Triệu Thị Quý Nữ

Chương 1: Kịch bản

/151


Chương 1: Kịch bản

    Hoa văn màu hồng hoa sen quấn quanh bát chén nhỏ, hơi nóng bay lên của chén cháo trắng như tuyết, hạt gạo mềm dẻo dính vào với nhau, làm như chàng chàng thiếp thiếp, mặt bát đón ánh nắng nổi lên mộ tầng trân châu sáng bóng.

   “Tiểu thư, lão thái thái sai đầu bếp làm cho ngài cháo ngân nhĩ trân châu, thừa dịp còn nóng ngài ăn chút đi!” Đại nha hoàn Tuyết Nhạn đứng ở bên cạnh giường hoa lê chạm khắc hoa văn, toàn thân mặc áo ngoài màu đỏ bằng tơ tằm, bên dưới váy ngắn xanh nhạt, cung kính khuyên bảo.

     Nhị đẳng nha hoàn Bảo Thiền vật liệu may mặc giống nhau, áo ngoài theo thân phận nha hoàn trong phủ đổi là màu hồng cánh sen, nàng đứng ở bên cạnh Tuyết Nhạn, trong tay bưng khay thật cẩn thận liếc nhìn trên giường, màn che lụa mỏng màu xanh che lại động tĩnh của người bên trong, hồi lâu, không thấy tiểu thư lên tiếng, Bảo Thiền trong lòng không khỏi run lên, trên mặt thoáng qua một tia run sợ.

      Đinh quốc công phủ, người nào không biết Đại tiểu thư Triệu Văn Uyển ở Trúc Tương Phi Uyển là khó hầu hạ nhất, bạo ngược, không coi ai ra gì, hơi không vừa ý là xử phạt toàn bộ người làm mấy tháng bổng lộc động chút là vung tay lên đánh chửi, vài ngày trước đó, Trương tiểu thư ở trong phòng lão thái thái dung trà bị bỏng đầu lưỡi, Bảo Thiền bởi vì ở bên cạnh hầu hạ rót nước trà, bị phạt năm ngày không được phép ăn cơm, hôm nay đúng là ngày cuối cùng, lúc này đích thực còn có chút choáng váng đầu óc, tay chân vô lực đâu.

    May mà được Tuyết Nhạn nhanh tay nhanh mắt giúp đỡ một phen, liền mới không run tay đánh đổ bát cháo xuống đất.


    Bảo Thiền thổn thức lộ ra một ngụm răng trắng, cười cười “ Cám ơn Tuyết Nhạn tỷ tỷ”. Nàng thanh âm nói cực thấp, cũng không dám làm phiền chử tử ở trên giường, trong lòng thực sự bội phục Tuyết Nhạn, thay đổi hầu hạ một cái chủ tử hà khắc như vậy, còn có thể tận tâm trầm ổn như vậy, nàng vừa rồi bị dọa thái dương đều chảy ra mồ hôi.

     Tuyết Nhạn thật là cái ổn trọng, vốn là nha hoàn hầu hạ bên người lão thái thái, so với những nha hoàn khác trong phủ tự nhiên chu đáo hơn nhiều, hai ngày trước theo lão thái thái phân phó phân phối đến Trúc Tương Phi Uyển thay thế đại nha hoàn ban đầu Kim Điệp.

    Mà Kim Điệp năm ngày trước chuyện Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư của Chu phủ ở trên thuyền hoa bị rơi xuống nước hạ là tam đẳng nha hoàn, vừa vặn cùng nhau rơi xuống nước, lại bị nhiễm phong hàn, bệnh triền miên trên giường, nên bị phạt tự nhiên là không tránh khỏi, Đại tiểu thư rơi xuống nước sốt cao mấy ngày, lão thái thái tức thì tức giận, nhưng là cháu gái ruột như thế nào lại không đau thương, thế này mới đem bên người tối ổn trọng Tuyết Nhạn tăng đi qua chiếu cố.

    Này bên trong, trên giường hồi lâu không có động tĩnh, bỗng nhiên theo màn che bên trong vươn ra không trung bàn tay mảnh khảnh tuyệt đẹp, xương cốt đều đều, mười ngón tay xanh miết, đầu ngón tay nhẹ nhàng khẽ nhúc nhích hướng vào phía trong ngoéo một cánh tay khác, chỗ cổ tay đeo vòng tay mã não cùng móc hoa bằng bạc xinh đẹp trên mạn che va chạm, phát ra một tiếng vang thanh thúy.

