôi kéo theo một Vương tử dương mao tử nhà ngươi cùng chết với lão phu, cũng có thể tính là không bị thiệt!"

Một bóng người lại chợt lóe, chính là Hách Tư Quang kịp tới ngăn cản trước mặt Uy Nhĩ Sĩ, lại nghe hắn nói: "Thư Văn tiền bối, ta sẽ không để cho ngài giết Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, mặc dù ta không phải là đối thủ của ngài, nhưng nếu ngài cứ muốn nói chuyện xằng bậy, ta lại có thể ngăn cản ngài một chút, như vậy ngài chẳng những sẽ không giết được Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, mà sẽ còn bị lính Anh nổ súng bắn bừa giết chết. Cho nên ta khuyên ngài tốt nhất không nên làm càn!"

Lý Thư Văn tức giận nói:" Như vậy ngươi cũng chết chắc chắn rồi, Hách Tư Quang, ngươi sẽ chỉ vì một dương mao tử này mà không để ý đến tính mạng bản thân mình hay sao?"

Hách Tư Quang nói: "Vì tránh cho tiền bối ngài dẫn phát chiến tranh, hại chết dân chúng vô tội, Tư Quang dù chết cũng không tiếc!"

Uy Nhĩ Sĩ từ từ lui về phía sau hai bước, khi đến được khoảng cách tự cho là an toàn rồi, liền lớn tiếng nói với Lý Thư Văn: "Lý Thư Văn tiên sinh, bây giờ là ông không thể giết được ta nữa rồi, hay là đầu hàng đi, không nên chịu chết vô ích! Ta đã nói ra là nhất định giữ đúng lời, chỉ cần ông đồng ý làm huấn luyện viên dạy công phu cho ta, ta sẽ không truy cứu chuyện của ông..."

"Toàn bộ câm miệng hết cho ta!"

Người quát lên không phải là Lý Thư Văn, mà lại là Vương Chí Đạo, lại nghe hắn quát: "Mấy người các ngươi coi ta như là người vô hình hay sao? Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, một nữ hài tử này chắc là người của ngươi hả, ngươi có phải là không thèm để ý đến sống chết của nàng hay không?"

Mọi người đều ngạc nhiên, hình như lúc này mới nhớ tới còn có sự tồn tại của Vương Chí Đạo và Mã Lỵ. Chỉ thấy Vương Chí Đạo không biết từ lúc nào đã nhặt lên được cây súng lục ổ quay bị Lý Thư Văn đánh văng đi kia, nòng súng chĩa thẳng vào huyệt Thái Dương của Mã Lỵ.

"Nooo! Ngàn vạn lần xin đừng làm tổn thương vị hôn thê của ta!" Uy Nhĩ Sĩ thấy thế vội vàng lớn tiếng kêu lên.

"Hóa ra nàng chính là vị hôn thê của ngươi hả! Lúc trước ta nghe được nàng kêu 'cứu mạng' hình như là dùng tiếng Pháp, nàng chắc là người Pháp rồi! Ngươi là Vương tử Anh quốc, là người trong Hoàng gia Anh quốc, như vậy vị hôn thê Pháp quốc của ngươi nhất định là một nữ nhân có thân phận không vừa, nói không chừng cũng là con gái một nhân vật trọng yếu của nước Pháp." Vương Chí Đạo cười tủm tỉm dùng tiếng Pháp hỏi Mã Lỵ: "Mã Lỵ tiểu thư, có thể nói cho ta biết thân phận của ngươi hay không?"

Mã Lỵ thấy Vương Chí Đạo nói tiếng Pháp liền cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng mà dưới nòng súng đang chĩa vào đầu, liền thành thật nghiêm chỉnh trả lời: "Ta đây tên đầy đủ gọi là Mã Lỵ Phổ Ân Gia Tăng Lai (Mary Poincaré), cha ta gọi là Lôi Mông Phổ Ân Gia Tăng Lai (Raymond Poincaré), ông ấy chỉnh là Tổng thống hiện thời của nước Cộng hòa Pháp!"

"Ồ thật là không ngờ, hóa ra là con gái của Tổng thống Pháp quốc, vậy ngươi chính là công chúa Pháp quốc rồi? Vương tử cùng Công chúa, đúng thật là tuyệt phối!" Vương Chí Đạo thở dài, nói với Vương tử Uy Nhĩ Sĩ: "Nhưng mà thế này, Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, ta rất tò mò muốn hỏi một câu, nếu như công chúa Pháp quốc chết ở bên trong biệt thự của ngươi, không biết người Anh quốc các ngươi sẽ cùng Pháp quốc khai chiến trước, hay là sẽ cùng Trung Quốc chúng ta khai chiến trước?"

Uy Nhĩ Sĩ sắc mặt biến đổi một chút, nhưng mà hắn rất nhanh đã trấn tĩnh xuống được, nói: "Khả năng lớn nhất là Anh Pháp hai nước liên hợp lại, cùng đồng thời khai chiến với Trung Quốc!"

Vương Chí Đạo nghe vậy cười nói: "Nghe khẩu khí của Vương tử thì hình như rất thích chứng kiến kết quả này hả, ngươi không phải là đang ám chỉ ta giết Mã Lỵ công chúa, để cho việc này có thể phát sinh đấy chứ?"

Mã Lỵ nghe vậy sắc mặt không khỏi tái nhợt đi, đôi mắt xanh hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Uy Nhĩ Sĩ. Uy Nhĩ Sĩ thấy thế cả giận nói với Vương Chí Đạo: "Ta không có cái ý tứ đó, ngươi đừng có đoán lung tung!"

Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Ta đã sớm nghe nói qua đại danh của Vương tử Uy Nhĩ Sĩ rồi, nghe đồn Vương tử Uy Nhĩ Sĩ chính là một Vương tử 'bỏ hết giang sơn yêu người đẹp', nhưng mà bây giờ thoạt nhìn có chút không giống như lời đồn cho lắm. Ngươi hình như không có chút lo lắng nào đến sinh tử của vị hôn thê của ngươi? Nếu không phải là như thế, ngươi đã không để cho nhiều lính Anh chĩa súng vào chúng ta như vậy, chẳng lẽ ngươi không lo lắng rằng ta bị kích động dưới sự uy hiếp, không cẩn thận sẽ bị cướp cò, khiến cho vị hôn thê của ngươi mất mạng hay sao?"

Uy Nhĩ Sĩ nghe vậy sắc mặt tái đi, do dự trong chốc lát, liền hướng tới đám lính Anh ngoài cửa sổ phất tay nói: "Các ngươi mau rời đi khỏi chỗ đó, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép xuất hiện!"

Đám lính Anh kia đồng loạt hô to một tiếng "rõ", lại nhất tề thu súng, rút lui về sau, tất cả động tác đều trơn tru như lưu thủy hành vân, giống như là đã diễn luyện qua cả ngàn vạn lần, biểu hiện ra tố chất rất tốt.

Thấy đám lính Anh kia đã rời đi khỏi cửa sổ, Lý Thư Văn không khỏi cười to với Vương Chí Đạo, nói: "Tốt, tiểu tử, ngươi làm tốt lắm!" Tiếp theo lại quay lại nói với Uy Nhĩ Sĩ: "Dương mao tử, lúc này đây để ta xem còn có ai có khả năng cứu được ngươi, một Hách Tư Quang này, cùng với thằng ngoại bang kia, lại thêm kiếm thủ dương mao tử kia nữa sao? Ba người bọn họ cho dù cùng hợp lại xông lên một lúc cũng không thể ngăn cản được lão phu giết ngươi! Ngươi không phải muốn học công phu của lão phu hay sao? Tốt, lão phu cho ngươi trước khi chết được học thật tốt!"

Lý Thư Văn vừa nói vừa tiến lên trước từng bước, Hách Tư Quang, Thái quyền thủ cùng An Đức Liệt kia thấy thế biến sắc, mặc dù biết rõ không địch lại, nhưng mà vẫn cố gắng chịu đựng nội thương, đến ngăn cản trước mặt Uy Nhĩ Sĩ, dũng cảm đối mặt với một siêu cấp sát thần Lý Thư Văn này.

Lý Thư Văn thấy thế cười to, nói: "Tốt lắm, ba người các ngươi cùng lên đi, lão phu đã lâu không có đánh nhau thống khoái như vậy. Đến đây đi, đừng để lão phu thất vọng!"

Lý Thư Văn đang muốn phát động công kích, bỗng lại nghe được Vương Chí Đạo hét lớn: "Dừng tay, ta gọi các ngươi dừng tay, có nghe hay không?"

Lý Thư Văn không nhịn được, nói: "Tiểu tử, không cần phải gọi bọn hắn dừng tay, lão phu có thể giải quyết hết bọn họ!"

"Ta là đang gọi ông dừng tay! Lý Thư Văn tiền bối, ta gọi là gọi ông dừng tay, có nghe hay không!" Vương Chí Đạo hô ầm ĩ cả lên.

Lý Thư Văn nghe vậy ngạc nhiên, quay đầu lại, trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo hỏi: "Tiểu tử, ngươi nói cái gì, ngươi muốn lão phu dừng tay, tại sao lại muốn lão phu dừng tay?"

"Tại sao ư, ta còn đang muốn hỏi ông đây, tiền bối, ta còn muốn hỏi ông định làm gì?"

"Thì đương nhiên là giết dương mao tử này!" Lý Thư Văn chỉ vào Uy Nhĩ Sĩ nói.

"Sau khi giết hắn xong thì làm cái gì tiếp đây? Tiền bối, đầu óc ông hồ đồ hay sao, hắn là Vương tử Anh quốc, ông giết chết hắn, chúng ta làm sao thoát thân? Cho dù ông không muốn sống, nhưng mà ta vẫn còn muốn sống đó!" Vương Chí Đạo không khách khí quát ầm lên với Lý Thư Văn.

Lý Thư Văn trên mặt nổi rõ tức giận, liền quát Vương Chí Đạo: "Tiểu tử, ngươi đối với lão phu hô to gọi nhỏ làm gì? Ngươi làm sao dám nói với lão phu như vậy, ngươi có tin lão phu sẽ một chưởng đánh chết ngươi hay không!"

"Lại nói câu đó nữa sao? Tiền bối, ông có thể thu hồi lại câu cửa miệng dọa người đó được hay không? Ông suy tính kỹ lưỡng một chút đi, ông rốt cuộc muốn làm gì? Vốn ta cùng việc này không có quan hệ gì, ta rõ ràng là đến ngày mai có thể thoát tội đi ra ngoài. Nhưng là ông lại kiên quyết chọn đúng thời khắc mấu chốt nhất để vượt ngục, lại còn kéo ta cùng làm chuyện xấu. Việc đó ta có thể không trách ông, nhưng là ông bây giờ lại đang làm trò gì vậy, sao lại bừa bãi giết người? Ông tại sao không thể tỉnh táo suy nghĩ một chút, ông nếu thật sự giết Vương tử dương mao tử kia, không cần phải nói đến sau này sẽ xảy ra cái hậu quả gì, chỉ nói ngay bây giờ, chúng ta có thể thoát thân được hay sao? Ông vừa giết chết hắn, lính Anh kia lập tức xông vào, xả đạn bừa bãi bắn chết chúng ta, công phu của ông dù có tốt, có thể chống lại được mấy trăm cây súng hay sao?"

