Tôi Và Boss Thật Trong Sáng

Chương 28: EQ cao của Thuần Khiết

/50


Ngày hôm sau , tại công ty …

“Thật sự không có?”

“Không có — chúng tôi không có !”

“Không có sức thuyết phục đâu.”

“Nhưng thật sự không có –” Bạch Thuần Khiết khóc không ra nước mắt. Ngày đó sau khi xem phim Hoàn Yên Hoa thì mình chỉ là cùng Lục Cảnh Hàng trở về phòng xem phim suốt một đêm, ngày hôm sau ngủ một giấc mà tuyệt cũng không làm những chuyện khác. Nhưng mà giải thích như thế nào thì có lẽ cũng không được mọi người đón nhận. “Nếu không mọi người đi hỏi Lục Cảnh Hàng!”

“Không phải muốn chúng tôi đây tìm đường chết sao. . .” Một khuôn mặt mắt ti hí tươi cười làm động tác giải tán.

Cầm chén nước từ gian uống nước trà quay về phòng làm việc thì ngay tại cửa Bạch Thuần Khiết bất chợt nghe được đối thoại ở bên trong.

“Buổi tối mẹ em muốn mời Cảnh Hàng cùng ăn bữa cơm.”

Lục Cảnh Hàng hơi do dự nhưng vẫn đồng ý. “Ở đâu để anh biết vị trí.”

“Không cần, ăn tại nhà em.”

“Được rồi, tan việc anh về thay bộ quần áo liền đi sang nhà em.” Nói là thay quần áo, kỳ thật chẳng qua là làm tài xế cho người khác.

Hàn Nghi Tĩnh cáo từ đi ra, Bạch Thuần Khiết vội vàng nấp đi. Chờ cho tiếng bước chân lộc cộc xa dần, cô mang vẻ mặt buồn bực từ chỗ tối đi ra. Tại sao mình phải nấp?

Vào phòng đặt chén nước nóng trên bàn Lục Cảnh Hàng, nước bên trong không hề sóng sánh mà bắn ra. Từ thời gian và thái độ phục vụ mà suy nghĩ phân tích thì Lục Cảnh Hàng đoán được cô đã nghe thấy được đoạn đối thoại vừa rồi. “Anh xin lỗi.”

“Đừng — em là một viên chức nho nhỏ không có khả năng chịu nổi lời xin lỗi của ông chủ, giảm thọ giảm thọ mất!”

“Tối mai chúng ta có thể lại ăn lẩu.”

” Hai người cũng có thể tối ngày mai lại cùng nhau ăn cơm. Cho dù như thế nào, thế giới này cũng không chú ý tới thứ tự đến trước hay sau sao?”

Lục Cảnh Hàng mấp máy môi, người nào đó không biết rằng dáng điệu khi chính mình ghen trông thật dễ thương “Nếu không thì em đi cùng anh.” Sở dĩ anh đồng ý thì mục đích quan trọng nhất cũng không phải nói chuyện cũ, mà là để tạ tội.

“Tôi đi để làm gì , tôi đâu có được người ta để mắt tới.”

“Được rồi ” Đi ra từ sau bàn làm việc, anh cưng chiều vuốt ve tóc của cô “Ăn cơm xong thì anh lập tức trở về nhà.”

Ngước mắt nhìn Lục Cảnh Hàng, trong nháy mắt cô lại biến thành con chó nhỏ ngoan ngoãn nghe lời. Có điều đó chỉ là tạm thời, buổi tối một mình ở trong hang ổ của Lục Cảnh Hàng thì Bạch Thuần Khiết lại biến thành con chó nhỏ điên cuồng cô đơn, cứ lăn lộn ở đó mà cào cào, thấy vật gì tròn tròn nho nhỏ rẻ tiền đều buồn bực, tên này rốt cuộc có phải là người hay không?

Làm một thìa kem, cô lại ôm laptop mà nảy sinh ra ý đồ xấu, mua bán nô lệ thôi! Mở trang web ra, Bạch Thuần Khiết kinh ngạc. Lục Cảnh Hàng anh ta muốn tạo phản kìa , không ngờ để cho mình đi mua nô lệ ! Nhưng lại sai bảo cô bắt hát một khúc ca kịch! NND, đừng nói anh ấy không biết cô không hát nổi khúc cao, rất cố ý ! Nhưng nô lệ không thể mua chủ nhân, thế là vì báo thù mà Bạch Thuần Khiết lại xin một người mua đứt mình, sau đó thành công bắt chẹt Lục Cảnh Hàng. Còn như trừng phạt. . . Không bằng bảo anh ấy hát cho mọi người nghe ca khúc 《 thập bát mô 》lưu hành đến nay!

