Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi

Chương 2: Người hai mặt

/83


"Chưa tới năm ngày nữa, tôi được ba tuổi rưỡi!" Tống Tử Kỳ đứng ở bên cửa sổ, nhìn phong cảnh thành phố.

Mặc dù tới nơi này chỉ mới mấy ngày, nhưng đối với Tống Tử Kỳ mà nói. Cũng sớm đã xem qua tất cả mọi nơi, cũng lần mò tìm hiểu mặc dù không biết bên trong những nơi này có hình dáng gì, nhưng nó biết rõ các khu vực lẫn địa điểm.

"..." Cung Hình Dực im lặng, tên tiểu quỷ này có phải trưởng thành quá sớm hay không, nhìn dáng vẻ già dặn của nó, hắn thật sự có chút hoài nghi, nó thật mới ba tuổi rưỡi sao?

"Được rồi! Tiếp theo, chúng ta nói chuyện của hôm nay đi!" Tống Tử Kỳ đột nhiên xoay người lại nhìn Cung Hình Dực.

"Chúng ta có cái gì cần nói sao?" Cung Hình Dực sắp bị tên tiểu quỷ này làm cho hồ đồ rồi.

"Cung Hình Dực, không cho phép ông cướp mẹ của tôi, bằng không tôi sẽ để cho ông không có một ngày tốt lành." Tên tiểu quỷ trước mắt chỉ đứng tới đầu gối của Cung Hình Dực, hung tợn nhìn hắn.

Vô số dấu chấm hỏi thoáng qua trước mắt Cung Hình Dực, mẹ của tên tiểu quỷ này rốt cuộc là ai?

"Bất quá trước đó, chúng ta vẫn phải tính toán!" Tiểu quỷ từ sau hông lấy ra máy tính, ngón tay nho nhỏ khảy khảy phía trên, cái miệng nhỏ nhắn thì thầm. "Chi phí kiểm tra thai kỳ, tiền sinh con, tiền dinh dưỡng, tiền sữa bột, tiền tã, tiền giáo dục... Tiền nuôi dưỡng tổng cộng là 262 vạn, hơn nữa chi phí vất vả của mẹ tôi, chính là nhân hai, tổng cộng là 524 vạn, nếu như ông nguyện ý hào phóng một chút, có thể đưa cho tôi 530 vạn."

Nghe cậu nhóc nói xong, Cung Hình Dực cảm giác, nhóc tì này nói cũng không sai, bèn từ trong túi áo móc ra một tờ chi phiếu, ở phía trên viết xuống số tiền mà tiểu quỷ kia vừa nói, mà hắn cũng rất hào phóng cho nó hẳn 530 vạn.

"Ông có thể bảo đảm không giành mẹ với tôi hay không?" Mặc dù Tống Tử Kỳ sẽ đưa số tiền lớn này lại cho mẹ nhưng nó không thể bảo đảm ông ta sẽ không đi giành mẹ với nó.

Nó thích nhất mẹ của mình, nếu như không có mẹ, cũng không có Tống Tử Kỳ. Nếu như không có Tống Tử Kỳ, mẹ sẽ không vui. Nếu như mẹ không vui, nó sẽ ghét cha.

"..." Cung Hình Dực nhìn nó, gật đầu một cái. Hắn ngược lại thấy hứng thú, rất muốn biết mẹ của tên nhóc lừa đảo này là ai.

"Vậy thì tốt! Vĩnh viễn không gặp nữa!" Tống Tử Kỳ đem tấm chi phiếu kia bỏ vào trong túi quần, đội mũ lưỡi trai lên, liền ra khỏi phòng khách sạn.

Giải quyết xong chuyện bên này, nó nên trở về nhà trẻ. Nếu để cho mẹ biết nó cúp cua, nhất định sẽ có cái chết rất tàn khốc, mặc dù nó rất thích đại hình của mẹ, nhưng nhiều quá nó có chút sợ.

Cho đến khi cửa bị đóng lại, Cung Hình Dực mới nhìn tay của mình, trên tay phải còn cầm cây bút vừa mới viết chi phiếu cho tên tiểu quỷ kia.

Nhìn chằm chằm bút trên tay một lúc lâu, hắn mới nhớ hắn mới vừa bị tên tiểu quỷ có dáng dấp giống mình mấy phần lừa gạt.

Hơn nữa còn rất tự giác, đem chi phiếu trong tay giao cho tên nhóc đó.

Ngay lập tức hắn móc điện thoại gọi cho trợ lý.

"Giúp tôi tra thông tin cá nhân của Tống Tử Kỳ, chưa tới năm ngày nữa mới ba tuổi rưỡi, tôi muốn biết tất cả thông tin về thằng bé đó." Đối với cái tên tiểu quỷ này, hắn vẫn không có biện pháp hiểu. Nhưng hắn có thể tra được đứa bé này rốt cuộc là ai.

Mẹ của nó là ai ?