    Bảo Thiền bị tiếng vang này giật mình ngẩn ra, bả vai đều có vẻ cứng ngắc đứng lên, Tuyết Nhạn mím môi con mắt khẽ nhúc nhích, trầm giọng hỏi “Tiểu thư có gì phân phó?”

    “Ta ngủ ngon, nhớ tới đến đi một chút, trước rửa mặt đi.” Âm thanh kia thanh lệ sang ngời lại lộ ra một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng.

     Bảo Thiền lập tức nhíu đầu lông mày, cảm thấy tia trong trẻo nhưng lạnh lùng này có chút bất đồng, nhưng lại không nói rõ đến cùng là có chỗ nào không giống, có lẽ là nàng nghĩ nhiều, nàng vén rèm lên gọi tiểu nha hoàn ở bên ngoài chờ hầu hạ, vài cái tiểu nha hoàn nối đuôi nhau mà vào, bưng dụng cụ rửa mặt song song đứng ở phía sau Tuyết Nhạn thành thành thật thật gục đầu xuống.

     Tuyết Nhạn đem trướng màn lụa mỏng dùng móc bạc treo trụ, Triệu Văn Uyển đã muốn ngồi dậy, một đầu tóc đen như mực che lại gò má, chỉ có thể nhìn đến lông mi dài như cánh chim hơi buông xuống đánh ra một đạo độ cong nhu mì đẹp đẽ, nàng mang theo một tia lười biếng sau khi tỉnh ngủ dựa lưng vào chiếc gối trên thêu hoa mẫu đơn, thân dưới một đoạn ngắn thêu hoa màu đỏ bằng tơ vàng, Tuyết Nhạn tự mình hầu hạ, đưa nước trà xanh để súc miệng, khó có được nàng sau khi rời giường không phát cái gì tính tình, súc miếng xong im lặng phun vào trong chậu súc miệng đưa tới ngừng ở trước mặt, Tuyết Nhạn chia ra đưa đồ cạo lưỡi làm bằng bạc và muối trắng.

    Bảo Thiền sớm đã vắt khăn tay tốt lắm, thay Triệu Văn Uyển chà lau mặt cùng tay, cũng không dám nhìn ánh mắt của nàng, nhanh chóng làm xong nín thở thối lui đến một bên.

      Rửa mặt xong ăn qua cháo trắng, Triệu Văn Uyển ngồi gương trang điểm, trước mặt bày ra hộp bằng sứ rực rỡ muôn màu, đều cỡ bằng bàn tay, hình tròn, vuông, dài, dẹt, nắp chạm khắc miêu tả tranh hoa ở điểu tô màu, Tuyết Nhạn cùng Bảo Thiền ngồi chồm hỗm ở một bên nhìn Triệu Văn Uyển cầm lấy trong đó một cái hộp son, ngửi một cái lại buông, giống như cau lại chân mày, nét mặt biểu tình vẫn là lạnh.

   Bảo Thiền liếc mắt nhìn người trong gương do bị sốt cao nên người gầy đi một vòng, nguyên bản cằm nhọn liền thay đổi đường nét càng sáng rõ, tiểu thư các nàng được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, cũng không phải là giả, ngày thường khi hoạt bát, một cái nhăn mày một tiếng cười, thiên tư quốc sắc, không biết câu được bao nhiêu công tử nhà dòng dõi quý tộc tiến đến cầu hôn, đều là lão thái thái lấy lí do tuổi còn nhỏ cản trở cho trở về. Hơn nữa người Định quốc công phủ há là người nhà bình thường có thể tùy tùy tiện tiện kết duyên, Triệu Văn Uyển lại là cháu gái ruột Định quóc công phủ, bảo bối tâm can của lão thái thái, chắc chắn xứng với con cháu hoàng gia thân phận cao quý, điểm ấy không hội hoài nghi.
     Trong tay cầm lên lược gỗ đào chải tóc cho Triệu Văn Uyển, nhẹ giọng nói “Tiểu thư bị bệnh mấy ngày, Tam tiểu thư thực là lo lắng đâu, tự mình đến tặng không ít thứ tốt, đã nhiều ngày đốt bách hợp hương đó là do Tam tiểu thư tự mình điều chế, nói là có công hiệu an thần giúp ngủ ngon, nô tì xem xem hôm nay tiểu thư khí sắc tốt hơn nhiều đâu.”