Lý Thư Văn cả giận nói: "Ngươi không phải trên tay còn giữ con tin hay sao, sợ cái gì chứ?"

"Ta lạy ông, nàng mặc dù là một công chúa Pháp quốc, nhưng nếu ông thật sự giết chết Vương tử Anh quốc, ông nghĩ rằng lính Anh sẽ vì một công chúa Pháp quốc này mà thả chúng ta đi hay sao?"

"Như vậy tiểu tử ngươi muốn thế nào, muốn lão phu bỏ qua cho dương mao tử này hay sao?"

"Ông muốn tìm hắn báo thù, sau này không phải còn có cơ hội hay sao? Bây giờ trước hết chúng ta tìm cách thoát thân đã, được không?"

"Được, cho dù lão phu nghe lời ngươi, vậy ngươi tính toán thế nào để thoát thân?" Lý Thư Văn suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

"Như vậy hãy để xem Vương tử Uy Nhĩ Sĩ nói xem làm thế nào bây giờ!" Vương Chí Đạo thấy cuối cùng cũng thuyết phục được Lý Thư Văn, thở dài một hơi, quay sang Uy Nhĩ Sĩ nói: "Vương tử, ngươi nói bây giờ nên làm cái gì đây, ngươi rốt cuộc có muốn vị hôn thê này của ngươi hay không? Nếu ngươi muốn thì mau nói ra một biện pháp để chúng ta có thể an toàn thoát thân đi."

Uy Nhĩ Sĩ cau mày nhìn Vương Chí Đạo cùng Mã Lỵ, trong tâm cũng không biết nên đưa ra chủ ý gì, mãi một lúc lâu sau, hắn mới dùng tiếng Anh nói với Vương Chí Đạo:

"Ngươi chính là người tên Vương Chí Đạo kia sao? Ta đã nghe qua chuyện của ngươi rồi. Nói thật cho ngươi biết, ngươi ở trên Pháp đình đã tự biện hộ vô cùng đặc sắc nên đã lay động được tâm trí Pháp quan cùng các Bồi thẩm thành viên, Pháp đình đã có ý ngày mai tuyên ngươi vô tội để phóng thích ra, nhưng mà hành vi hôm nay của ngươi lại một lần nữa đem bản thân ngươi vào ngục giam. Bất quá ta biết việc này vốn không có quan hệ với ngươi, hành vi của ngươi hôm nay chính là bản thân không tự chủ, chẳng qua là đã bị Lý Thư Văn làm liên lụy mà thôi. Chỉ cần ngươi đồng ý thả Mã Lỵ, phối hợp với chúng ta cùng nhau khống chế Lý Thư Văn, ta Uy Nhĩ Sĩ cam đoan với ngươi, tuyệt đối sẽ không truy cứu tội trạng của ngươi nữa, ngươi có thể trở về Tinh Võ Môn, ngay cả đối với người Nhật Bản, ta cũng có thể thay ngươi ra mặt xử lý ổn thỏa, như thế nào?"

Vương Chí Đạo nghe vậy không khỏi mỉm cười, nói: "Điều kiện này thật đúng là làm ta động tâm, bất quá ngươi cho rằng ta là loại người xảy chuyện thì bán đứng bằng hữu, là người bất nhân bất nghĩa hay sao? Còn muốn ta phối hợp cùng các ngươi chế phục Lý Thư Văn tiền bối, ngươi đây là đang nằm mơ hay sao! Không được, biện pháp này ta không hài lòng, nghĩ cách khác đi!"

Uy Nhĩ Sĩ cau mày nói: "Lý Thư Văn hình như không phải là bằng hữu của ngươi?

"Nhưng ông ấy là đồng bào của ta, hơn nữa chúng ta đều là người trong giới võ thuật. Mặc dù ta đối với ông ta không có nhiều hảo cảm, nhưng là bây giờ chúng ta dù sao cũng xem như là chạy nạn cùng một chỗ, cho dù không phải cùng tiến thì cũng phải cùng lui, ta sao có thể vì tự do của mình mà bán đứng ông ta! Nếu như ta thật sự mà làm như vậy, việc đó truyền ra ngoài thì người Trung Quốc sẽ nhìn ta như thế nào, các sư huynh đệ Tinh Võ Môn lại cũng nhìn ta thế nào?

Bởi vì trong khi Vương Chí Đạo cùng Uy Nhĩ Sĩ nói chuyện với nhau chính là dùng tiếng Anh, Lý Thư Văn nghe không hiểu, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh nghi bất định, không nhịn được liền quát: "Hai người các ngươi thì thầm nói cái gì bằng điểu ngữ đó, mau đổi sang nói bằng thứ tiếng lão phu hiểu được, nếu không đừng trách lão phu không khách khí!"

