Trọng Đăng Tiên Đồ

Chương 2: Hỏi

/81


Một dòng linh khí bay ra từ đỉnh đầu Mặc Ngôn, người tu tiên, nếu như không có pháp bảo phi thăng, sẽ bỏ mình cùng bị diệt hồn.

Nhưng Mặc Ngôn lại không cam lòng bị tịch diệt như vậy, nó trôi nổi bồng bềnh, vờn quanh Côn Sơn không chịu rời đi.

Mặc Ngôn ở Côn Sơn, bị đối xử như vậy, cũng không phải chưa từng nghĩ tới đòi lại công đạo cho mình.

Y từng sai người tới cầu viện chưởng môn Thanh Vân môn ở phía Đông, Thanh Vân chưởng môn được xưng là lão tổ Thanh Vân, có uy vọng cao nhất ở trung thổ tiên gia, công phu mạnh nhất, có lòng thương người nhất.

Nếu có Thanh Vân lão tổ chịu ra mặt, bản thân có khi vẫn còn sống được ở hậu thế.

Mặc Ngôn đang đợi Thanh Vân lão tổ xuất hiện, vì y công đạo, dù cho y có chết rồi, nhưng nếu có thể nhìn thấy những kẻ bội nghĩa chịu trừng phạt, xem như có thể nhắm mắt.

Mà ở sau điện Côn Sơn, nhìn thấy một màn khiến y không thể tin được.

Ở sau điện Côn Sơn, tay Hồng Thông Thiên cầm một hộp gỗ đàn hương màu tím, cầm thứ trong hộp đưa tới trước mặt Thanh Vân lão tổ.

“Đây là anh linh được dựng dục ra từ máu thượng cổ thần linh cùng tinh hoa thâm hải Cự Long. Đặc biệt cung phụng với lão tổ trước mặt, kính mong lão tổ che chở cho Côn Sơn ta, không truy cứu việc con trai Mặc Thăng Tà nữa. Côn Sơn ta quyết không dám quên đại ân của lão tổ.”

Thanh Vân lão tổ nhìn vào thứ trong hộp, chỉ thấy hai cỗ linh khí một xanh một đỏ quấn quýt tạo thành hình dáng một trẻ mới sinh, như bích thiên lạc hà, ngọc bích xích huyết chạm khắc thành.

Thanh Vân lão tổ gật đầu mỉm cười: “Thâm hải Cự Long chính là kẻ đứng đầu tội ác tại Ma giới, chiếm đoạt linh khí, tiêu diệt hồn phách, đó là trách nhiệm của chúng ta. Côn Sơn trừ ma Hàng Yêu, đó là chính đạo. Ta có vật này, không sợ Thiên kiếp rồi!”

Nói xong, lão hít một hơi thật sâu, đứa trẻ mới sinh giãy dụa kêu rên, nhưng vẫn không ngăn nổi ngoại lực, hai cỗ linh khí một đỏ một bị áp bức tách ra, rồi bị hút vào trong mũi lão tổ.

Mà linh hồn Mặc Ngôn còn trôi nổi trên không sau điện, ở trong nháy mắt này, phát ra riếng kêu phẫn nộ, lại một lần nữa nếm trải tư vị bị phản bội cùng bị bán đứng.

Cái chết của Mặc Ngôn cứ như vậy bị hạ màn kết thúc, các nơi tiên sơn động phủ ở Trung thổ vẫn như thường lệ.

Nhưng linh hồn Mặc Ngôn vẫn không chịu tản đi, y không tin đây chính là kết cục.

Y vẫn tin tưởng thiên đạo luân kồi rồi cũng có báo ứng.

y chờ đợi, mười năm, hai mươi năm, trăm năm…

Nhưng y có chờ thế nào vẫn nhìn không thấy việc mình muốn.

Y chứng kiến, sau khi sư phụ Hồng Thông Thiên đoạt được bảo vật, đan dược của y xong, công lực tăng gấp bội, tung hoành thiên hạ.

Y nhìn thấy, sư huynh Hồng Nho Văn phụ lòng bội nghĩa, cùng Bạch Liên. Cùng kết thành vợ chồng song tu, cuộc sống còn như thần tiên bầu bạn, chưa từng bị thiên lôi báo ứng vì vi phạm lời thề.

Y chứng kiến, Thanh Vân lão tổ được xưng trách trời thương người, sau khi ăn anh linh của y xong, trong vòng một ngày tu luyện ra thân ngoại hóa thân, đã Độ Kiếp phi thăng.

Còn thông gia Côn Sơn. Ông ngoại Bạch Liên – Kim gia, bởi vì có hai đại phái Côn Sơn cùng Thanh Vân môn, thực lực tăng lên cấp tốc, từ một môn phái nhị lưu, đã trở thành một trong tứ đại tiên gia Trung thổ.

Linh hồn Mặc Ngôn vẩn vơ trên chín tầng trời, không biết đã chờ đợi bao nhiêu năm, nhìn bao nhiêu cảnh Tiên giới tranh chấp, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa chờ được tới ngày thiên đạo Luân Hồi, báo ứng xác đáng.

“Tại sao! Tại sao!” Linh hồn Mặc Ngôn trước sau vẫn không chịu tản đi, không có cách nào quên được cuộc sống bi thảm lúc trước của mình, càng không thể nào tiếp thu được kết cục hiện tại.