Vừa mới xử lý xong Lục Cảnh Hàng, Bạch Thuần Khiết lại nhận được tin nhắn của anh gửi tới. “Thuần Khiết, một trò chơi nhỏ có thể làm lộ nick đó!

Đến nước đó cơ à. Cô cau mày lật xem ghi chép về Lục Cảnh Hàng bị các đồng sự khác mua bán. Mỗi lần đãi ngộ nhận được nếu không phải mời ăn cơm thì là cùng uống rượu, đến tay cô thì không phải là ở rể cho Phượng tỷ, chính là bắt người ta phải hát Thập bát mô. So sánh với người khác thì lá gan cô hơi lớn người khác, nhưng chắc là không đến mức bị lộ nick được . . .

***

“Đang xem cái gì nữa, Cảnh Hàng sắp đến rồi.” Liễu Chi Nhã mở cửa thấy Hàn Nghi Tĩnh vẫn còn ngồi trước máy tính nên mở miệng nhắc.

Vội vàng tắt trang web, cô quay đầu lại cười một tiếng với Liễu Chi Nhã “Không có gì, con vào bếp làm giúp.”

“Con ngốc này, có lẽ con nên chọn trang phục và trang điểm cho mình đi.”

“Không cần đâu.” Nói thì nói như vậy, nhưng Hàn Nghi Tĩnh vẫn cứ đi tới trước bàn trang điểm rồi chải đầu tóc qua cho mình. Lúc đang muốn trang điểm thêm thì cô dừng tay lại như có điều suy nghĩ.

“Chỉ chải đầu xuông thôi à?” Khi Hàn Nghi Tĩnh đi từ phòng ra, Liễu Chi Nhã thấy là lạ “Tại sao không trang điểm?”

“Ở nhà, có lẽ không nên chính thức như vậy.” Lần đầu tiên gặp người nào đó, cô không muốn trang điểm ở nhà mình.

“Cũng được, cũng không phải người ngoài.”

“Mẹ.” Hàn Nghi Tĩnh bị Liễu Chi Nhã nói với hàm ý sâu sắc như vậy thì hơi thẹn thùng. Rất nhiều người ở trước mặt bạn bè cũng có thể lớn tiếng đặc biệt bàn về tình yêu của mình, nhưng trước mặt bề trên liền trở nên xấu hổ.

Liễu Chi Nhã vừa bưng thức ăn từ trong bếp ra bên ngoài , vừa nói, “Hai người các con tiến triển thật sự quá chậm, hôm nay mẹ phải thúc đẩy một phen cho hai đứa.”

“Mẹ nói gì vậy?”

“Đi thẳng vào vấn đề mà hỏi Cảnh Hàng, bằng không cứ chờ nó chủ động nói thì phải chờ tới ngày tháng năm nào đây.”

“Nhưng. . .”

“Đừng có nhưng, mẹ cũng biết con muốn xác định quan hệ nhanh lên một chút, chẳng qua con là con gái nên thẹn thùng.”

Tuyệt không phải như vậy. Hàn Nghi Tĩnh cúi đầu, trong lòng có một loại cảm giác buồn bã, có một loại dự cảm không tốt lắm. Loại dự cảm sau khi Lục Cảnh Hàng vào nhà tặng quà thì lại càng thêm mãnh liệt.

“Lúc hết giờ Thuần Khiết chọn giúp, cũng không biết cô có thích không.”

“. . .” Nụ cười chợt cứng lại.

“Cái gì mà có thích không?” Đang bưng món ăn cuối cùng, Liễu Chi Nhã đi từ trong bếp ra trông thấy Lục Cảnh Hàng thì lập tức vui vẻ ra mặt đi tới “Cháu à, càng ngày càng có nam tính.”

Lục Cảnh Hàng khiêm tốn cười một tiếng, chào hỏi rất lễ phép “Chào cô, đã lâu không gặp .”

“Đừng khách khí , mau rửa tay ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện.” Quay đầu nhìn Hàn Nghi Tĩnh đang đờ ra, bà cũng thúc giục cô “Đi rửa tay đi.”