"Vương Chí Đạo, ngươi nghe ta khuyên một câu!" Người nói chính là Hách Tư Quang, thật không ngờ là hắn cũng nói bằng tiếng Anh, bất quá việc này cũng không kỳ quái, Hách Tư Quang ở đây mục đích chính là đại biểu cho Trung Hoa võ sĩ hội thương nghị cùng Uy Nhĩ Sĩ để mở một cái Phân hội của Trung Hoa võ sĩ hội ở Anh quốc, nếu không biết tiếng Anh thì làm sao thương nghị được. Lại nghe hắn nói: "Vương Chí Đạo, ta xem ngươi là một người rất bình tĩnh tỉnh táo, so với Lý Thư Văn tiền bối thì bất đồng, cho nên ngươi hẳn là biết hành động của các ngươi lần này sẽ mang lại hậu quả như thế nào. Đem Trung Quốc đẩy vào ngọn lửa chiến tranh, tin tưởng ngươi không muốn nhìn thấy điều này chứ? Cho nên ta hy vọng ngươi có thể nghe lời khuyên của ta, thả công chúa Mã Lỵ ra, Vương tử Uy Nhĩ Sĩ là một người rất giữ lời nói, hắn nếu đáp ứng không truy cứu tội của ngươi, ngươi sẽ nhất định không có việc gì. Lý Thư Văn tiền bối kia hắn đã điên rồi, ngươi nếu hồ đồ đi theo hắn chắc sẽ không có kết quả tốt đâu!"

Vương Chí Đạo còn chưa có kịp trả lời, đã nghe thấy Lý Thư Văn quát lên: "Hách Tư Quang, ngươi lại dùng thứ điểu ngữ lão phu nghe không hiểu để bàn chuyện âm mưu gì với hắn? Nghĩ muốn tính kế với lão phu sao? Lão phu sẽ không để cho ngươi được như ý!"

Lý Thư Văn mắt lộ ra sát khí, hướng Hách Tư Quang tiến đến, nhưng mà hắn còn chưa có kịp ra tay, đột nhiên lại nghe được bên ngoài một tiếng kêu to:

"Lý Thư Văn tiền bối, là ngài ở bên trong hay sao? Ta là Vương Bảo Lực, là bằng hữu của con nuôi Lý Ngạo Sơn của ngài, ta và hắn đều là thủ hạ làm việc cho Viên đại công tử!"

Lý Thư Văn nghe vậy trở nên ngơ ngác, buông tha không công kích Hách Tư Quang nữa, lại cười ha hả nói với Vương Chí Đạo: "Tiểu tử, ngươi có nghe thấy không, chính là bằng hữu của Ngạo Sơn, Ngạo Sơn đã cho bằng hữu của nó đến giúp ta rồi! Ngạo Sơn cũng không có quên nghĩa phụ của nó. Ha ha ha, lão phu đã biết được, Ngạo Sơn đối với lão phu cực kỳ hiếu kính, làm sao có thể bỏ qua không quan tâm đến lão phu!"

Đang lúc hưng phấn, Lý Thư Văn hoàn toàn không phát giác được từ khi Vương Chí Đạo nghe được thanh âm của Vương Bảo Lực, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Một thằng Vương Bảo Lực kia, không phải đã để cho Trần Phát Học giao cho Tống Thế Vinh xử lý rồi hay sao? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, lại đúng vào một thời điểm cực kỳ nhạy cảm như thế này. Nếu như Vương Bảo Lực mục đích chính là muốn đem sự việc Lý Ngạo Sơn bị Vương Chí Đạo giết chết nói cho Lý Thư Văn biết, vậy thì...

Vương Chí Đạo cảm giác được sự tình diễn biến đối với bản thân mình đã cực kỳ không tốt.

Quả nhiên, chỉ nghe Vương Bảo Lực ở bên ngoài khóc ầm lên, nói: "Lý Thư Văn tiền bối, vãn bối là đến nói cho ngài biết một tin tức bất hạnh, ngài nghe xong xin đừng quá xúc động! Ngạo Sơn huynh đệ, hắn..., hắn đã ..."

Lý Thư Văn nghe vậy biến sắc, quát: "Ngạo Sơn nó làm sao vậy? Nói mau!"

Vương Bảo Lực khóc lớn giống như chính bố hắn đã chết vậy, nói: "Ngạo Sơn huynh đệ đã bị người ta giết chết rồi, hắn chết rất bi thảm đó, Lý Thư Văn tiền bối ơi!"

Lý Thư Văn nghe vậy thốt nhiên biến sắc, lớn tiếng quát: "Ngươi nói cái gì, Ngạo Sơn đã chết, điều này sao có thể? Là ai giết hắn?"

Vương Bảo Lực lớn tiếng nói: "Giết Ngạo Sơn huynh đệ, chính là Vương Chí Đạo, hắn chẳng những giết Ngạo Sơn huynh đệ, lại còn hủy thi diệt tích, ngay cả thi thể của hắn vãn bối cũng không tìm được! Việc này chính là vãn bối tận mắt nhìn thấy, Viên đại công tử cũng biết, tiền bối nếu không tin có thể tự hỏi Vương Chí Đạo..."

Hét thảm một tiếng, dường như Vương Bảo Lực bị ai đánh ngất đi, giọng nói bị ngắt đứt.

Chết lặng, đột nhiên chết lặng, Lý Thư Văn kia trở nên hoàn toàn chết lặng! Tất cả mọi người ở đây cũng không tự giác mà đều ngưng bế cả hô hấp, không khí tựa hồ như cũng ngừng lưu động, trong không gian chi tràn ngập một loại sát khí của Lý Thư Văn khiến kẻ khác hít thở không thông.

Ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào Vương Chí Đạo, Lý Thư Văn lạnh lẽo hỏi: "Tiểu tử, lời hắn nói có phải thật như vậy không? Chính ngươi giết chết con nuôi ta Lý Ngạo Sơn?"