Kẻ thù đê tiện vẫn bình an vui vẻ, còn chưa bao giờ hại tới một ai như y, lai rơi vào kết quả như thế, còn có người cha đã qua đời, và hài tử chưa sinh ra, đã có ai đến giúp bọn họ nói nửa lời?

“Ngươi còn chưa tỉnh ngộ sao?”

Linh hồn Mặc Ngôn bay vòng lên chín tầng trời, bay tới một chỗ trống vắng trắng xóa, phẫn nộ gầm rú phẫn uất trong lòng ra, lại nhận được câu trả lời như vậy.

Mặc Ngôn không rõ, hỏi: “Tỉnh ngộ cái gì?”

Thanh âm kia nói: “Kẻ bất nhân trên đời, xem vạn vật như cỏ rác. Đây mới là đạo của đất trời! Nào có cái gì gọi là thị phi đúng sai, cái gì gọi là thiện ác luân hồi? Ngươi nhập đạo Côn Sơn, bài học thứ nhất chính là học cái này, lẽ nào quên rồi sao?”

Mặc Ngôn cãi lại: “Sao lại vậy, thiện ác thị phi, rồi cũng có phán xét, tại sao lại không có?”

Thanh âm kia phát ra cười, ở chỗ hư vô, dần dần biến ra một chiếc gương, trong gương xoay chuyển muôn hình vạn trạng, bao quát tất cả.

“Ngươi nhìn kẻ đầy tớ kia, vì chủ nhân lao lực một đời, lại bị người ta cho rằng đó là việc phải làm. Mà việc chủ nhân đánh giết đầy tớ, lại không có bất cứ ai cho rằng chủ nhân có tội, ngươi có biết vì sao?”

“Ngươi lại nhìn kẻ này, cũng vì chủ nhân làm việc, nhưng chỉ vì chủ nhân trả thiếu một năm tiền lương, đã cáo trạng chủ nhân ra tòa án. Lại chẳng có ai nói kẻ này không đúng, trái lại đều phỉ nhổ chủ nhân của hắn, đó lại là vì sao?”

Mặc Ngôn nhìn lại, thật sự không rõ.

Thanh âm kia thầm cười: “Tất cả là do sức mạnh, có sức mạnh, mới có thể chân chính nắm giữ tất cả. Mười vạn năm trước, kẻ làm đầy tớ, trong tay không có nửa điểm sức mạnh, để mặc người xâu xé, cho là chính đạo; vạn năm sau, nô lệ cũng có sức mạnh trong tay, thì không có ai dám thiếu hắn nửa phân tiền, cũng cho đó là chính đạo.”

“Phương pháp tự nhiên nhất, là cạnh tranh sinh tồn; đạo của đất trời, kẻ mạnh mới thích hợp tồn tại. Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như cỏ rác, thị phi thiện ác với trời đất mà nói, chỉ là cỏ rác; ân oán phản bội với trời đất mà nói, cũng chỉ là cỏ rác. Ông trời sẽ không thiên vị cho bất kỳ kẻ nào, kẻ mạnh làm thiện, lấy thiện làm đạo; kẻ mạnh làm ác, lấy ác làm luật.”

“Diệt mười vạn sinh linh, tất là cực ác; như một người ăn mười vạn con tôm, nhưng cứu hơn trăm mạng người, đó là thiện hay ác? Còn một người cứu ngàn người cực khổ, nhưng tiêu diệt một Phật Đà, là thiện hay ác?”

“Luân lí là gì? Mẫu từ thượng cổ thần linh giao hợp sinh ra đời sau, huynh muội tương gian, sinh sôi không thôi. Còn những hành động này ngày nay, lại bị người phỉ nhổ, lại là vì sao?”

“Thiên địa tự nhiên trở thành đạo, đó là do có sức mạnh, nó tạo ra quy tắc. Nếu ngươi mạnh hơn so với nó, nếu ngươi có thể tạo ra quy tắc lại lần nữa, thì mọi thứ trong thiên địa, sẽ lại đổi thành đạo mới, pháp tắc mới, mọi thứ mới!”

Mặc Ngôn nghe xong, như bị sét đánh trong lòng, nhớ lại cuộc đời của mình, nếu như bản thân đạo pháp vững chắc, thì có ai dám xem thường y? Nếu là mạnh hơn trời đất, lại có ai dám ức hiếp y?

Nếu không phải y không có sức mạnh, bị nuôi thành phế vật, không chịu nổi tất cả, thì sao phải nhận được kết cục như vậy?

Dân thường vô tội, mang ngọc mắc tội.*

* Người vô học không có tội, người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội.

Nhưng nếu dân thường đủ mạnh, thì có tội gì?

Trong lòng Mặc Ngôn dường như có tia ánh sáng xé ra một lỗ hổng, trở nên thông suốt tất cả mọi thứ.

“Ngươi là ai?” Mặc Ngôn hỏi.

“Bánh xe luân hồi! Sinh mệnh luân hồi chèo chống thiên địa vận chuyển, thời gian đã nhanh tới!” Thanh âm kia trả lời, “Linh hồn ngươi không tiêu tan, ngăn trở sự vận hành của ta đã lâu. Mà ngươi vừa giác ngộ xong, thì hãy vào bánh xe này, đừng có lại ngăn trở sự vận chuyển của ta.”

* Ai muốn hiểu thì vào link này: 

/81

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status