     Trong phòng quả thật tràn ngập một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, thấm vào ruột gan “Nói là bào chế từ cái gì vật liệu sao?”

     Bảo Thiền không có nghĩ tiểu thư lại hỏi vấn đề này, ngây ngẩn cả người, Tuyết Nhạn tương đối hiểu biết, vội vàng tiếp lời “Nô tì xuống dưới đến chỗ Tam tiểu thư hỏi người”

     “Ân”

  Triệu Văn Uyển liếc mắt nhìn tiểu lư hương tráng men màu vàng trên vẽ chín trái đào cách đó không xa, khói nhẹ nhàng lượn lờ mà lên, đem một bên để ngọn đèn hoa văn hạt châu màu trắng bạc đều huân khói mù lượn lờ, Triệu Văn Uyển xem có chút xuất thần, chẳng biết suy nghĩ cái gì, Bảo Thiền nghĩ đến là tự mình nói sai, im lặng không dám lên tiếng nữa, Tuyết Nhạn đang lấy phấn, cầm lên thoa lần lượt trên mặt Triệu Văn Uyển, nàng chuyển lại đây, bỗng nhiên ngẩn ra, tay nâng lên liền đem phấn rơi trên mặt đất, dù là Tuyết Nhạn như vậy ổn trọng đều bị làm cho rất kinh ngạc, Bảo Thiền vừa vặn nhìn một màn này thất thần, lược gỗ đào dung không chú ý lực đạo, kéo xuống vài tia tóc đen, Triệu Văn Uyển đau lập tức “Tê” một tiếng.

     Không khí nháy mắt giống như ngưng kết, Tuyết Nhạn cùng Bảo Thiền vội vàng quỳ phủ phục trên mặt đất, dừng lại hô hấp lo lắng chờ đợi Triệu Văn Uyển lên tiếng.

    Bảo Thiền rất hiểu biết tính nết Đại tiểu thư bọn họ, Tuyết Nhạn cũng là nhiều ít nghe thấy, vị này Triệu phủ đích trưởng nữ rất chú trọng tướng mạo của mình, như vậy vừa rồi hơn phân nửa là nổi giận đi.

    Hai người cúi đầu, thời tiết tháng sáu đúng là nóng, giọt mồ hôi theo cổ chạy vào trong áo.

      “Hai người các ngươi trước đi ra ngoài thôi, không cần hầu hạ.”

     “Là, Đại tiểu thư” Tuyết Nhạn cùng Bảo Thiền như được đại xá, thời điểm đi tới cửa, Triệu Văn Uyển bỗng nhiên gọi lại Bảo Thiền.

     Bảo Thiền bị dọa giật mình, chân đều mềm nhũn “Tiểu…..Tiểu thư còn cái gì phân phó?”

     “Đem cái kia huân lò ôm đi ra ngoài.”

     “Bảo Thiền lập tức lấy ra ngay” Nàng rất nhanh quay lại mang theo bếp lò cùng Tuyết Nhạn đi ra phòng.

    Triệu Văn Uyển nâng tay phẩy phẩy mùi xung quanh, nghiêng đầu, ngẩng đầu cầm lấy lược gỗ đào lên chải đầu, từ trên xuống dưới tóc đen thẳng mềm mại như thác nước buông xuống, nàng động tác đột nhiên ngừng một chút, nhìn trong gương khuôn mặt tinh xảo có chút mơ hồ đứng lên, bên trong hạt châu đen sẫm nháy mắt hiện lên một màn hình ảnh.

     Mười dặm trang sức màu đỏ, nữ tử đội mũ phượng mặc khan quàng vai, ngồi ở trước gương đồng vẽ mi tô môi, nguyên bản khuôn mặt xinh đẹp không thể tả liền lại xinh đẹp kinh tâm động phách, mị nhãn như tơ, môi đỏ mọng như máu, năm ngón tay mảnh khảnh đem một bên khăn voan thêu ngọc trai đỏ thẫm che ở trên mặt, ngồi ngay ngắn ở đệm mềm, dáng người thẳng thắn, dáng người càng biểu lộ thướt tha có hứng thú.

     “Nhị tiểu thư, đội ngũ đón dâu Lục vương gia đã muốn đến, nhưng đừng chậm trễ canh giờ.” Một cái nha hoàn khuôn mặt thanh tú chạy tiến vào.