Vương Chí Đạo cười khổ, nghĩ muốn giải thích nhưng lại chợt nhận ra mình một chữ cũng không nói nên lời.

Lý Thư Văn bỗng nhiên gầm lên một tiếng điên cuồng, hướng Vương Chí Đạo quát: "Tên tiểu tử ghê tởm nhà ngươi, lão phu phải giết ngươi!"

"Đoàng" một tiếng!

Một viên đạn bắn sạt qua tai trái Lý Thư Văn, cảm giác nóng bỏng rát khiến Lý Thư Văn không tự chủ được mà dừng bước.

Người nổ súng chính là Vương Chí Đạo, khi hắn cầm lên cây súng lục ổ quay kia, cảm giác chơi đùa súng ống của một lính trinh sát ở kiếp trước đã lại trở về, không cần ngắm bắn, chỉ dựa vào cảm giác đã theo bản năng bắn ra một phát, cực kỳ chuẩn xác sạt qua vành tai trái Lý Thư Văn không hề sai lệch.

"Tiền bối, xin ông bình tĩnh đi. Sự tình con nuôi của ông bị giết căn bản là không thể trách ta, đó là do hắn tự tìm. Bây giờ ta không thể giải thích rõ ràng cho ông được, nhưng là ta hy vọng ông tốt nhất không nên quá kích động, đợi được đến lúc chúng ta thoát vây sẽ nói sau!"

Lý Thư Văn sờ sờ vành tai trái, không có bị thương. Một phát súng kia của Vương Chí Đạo chỉ là bắn sạt qua trên da vành tai hắn.

"Tiểu tử ngươi dám nổ súng bắn lão phu! Tiểu tử, ngươi đừng tưởng rằng có súng trong tay, là có thể ngăn cản được lão phu, giữa ta và ngươi bây giờ khoảng cách chỉ có mười bước, ngươi cho rằng có thể giết được lão phu hay sao?"

"Ta thực không muốn giết ông, nhưng nếu ông vẫn ngang ngược muốn làm càn, ta đây thật không còn lựa chọn nào khác!"

"Tốt, lão phu muốn xem ngươi như thế nào nổ súng bắn trúng lão phu đây!"

"Đoàng" một tiếng!

Lý Thư Văn thân thể mới vừa phát động, Vương Chí Đạo lập tức bóp cò súng, viên đạn thứ hai vẫn sạt qua bên vành tai trái Lý Thư Văn.

Lý Thư Văn thoáng chút ngẩn ngơ, lại quát lên một tiếng lớn, tốc độ vận dụng lên đến cực hạn, thân hình lướt phải tránh trái hướng Vương Chí Đạo xông tới.

Nhưng lại "đoàng" một tiếng nữa.

Viên đạn thứ ba lại một lần nữa sạt qua bên vành tai trái Lý Thư Văn. Ba phát súng đều là gần như cùng một vị trí, mà Lý Thư Văn mới chỉ tiến thêm được về phía trước một bước.

"Tiền bối, mời ông đứng lại đi! Ta với dương mao tử kia không có giống nhau, chỉ cần ta có súng trong tay, bất kể là một bước hay ba mươi bước, súng của ta đều là trăm phát trăm trúng, vô luận động tác của ông có nhanh đi nữa, cũng không thể nhanh hơn tay ta vừa động. Cho nên, mời ông tốt nhất là dừng lại đi, nếu không như thế, phát súng tiếp theo của ta chính là bắn vào giữa mi tâm của ông, chính là đem ông một phát bắn chết. Ta nói chính là sự thật, ông tốt nhất không nên ép ta bắn ra một phát súng đó!"

Đưa tay sờ sờ lên vành tai trái ba lần bị đạn bắn sạt qua, Lý Thư Văn từ từ lui về sau từng bước.

"Thật là nhìn không ra, tiểu tử nhà ngươi lại là một tay thần súng, lão phu thật sự là đã đánh giá thấp ngươi rồi! Khó trách Ngạo Sơn đã chết trên tay ngươi. Cả đời lão phu cho tới bây giờ cũng chưa từng thất bại, hôm nay là lần đầu tiên thất bại, không ngờ lại là bại trên tay tiểu tử nhà ngươi!"

Lý Thư Văn lúc này đã thoát lui đến trước đám người Uy Nhĩ Sĩ, lão bỗng nhiên phát ra một tiếng quát lớn, tay vung về sau phát ra một trảo, An Đức Liệt đang đứng gần Lý Thư Văn nhất bị lão quăng đi, thân hình cao lớn của hắn giống như một viên đạn pháo bay vù tới Vương Chí Đạo.

Thấy thân hình to lớn đồ sộ của An Đức Liệt bay tới, Vương Chí Đạo trong lòng cả kinh, vội vàng theo bản năng kéo Mã Lỵ tránh sang một bên, mặc cho tấm thân kềnh càng của An Đức Liệt nặng nề rơi đúng vào chỗ hắn mới vừa đứng.

Có tiếng xương gãy vang lên, An Đức Liệt kia bị Lý Thư Văn mãnh liệt quăng đi, xương cốt trên người bị đập gãy vài thanh, đau đớn đã ngất đi ngay tại chỗ.