Hai người đều có tâm sự trong lòng đi vào toilet, Hàn Nghi Tĩnh rốt cục không nhịn được bèn mở miệng. “Hôm nay, có thể chỉ nói chuyện vui vẻ không?”

“Phải xem có cần phải nói không.”

“Cũng không thể cho thêm thời gian?”

“Cứ nói ra sớm hơn thì với mọi người đều tốt hơn.”

Người thông minh đối thoại luôn ngắn như vậy, nhưng bọn họ đều từ đó mà biết được tin tức mình muốn xác định . Hàn Nghi Tĩnh xác định Lục Cảnh Hàng cùng Bạch Thuần Khiết đã thành cặp, Lục Cảnh Hàng cũng xác định mục đích thật sự của bữa cơm này không chỉ là để nói chuyện cũ.

Từ toilet đi ra, hai người chia nhau ngồi xuống bên cạnh Liễu Chi Nhã, Liễu Chi Nhã cũng là người thông minh lập tức liền cảm giác được sự lúng túng giữa hai đứa. Bà liền nghĩ hôm nay có lẽ không hỏi gì vẫn là tốt hơn nên cầm lấy đôi đũa gắp thức ăn cho bọn họ “Cảnh Hàng, cha mẹ cháu gần đây có lẽ bận rộn như vậy?”

“Vâng, mấy ngày hôm trước lại đi công tác .”

“Phải đi đại học có tiếng để giảng bài, hay là dự hội nghị?”

“Hình như là đi thuyết trình.”

“Họ là những người đang công tác nên hay phải đi, chú nhà này ở bên kia cũng cả ngày vội vàng đến tối, đều đã lớn tuổi như vậy mà vẫn không nghĩ tới nghỉ ngơi.” Vừa nói, Liễu Chi Nhã quay sang bảo Hàn Nghi Tĩnh “Ngày mai con gọi điện thoại cho ba nhắc ba . Có lẽ ba không nghe lời mẹ, chỉ nghe lời con.”

Hàn Nghi Tĩnh rốt cục cười gật đầu “Vâng ạ.”

“Cảnh Hàng, cháu cũng nói qua về cha mẹ cháu đi.”“Vâng.”

“Chờ bọn họ trở về thì cũng mời tới ăn cơm, cô cũng rất nhớ tới bọn họ. Cũng không biết có phải cô đã già hay không, hiện tại đặc biệt hay nhớ thời gian hai nhà chúng ta cùng nhau trải qua ở nước ngoài. Hai đứa các cháu cùng đến một trường, bậc gia trưởng chúng ta tranh thủ thời gian lại gặp gỡ uống trà.”

Lục Cảnh Hàng gật đầu “Trước kia làm phiền cô không ít chuyện.”

“Cô coi cháu như con cái trong nhà, làm sao mà cháu vẫn còn khách khí như vậy.” Liễu Chi Nhã cố ý giả bộ tức giận “Phạt chén rượu.”

“Mẹ, Cảnh Hàng lái xe tới.”

Cười ra tiếng, bà nuông chiều vỗ vỗ Hàn Nghi Tĩnh “Xem căng thẳng chưa kìa, mẹ cố ý đùa nó.” Vừa nói, bà lại liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hàng mà nói với hàm ý sâu sắc “Thật sự là con gái không để ở nhà được.”

Tiếp theo trong bữa cơm, Liễu Chi Nhã đều chỉ nói chuyện phớt qua, Lục Cảnh Hàng hoàn toàn không tìm được cơ hội nói tiếp như đã định. Vì vậy chuyện trong lòng muốn nói ra trở nên khó có thể mở miệng liền không khỏi bắt đầu cau mày.

Sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt trên bàn, Hàn Nghi Tĩnh phát hiện anh có vẻ hơi nôn nóng thì vô cùng quan tâm đưa đến trong tay anh ly kem cốc, lại dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được mà nói “Cám ơn.”

Hai chữ đủ làm mặt mày Lục Cảnh Hàng giản ra, nhưng tâm tình cũng không chuyển biến tốt hơn. Được tiếp đón như thế, nếu như cuối cùng mà anh vẫn cứ cố ý nói nhưng điều làm người khác không thoải mái thì có phần rất không có phong độ lịch thiệp.


/50

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status