    Nữ tử ở dưới khăn voan màu đỏ khóe miệng đỏ bừng gợi lên đến một chút nhợt nhạt nụ cười quỷ dị, vươn ra một cánh tay trắng nõn, ý bảo đỡ nàng đứng lên.

     Người săn sóc dâu đã muốn đứng ở ngoài cửa sau, vui mừng cõng trên lưng nương tử loạng choạng bước đi hướng  bên ngoài phủ.

     Bên ngoài Định quốc công phủ phi thường náo nhiệt, lập tức thấy Lục vương gia ngồi ở trên cao, quý khí bức người, phía sau là đội ngũ đón dâu, lễ nhạc du minh, xe ngựa trang sức màu hồng được tám con ngựa lôi kéo, uy nghi mà sang trọng, cấm vệ quân ở phía sau xe ngựa xếp thành một cái đội ngũ thật dài, đem đường đi ở trước Triệu phủ chật như nêm cối, dân chúng hỗn loạn ở thị vệ ngăn hai bên đường không ngừng hoan hô.

      Người săn sóc dâu cõng trên lưng tân nương đi ra, đặt ở cửa trải thảm đỏ, lão thái thái trong mắt hồng hồng vui mừng cười, Triệu phủ đều nhìn tân nương từng bước đi qua chậu than, Lục vương gia sớm theo lập tức nhảy xuống, khẩn cấp vươn dài cánh tay dắt tay tân nương, nhưng là nam tử dừng lại một chút, khuôn mặt tuấn mĩ hiện qua một tia kinh ngạc, lập tức con ngươi đen trầm xuống, lạnh lùng nói  “Nữ tử lớn mật, dám giả mạo Vương phi?”

    Khăn voan bị nam tử bên người mạnh mẽ vạch trần, lộ ra rõ ràng là Đại tiểu thư Triệu phủ - Triệu Văn Uyển.

    Mọi người đều cả kinh.

   Nữ tử vuốt ve thái dương, không hề có ý bối rối xấu hổ, ngược lại có chút điên cuồng cười rộ lên “Ta mới là Triệu thị quý nữ, hôm nay ngươi nên cưới ta, Vương gia ngươi cũng biết ta chờ ngày hôm nay chờ đợi bao nhiêu năm?”

    “Nàng ở nơi nào?” Nam tử túm trụ cánh tay Triệu Văn Uyển, lực đạo cơ hồ đem xương cốt chỗ cổ tay bóp nát.

   “Không còn kịp rồi” Nàng chịu đựng đau đớn ngửa mặt lên trời xuy xuy cười.

   Tiếng cười kia thống khoái quỷ dị, rất nhanh có bà tử theo trong phủ chạy đến hoang mang rối loạn nói Trúc Tương Phi Uyển của Đại tiểu thư cháy phải đi lấy nước, tiểu thư không biết bị kẻ xấu nào khóa ở trong khuê phòng, không ra được.

   Mọi người thấy Triệu Văn Uyển giả dạng tân nương tử lập tức hiểu được, thật là long dạ ác độc, dĩ nhiên là muốn muội muội chết cháy để gả thay.

   Lục vương gia vừa nghe, thoáng chống bỏ qua người vừa rồi, vội vàng hướng bên trong phủ chạy đi.

     Triệu Văn Uyển nhanh ổn định lại thân mình, trong mắt xoẹt qua tia oán độc, lúc này cũng mặc theo giá y chạy theo vào trong phủ. Lão thái thái một hơi khó thở, hôn mê bất tỉnh, này hết thảy phát sinh quá mức đột ngột, mọi người giống nhau như ở trong mộng mới tỉnh lại, cứu hỏa liền cứu hỏa, nâng lão thái thái liền nâng lão thái thái.

    Triệu Văn Uyển đuổi theo ở phía sau, Lục vương gia đã muốn một cước túm mở cửa phòng, trong phòng khói đặc cuồn cuộn, một cái thanh âm nhu nhược không ngừng ho khan. Thế lửa vọt lên, có xu thế càng cháy càng mãnh liệt, Triệu Văn Uyển chạy tới cửa liền dừng lại bước chân, có chút thất thần nhìn nam tử tuấn mĩ mình yêu cả đời phấn đấu quên mình bảo vệ nữ tử khác, muốn ngăn chặn thế lửa xông lên.