Động tác của Lý Thư Văn vừa nhanh vừa chuẩn, bước lên trước một chiêu Thiết sơn đả đã đánh vào vai phải của Hách Tư Quang, đánh hắn văng đi, sau đó vặn sườn lùi chéo một bước khuỷu tay đánh về phía Thái quyền thủ, một đòn đã đánh gãy vài cây xương sườn của Thái quyền thủ kia. Còn không đợi đến khi Hách Tư Quang và Thái quyền thủ ngã xuống đất, Lý Thư Văn thân mình đã vọt đến sau lưng Uy Nhĩ Sĩ, trở tay đã bóp chặt lấy yết hầu Uy Nhĩ Sĩ.

Cười một tiếng hung ác, Lý Thư Văn hắc hắc nói với Vương Chí Đạo: "Tiểu tử, ngươi cũng rất sợ lão phu giết chết dương mao tử này, đúng không? Lão phu nếu giết dương mao tử này, đám dương mao tử kia sẽ hướng Trung Quốc khai chiến, đó là kết quả mà ngươi không muốn chứng kiến nhất, đúng không?"

Vương Chí Đạo ngẩn ngơ, hắn hỏi: "Tiền bối nếu biết được hậu quả kia, tại sao ông lại còn làm như vậy?"

"Lão phu là mặc kệ có chiến tranh hay không chiến tranh, lão phu chỉ biết là tiểu tử nhà ngươi giết con nuôi duy nhất của lão phu, lão phu muốn phái giết ngươi! Tiểu tử, ngươi nổ súng rất nhanh, vừa động thủ là có thể lấy mạng lão phu, nhưng mà lão phu cũng chỉ cần vừa động thủ, là đã có thể lấy mạng dương mao tử này. Lão phu lại rất muốn cùng với ngươi thử xem, xem là ngươi có thể giết chết lão phu trước, hay là lão phu có thể giết chết dương mao tử này trước. Hoặc là lão phu cùng dương mao tử này cả hai cùng chết một lúc!" Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Vương Chí Đạo cau mày hỏi: "Tiền bối, vậy rốt cuộc ông muốn thế nào?"

Lý Thư Văn nghe thấy nhưng còn chưa có trả lời, đột nhiên bên ngoài có một giọng nói vang lên: "Vương sư đệ, ngươi đang ở bên trong có phải không? Ngươi có biết chính mình đang làm cái gì hay không vậy? Ngươi không nên làm xằng làm bậy đó!"

Hoắc Đình Giác? Người của Tinh Võ Môn đã chạy đến đây rồi.

Hoắc Đình Giác vừa dứt lời, lại nghe được thanh âm của Nông Kính Tôn: "Vương Chí Đạo, hành vi của ngươi đã gây ra đại họa ngập trời rồi, ngươi có biết hay không? Ngươi tại sao lại có thể giết người vượt ngục, lại còn bắt cóc Vương tử Anh quốc cùng công chúa Pháp quốc như thế? Ngươi làm như vậy chính là đem cả Trung Quốc đẩy vào lò lửa chiến tranh, ngươi có biết hay không? Thừa dịp lúc này còn có thể quay đầu lại, ngươi mau thả Vương tử Anh quốc cùng công chúa Pháp quốc ra đi!"

"Vương Chí Đạo, ngươi yên tâm, chúng ta đang làm hết sức để trợ giúp cho ngươi, chỉ cần ngươi thả Vương tử Anh quốc cùng công chúa Pháp quốc ra, chúng ta cam đoan ngươi không có việc gì!" Lại nghe giọng nói của Tống Thế Vinh.

"Vương Chí Đạo!" Thật không ngờ lần này lại là thanh âm của Hoàng Kim Vinh: "Tổng thống Pháp quốc đã đánh điện khẩn nói Viên đại tổng thống phải tự mình đốc suất chúng ta, nếu như ngươi dám làm cho công chúa Pháp quốc bị tổn thương dù chỉ là một sợi tóc gáy, quân đội Pháp quốc sẽ lập tức tấn công Thượng Hải. Ngươi tốt nhất nên thả ngay công chúa Pháp quốc ra, khắp nơi này đều đã bị lính Anh lính Pháp cùng tất cả tuần bộ các Tô giới đều vây kín rồi, ngươi có mọc cánh cũng khó bay thoát được!"

"Vương Chí Đạo, ta là đại biểu của Đồng Minh hội ở Thượng Hải, Tôn tiên sinh cùng Tống tổng trưởng đã nghe nói việc này rồi, liền giao cho ta đặc biệt đến xử lý sự tình. Ngươi có biết hành vi của ngươi sẽ dẫn đến quốc tế phân tranh hay không, nói không chừng sẽ làm bộc phát chiến tranh tầm cỡ thế giới đó..."

Kể cả người của Đồng Minh hội cũng tới nữa, lại đem ngòi nổ của chiến tranh thế giới thứ nhất gán cho bản thân mình rồi. Nhưng mà tại sao bọn họ lại đem tất cả mọi sự tình đều tính hết lên đầu mình như thế?

Vương Chí Đạo càng nghĩ càng bực bội, cuối cùng không nhịn được nữa gầm lên giận dữ: "Toàn bộ câm miệng hết cho ta! Các người tại sao lại chỉ trích một mình ta? Việc này căn bản là không liên quan gì đến ta, tất cả đều là do Lý Thư Văn gây ra hết! Ta căn bản là không hề nghĩ đến chuyện vượt ngục, cũng không hề giết một người nào. Chính là Lý Thư Văn giết người vượt ngục, tên canh ngục kia không biết tại sao lại phát cơn thần kinh, luôn mồm kêu gào là tại ta giết người vượt ngục, khiến cho hình như tất cả mọi chuyện đều giống như là do một mình ta gây ra! Ta căn bản không muốn làm như vậy, ta lại càng không muốn làm tổn thương Vương tử Anh quốc cùng công chúa Pháp quốc, ta biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì xảy ra. Nhưng mọi chuyện bây giờ không ở trong sự khống chế của ta nữa rồi, bây giờ chính là Lý Thư Văn đã khống chế cục diện rồi, là hắn đã bắt được Vương tử Anh quốc, hắn còn đang muốn giết chết ta đây, ta là đang cố gắng giải quyết sự tình này đây! Tại sao các ngươi lại đem tất cả mọi sự việc ân oán tính hết lên trên người ta như thế?"