Đáng sợ nhất chính là, tên tiểu quỷ này rõ ràng đem chủ ý đánh tới trên người của hắn, coi như nó giống hắn đi chăng nữa, cũng không thể là con của hắn.

Hắn, Cung Hình Dực mặc dù đổi nữ nhân như thay quần áo, nhưng hắn hoàn toàn xác định mình chưa để cốt nhục lưu lạc bên ngoài.

Cho dù năm ấy bị hạ dược, trong ý thức, hắn vẫn nhớ rõ mình không có lưu lại trên người phụ nữ thần bí kia.

Cho tới nay, hắn đều tìm người phụ nữ đó, nhưng thế nào cũng đều không tìm được. Đáng giận nhất chính là, đêm đó bọn họ đã phát sinh quan hệ ở phòng khách sạn, còn là khách sạn ba sao. Bên trong, căn bản cũng không có cài đặt thiết bị theo dõi.

Mà hỏi những người bên trong, cũng không có một ai gặp qua nữ nhân kia. Cô cứ như vậy vô ảnh vô tung biến mất.

Hắn tức giận đá vào bên hông ghế sa lon, khẽ nguyền rủa nói. "Tiểu quỷ, đừng để cho ta bắt được ngươi, nếu để cho ta bắt được ngươi, ta nhất định sẽ không để cho ngươi có một ngày tốt lành. Dám cả gan lừa gạt ta." Rời khỏi phòng khách sạn, một phục vụ gặp hắn ở ngoài cửa liền cất tiếng nói. "Tiên sinh, người bạn nhỏ vừa rồi bảo tôi tùy ý nói với ngài nhớ thanh toán tiền phòng."

Trên trán Cung Hình Dực nhảy ra đầy hắc tuyến, tên tiểu quỷ này, lá gan thật là lớn.

Lại còn không quên khiến khách sạn bắt chẹt hắn một phen. Chỉ là tên tiểu quỷ này, trái lại rất thông minh, nếu như được giáo dục tốt, tương lai nhất định là một nhân tài. Nhưng nếu cứ như vậy, vĩnh viễn cũng không thành tài được.

Tống Tử Kỳ ra khỏi khách sạn, liền bắt tắc xi, vội vàng đến nhà trẻ.

Ngàn đuổi vạn đuổi, vẫn là chậm một bước, thật xa Tống Tử Kỳ đã nhìn thấy mặt mày xanh lét của mẹ.

"Mẹ!" Tống Tử Kỳ lộ ra nụ cười lấy lòng, nhưng đối với Tống Tâm Dao mà nói, cũng sớm không dùng được nữa rồi.

"Con lại cúp cua?" Giọng nói của Tống Tâm Dao u ám.

"Con không có cúp cua, con đã xin cô giáo cho nghỉ!" Tống Tử Kỳ nhìn cô giáo đứng phía sau làm ra vẻ truyền đạt ý.

"Con xin nghỉ làm cái gì?"

"Con đi gặp một người bạn." Tống Tử Kỳ cười nói.

"Bằng hữu? Con mới trở về thành phố O được bao lâu hả? Còn có bằng hữu nữa! Nói thật đi, mẹ không trách con!" Không trách nó? Làm sao có thể?

"Mẹ, chúng ta về nhà rồi nói." Tống Tử Kỳ làm nũng nói.

"Được! Về nhà mẹ sẽ phạt con!" Kéo tay Tống Tử Kỳ, hai người bọn họ hướng đến con đường về nhà.

Lúc gần đi, Tống Tử Kỳ vẫn không quên đối với cô giáo, le lưỡi một cái.

"Oa... Rất đẹp trai, tiểu suất ca thật đáng yêu, hy vọng về sau tôi có thể sinh ra một đứa nhỏ đẹp trai giống thế." Kể từ khi Tống Tử Kỳ vào nhà trẻ này, mỗi ngày đều có thể nhận một đống thư tình của tiểu nữ sinh.

Còn không ngừng nhận được chocolate các loại...

Mỗi ngày túi xách đều đầy ắp đồ ăn mang về.

Tống Tử Kỳ sẽ nhận những món điểm tâm ngọt, chủ yếu là Tống Tâm Dao thích ăn đồ ngọt, mà mỗi ngày đem đồ ăn về, đại đa số đều là Tống Tâm Dao cùng mẹ nuôi Quách Y Y của nó ăn hết .

Mới vừa về đến nhà, Tống Tử Kỳ liền đem điểm tâm ngọt đổ xuống bàn, nói: "Mẹ ơi, ăn viên kẹo."

Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ân cần. Hoàn toàn không cách nào nhìn ra, ở bên trong khách sạn, nhóc tì này đã hùng hổ đòi tiền nuôi dưỡng của Cung Hình Dực.

"Ít lấy lòng đi, nói rõ cho mẹ nghe, hôm nay đi làm gì hả ?" Tống Tâm Dao thật không có biện pháp giáo huấn quản lý con trai của mình. Mỗi lần đều đau đầu muốn chết.

Mà ngay từ đầu có thể nói, nó sẽ khiến cô nhức đầu suốt!

/83

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status