     Như thế nào cam tâm làm cho bọn họ bên nhau dài lâu, ân ái cả đời, Triệu Văn Uyển đáy mắt hiện lên ngọn lửa, một mảnh màu đỏ tươi, bỗng nhiên như nổi điên dung khí lực toàn thân xông lên, đẩy ra người nọ đang muốn vọt vào.

    Triệu Văn Hi dựa vào cái gì, ngươi dựa vào cái gì được hắn thâm tình, rõ rang là ta gặp gỡ trước nha! Trong lòng tràn đầy không cam lòng liền hóa thành oán hận, thống khổ, đến cuối cùng khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, khiến cho chúng ta cùng nhau xuống hoàng tuyền, ai cũng đừng nghĩ có được hắn, ta không thể, ngươi – càng không thể.

     Nữ tử bị khói đặc vây ở bên trong đột nhiên nhìn thấy Triệu Văn Uyển lại đây còn chưa kịp phản ứng lại đâu, đã bị bóp cổ, con ngươi dần dần hiện lên hoảng sợ. Triệu Văn Uyển nhìn, đúng rồi, chính là dựa vào khuôn mặt cùng biểu tình ôn nhu yếu đuối, đem mọi người bên cạnh nàng xoay quanh lừa gạt, cướp đi nguyên bản yêu thương thuộc về nàng, ngay cả người nọ từ nhỏ ái mộ cũng……

   Thanh gỗ bị cháy sạch toàn bộ  đỏ rực đột nhiên rơi xuống, dừng ở bên hai người, Triệu Văn Uyển đứng gần bị lan đến, bị bắt ở tteen cánh tay lảo đảo một cái, khóe mắt dư quang nhìn đến một đạo bóng dáng màu đỏ hện lên trên vai liền bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ đánh trúng không thể khống chế ngã đổ về phía sau, da thịt bị ngọn lửa thiêu đốt vô cùng đau đớn, Triệu Văn Uyển đau thở ra âm thanh.

   Quay lại trợn mắt lọt vào trong tầm mắt chính là nam tử bị thương cánh tay, vẫn còn gắt gao ôm một người. Triệu Văn Uyển không để ý phía sau lưng bị bỏng, liều mạng muốn lưu lại người nọ trong ngực hắn, lại liếc mắt phát hiện đỉnh đầu hắn có một cây cột gỗ bị cháy lung lay sắp đổ nhắm mắt lại, nghĩ cũng không nghĩ đẩy ra người nọ đỡ thay hắn, một bàn tay còn gắt gao túm trụ đai lưng Triệu Văn Hi không buông, ý đồ cùng nàng đồng quy vu tận.

    Thanh gỗ rơi xuống chặn lại hơn phân nửa thân mình Triệu Văn Uyển, đau đớn bén nhọn không thể chịu đựng nổi thổi quét toàn thân, thanh âm khàn khàn hét lên, đổi lấy là nam tử lạnh lùng thoáng nhìn, trong mắt hận ý chưa tan, liền không chút lưu tình nào chặt đứt đai lưng, ôm nữ tử rời đi.

   “Tỷ Tỷ nàng….”

  “Tự làm tự chịu.”

     Triệu Văn Uyển đáy lòng tê liệt, kêu to một tiếng, đau đớn nước mắt từ từ chảy ra rơi trên mặt đất, ở dưới lửa cháy đỏ rực bốc hơi vô tung vô ảnh.

   Trước gương đồng, hạt châu đen sáng ngời dùng sức chớp chớp, trong tay siết chặt lược gỗ hãm ở trong thịt, hoàn hồn lại, Triệu Văn Uyển tỉ mỉ nhìn khuôn mặt ở trong gương, cùng kia khuôn mặt bị bao phủ ở trong biển lửa giống nhau như đúc, bị hình ảnh rung động trong lòng còn sợ hãi.

  Đó là bên trong kịch bản trên đường chạy như điên tìm đường chết, ai cũng ngăn không được kết cục của ác độc nữ phụ Triệu Văn Uyển, mà bản thân là diễn viên đóng vai nàng vừa cảm giác tỉnh lại đối mặt với hàng thật giá thật, một chút cũng không giống đóng phim ngủ mơ vài ngày ở Triệu phủ sau suy nghĩ cẩn thận.

     Định quốc công phủ, đích trưởng thiên kim, bộ dạng lại hảo……Chỉ cần cẩn thận, vậy nhất định sẽ không chết!


/151

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status