Bên ngoài đột nhiên im ắng hẳn đi, hiển nhiên sự tình theo lời Vương Chí Đạo đã hoàn toàn ngoài ý nghĩ của mọi người.

Một lúc lâu sau, mới lại nghe thấy thanh âm của Hoắc Đình Giác: "Lý Thư Văn tiền bối, vãn bối chính là Tinh Võ Môn Hoắc Đình Giác, lời Vương sư đệ vừa rồi có phải là sự thật hay không? Ngài tại sao lại phải làm như vậy? Ngài có biết làm như vậy sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng ..."

"Trẻ con miệng còn hơi sữa, câm miệng cho lão phu!" Lý Thư Văn không nhịn được quát: "Tất cả mọi sự tình đúng thật là lão phu làm, lão phu cũng biết nếu làm như vậy thì sẽ có cái hậu quả gì, không cần ngươi phải nhắc nhở lão phu!"

Hoắc Đình Giác thanh âm có chút nghẹn lại, hiển nhiên bị Lý Thư Văn trách mắng trước mặt người khác khiến cho không nói ra lời.

"Lý Thư Văn huynh!" Lần này là thanh âm của Tống Thế Vinh vang lên: "Ta là Tống Thế Vinh, đại danh của huynh ta Tống Thế Vinh ngưỡng mộ đã lâu rồi. Cùng là đồng đạo trong giới võ thuật, huynh có thể bình tĩnh nghe ta nói một lời hay không?"

"Lão phu biết ngươi muốn nói gì, ngươi không cần phải nói nữa thì hơn." Lý Thư Văn đáp: "Lão phu biết chính mình hôm nay không có khả năng thoát thân, con nuôi của lão phu bị Vương Chí Đạo giết, nhưng mà lão phu lại hết lần này tới lần khác không thể giết được Vương Chí Đạo để báo thù cho con nuôi lão phu. Nếu vừa không thoát thân được, lại không thể báo thù cho con nuôi, lão phu quyết để ngọc thạch câu phần (1), giết chết dương mao tử quỷ này, cùng các ngươi đồng quy vu tẫn!"

"Lý Thư Văn tiền bối, xin ngài tỉnh táo, chớ nên kích động! Hết thảy đều có thể thương lượng được một con đường sống, ngài có thể để cho vãn bối tiến vào được hay không, cùng ngài mặt đối mặt chân thành đám phán điều kiện, vô luận ngài có điều kiện gì, chúng ta đều cố gắng hết sức thỏa mãn ngài, chỉ cần ngài đồng ý thả Vương tử Anh quốc cùng công chúa Pháp quốc ra. Có thể cho vãn bối vào được hay không?"

Người nói chính là đại biểu của Đồng Minh hội ở Thượng Hải kia.

Lý Thư Văn hỏi: "Ngươi là ai, hãy xưng tên ra!'

"Vãn bối là Tôn Đại Chu, gia phụ Tôn Lộc Đường, hiện nay vãn bối đang đi theo làm việc cho Tôn tiên sinh cùng Tống tổng trưởng, bởi vì chúng ta đều là đồng đạo trong giới võ thuật, cho nên Tôn tiên sinh cùng Tống tổng trưởng mới phái vãn bối tới xử lý sự tình của tiền bối ngài cùng Vương Chí Đạo!"

Con trai Tôn Lộc Đường? Lý Thư Văn cảm thấy kinh ngạc, lão cười hắc hắc, nói: "Hóa ra là con trai Tôn Lộc Đường sao, nghe đồn Tôn Lộc Đường chính là thiên tài kiệt xuất nhất trong giới võ thuật cả trăm năm qua, thành tựu còn trên cả lão phu. Lão phu đã sớm nghĩ muốn đi gặp hắn, đáng tiếc vẫn vô duyên chưa thấy. Ngươi nếu là con hắn, lại là đại biểu của Đồng Minh hội ở Thượng Hải, nói vậy cũng không phải là kém. Vậy cho ngươi đi vào, để cho lão phu kiến thức một chút xem con trai Tôn Lộc Đường thực lực mạnh mẽ ra sao! Bất quá, lão phu cảnh cáo trước, chỉ cho phép một mình ngươi vào đây, những người khác tốt nhất nghe lão phu rút lui ra khỏi phòng này một khoảng cách hai mươi bước đi. Lão phu nếu nghe được có những người khác đến gần, hoặc là xuất hiện ở cửa sổ, lão phu sẽ không hề do dự giết chết ngay dương mao tử này, đừng giở trò hoa dạng lòe bịp lão phu, lỗ tai lão phu rất tinh, các ngươi đứng cách căn phòng này xa gần ra sao, đều không thể gạt được lỗ tai của lão phu!"

"Tiền bối đã có yêu cầu này, vãn bối tự nhiên tuân thủ. Xin tiền bối yên tâm, trừ một mình vãn bối ra, tất cả ngươi khác đều không có ai tiến vào!"

Cửa lớn được đẩy vào nhẹ nhàng, chỉ thấy một người thanh niên đi vào, người này mặc áo dài màu xanh, lại đeo mắt kính, lộ ra bộ dáng nho nhã thanh lịch giống như một thư sinh.

Hắn nhìn thoáng qua một vòng tình huống trong phòng, ánh mắt lập tức rơi xuống trên người Lý Thư Văn đang cầm giữ Uy Nhĩ Sĩ, lại ôm quyền nói với lão: "Vãn bối chính là Tôn Đại Chu, vị này nhất định chính là Lý Thư Văn tiền bối rồi. Đại danh của tiền bối, vãn bối đã ngưỡng mộ từ rất lâu rồi. Ngay cả gia phụ, đối với tiền bối cũng rất là kính nể, gia phụ thường nói rằng, Lý Thư Văn tiền bối chính là đương kim duy nhất trên đời có thể đem minh kình luyện đến tận cùng, không cần phải chuyển đổi thành ám kình, chính là cao thủ thực chiến chân chính có thể đánh khắp thiên hạ!"

Lý Thư Văn lạnh lùng liếc mắt nhìn Tôn Đại Chu một cái, nói: "Ngươi chính là Tôn Đại Chu sao, ta nhìn không ra được, con trai Tôn Lộc Đường, sao không có một chút nào giống như người luyện võ? Mới vửa rồi những lời kia chính là cha ngươi nói hay sao? Có thể để được hắn tán thưởng, thật là không dễ dàng hả! Nghe đồn Tôn Lộc Đường hiện nay là người duy nhất trên đời đã đem công lực tu luyện đến mức hóa kình. Hóa kình công phu của hắn, so với minh kình công phu của lão phu, chênh nhau không chỉ một cấp. Lão phu thực vẫn muốn kiến thức qua một chút hóa kình kia là cái dạng công phu gì, đáng tiếc vẫn luôn vô duyên chưa gặp được. Ngươi nếu là con trai Tôn Lộc Đường, không biết ngươi có nắm giữ hóa kình công phu đó hay không?"

Tôn Đại Chu lập tức mặt toát mồ hôi, đáp: "Tiền bối rất xem trọng vãn bối rồi, vãn bối tuổi còn rất trẻ, thiên phú cũng thua rất xa so với phụ thân, công phu của phụ thân, vãn bối ngay cả một phần mười cũng không có lĩnh hội đến, lại càng không nói đến dạng hóa kình công phu cao cấp kia!"

Ngừng lại một chút, Tôn Đại Chu lại nói: "Tiền bối có thể thả Vương tử Uy Nhĩ Sĩ ra hay không, rồi cùng với vãn bối thong thả nói chuyện một chút?"

"Thả hắn, như vậy lão phu không phải sẽ bị mưa đạn bắn chết hay sao? Ngươi coi lão phu là người ngốc hả?"

"Nhưng là, tiền bối ngài chung quy cũng không thể cứ nắm giữ Vương tử Uy Nhĩ Sĩ mãi như vậy được! Hơn nữa bên ngoài mọi người đều đã nghe lời khuyên của vãn bối, đều đã lùi lại khỏi biệt thự này ít nhất là một khoảng cách hai mươi bước chân rồi, không có mệnh lệnh của vãn bối tuyệt sẽ không tiến lại gần lấy một bước!" Tôn Đại Chu nói.

"Bọn họ vì sao lại chịu nghe lời ngươi?" Lý Thư Văn hỏi.

"Bởi vì vãn bối đã cam đoạn với bọn họ, nói sẽ đem Vương tử Anh quốc cũng Mã Lỵ công chúa cứu thoát ra!" Tôn Đại Chu đáp lại.

Lý Thư Văn ngửa mặt lên trời cười to, nói: "Tiểu tử, nhìn không ra ngươi tuổi còn rất trẻ, khẩu khí lại đúng là không nhỏ, xem ra ngươi đúng là được phụ thân ngươi chân truyền hả! Tốt, lão phu có thể đáp ứng ngươi, thả Vương tử dương mao tử này ra, bất quá hắn không thể rời khỏi căn phòng này. Mặt khác, ngươi trước hết làm cho tiểu tử kia ném súng trên tay hắn đi!"

Tôn Đại Chu nghe vậy quay đầu nhìn lại Vương Chí Đạo.

Còn không đợi hắn nói chuyện, Vương Chí Đạo đã mim cười, trước hết là vỗ vỗ vai Mã Lỵ công chúa, xin lỗi nói: "Công chúa xinh đẹp, rất xin lỗi đã đối đãi với nàng như vậy, bây giờ xin mời nàng trở vào phòng trong đi, chỉ cần nàng không đi ra đây, sẽ không có ai xúc phạm tới nàng! Đi đi!"

Mã Lỵ chần chừ đưa mắt nhìn Vương Chí Đạo một cái, rồi chậm rãi đi vào phòng trong, sau đó vội vàng đóng chặt cánh cửa lại.

Vương Chí Đạo tiếp theo lại quay về hướng Lý Thư Văn, giơ cao cây súng lục ổ quay qua đầu, sau đó thả rơi trên mặt đất, lại một cước dứt khoát đá văng cây súng tới góc tường, khoát khoát tay nói với Lý Thư Văn: "Tiền bối, ta đã quăng súng đi rồi, bây giờ ông muốn thế nào?"

---------------------

Chú thích:

(1) - Ngọc thạch câu phần: cả ngọc quý lẫn đá đều vỡ hết, ý nói chết cùng chết, thằng nào là "ngọc" thì chết đáng tiếc hơn "đá".


/190

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status