Trọng Sinh Nhược Thủy

Chương 33

/60


"Nha, ba ba, ba đừng hỏi." Nhược Thủy nhu nhu thái dương, đau đầu không thôi. Hách Liên Thành có chút ủy khuất, con gái không tri kỷ, cùng chính mình đều có ngăn cách... Ông thật sự mệnh khổ a! Xem đôi mắt ba ba ai oán nhỏ thần, Nhược Thủy phủi xuống da gà nổi cả người.

Loại chuyện này có liên quan cảm tình, tuy rằng cũng không phải chuyện gì đặc biệt riêng tư nhưng luôn cảm thấy, bị ba ba biết thực xấu hổ nha!

Nhược Thủy nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nói sang chuyện khác: "Ba ba, Trần trợ lý hẹn hôm nay kiểm tra sức khoẻ phải không? Con cùng ba đi nhé."

Quả nhiên, ba ba Hách Liên vừa nghe, lập tức liền đem vấn đề lúc trước còn dây dưa không ngớt vứt đến sau đầu, trong lòng vui mừng, trên mặt lại còn oán giận nói: "Ba khỏe mạnh như vậy, sao phải kiểm tra sức khoẻ, thật sự là phiền toái!"

Nhược Thủy nhìn bụng béo phì của ba ba, trầm mặc trong chốc lát, sáng suốt không có nói tiếp.

☻☻☻

"Alo, cậu nhỏ." Ở hành lang bệnh viện, đi tới đi lui, Nhược Thủy rốt cục tìm được một nơi coi như im lặng, lúc này mới nhận điện thoại.

Trong điện thoại, giọng nói của Ngụy Ương phá lệ có từ tính: "Nhược Nhược, em biết một người tên là Từ Tử Huyên không?"

Nhược Thủy sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại: "Biết, làm sao vậy?"

"Cô ta là loại người nào?"

Nhược Thủy cảm thấy Ngụy Ương hỏi vấn đề này vô cùng kỳ quái: "Là con gái kế của mẹ đẻ con. Cậu hỏi về cô ta làm cái gì?"

Bên kia không có đáp lại. Bỗng nhiên, Nhược Thủy dâng lên một ý niệm trong đầu: "Sẽ không là, cô ta hại con?"

Không có khả năng nha, Từ Tử Huyên bây giờ còn đang học lớp 11, không có bản sự lớn như vậy?

Ngụy Ương thấp giọng nói: "Không phải cô ta, bất quá cô ta cũng có xuất ra một phần lực. Tin tức em về nước học trung học không lâu liền rời đi chính là cô ta nặc danh tung tin."

Nhược Thủy rất muốn hỏi một câu, Từ Tử Huyên vì sao phải hại cô? Rõ ràng, hai người trong kiếp này hầu như đều không có cùng xuất hiện, ngay cả mặt mũi đều chưa thấy qua vài lần, càng miễn bàn mâu thuẫn.

Nhưng cô cũng biết, vấn đề này Ngụy Ương cũng không biết, cho nên cô cúi đầu lên tiếng: "... Cám ơn cậu, con đã biết."

Ngụy Ương nghe giọng cô nhỏ xuống, nghĩ muốn an ủi cô vài câu nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải, khe khẽ thở dài: "Nhược Nhược, thực xin lỗi. Anh vốn cảm thấy em có quyền được biết, không nghĩ tới..." Không nghĩ tới lại cho em phiền não.

Trong lòng ấm áp, Nhược Thủy nhấp mím môi, khóe miệng giơ lên, nhẹ giọng nói: "Con không sao, cám ơn... cậu."

☻☻☻

Cúp điện thoại, Nhược Thủy đứng tại chỗ hồi lâu. Qua một khoảng thời gian cô bừng tỉnh, sờ sờ hai má mình có chút nóng, hít một hơi thật sâu, lắc lắc đầu đem suy nghĩ này nọ không nên có quăng sạch. Khi xoay người tính trở lại trung tâm kiểm tra sức khoẻ, lại phát hiện - cô dường như, giống như là …..lạc đường...

Đi hai vòng, lại đều không thấy người, Nhược Thủy có chút lo lắng, nơi này sẽ không phải là nhà xác chứ?!

Đang muốn quẹo vào, đột nhiên phía trước truyền đến tiếng khóc, Nhược Thủy nhất thời bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cứng ngắc đứng lại, một cử động nhỏ cũng không dám.

Chỉ nghe giọng nói một người đàn ông đè thấp, dường như rất là sốt ruột: "Bảo bối, anh cùng cô ấy thật sự không có gì. Cô ấy là chị em tốt của em, em nên tin tưởng bọn anh là trong sạch!"

Giọng nữ thấp ôn nhu uyển chuyển, còn mang theo tiếng khóc nức nở, khiến cho người nghe thấy nhịn không được thương tiếc: "Anh, anh làm cho em như thế nào tin anh! Em tận mắt nhìn thấy anh cùng nó ôm nhau!" Một trận khóc nức nở: "Em có con của anh nha! Anh sao nhẫn tâm đối với em như vậy!"

Thân mình Nhược Thủy cương cứng, hoảng sợ phát hiện, hai giọng nói này cô thế nhưng đều rất quen thuộc! Sao khéo như vậy, sao cẩu huyết như vậy?

Giọng nam kia càng phát ra bối rối: "Anh cùng cô ấy thật sự không có gì, một màn em nhìn thấy kia chính là ngoài ý muốn! Huyên Huyên, em hãy nghe anh nói, anh lập tức sẽ đi Bắc Kinh, em cũng lập tức sẽ lên lớp 12, đứa bé này chúng ta không thể giữ!"

Từ Tử Huyên vẫn nhu nhược vạn năm không thay đổi như trước, trong kích động lại mang theo vài phần quật cường hiếm thấy: "Vì sao không thể giữ? Em có thể tạm nghỉ học. H đây là con của chúng ta, anh nói không phải sao? Nhà anh tam đại đơn truyền chú dì khẳng định cũng sẽ thích đứa nhỏ này. Em sẽ cố gắng chiếu cố nó, chiếu cố chính mình, sẽ không để anh lo lắng!" Nói xong lời cuối cùng, dường như là nghĩ tới cảnh tượng gì tốt đẹp, khẩu khí nguyên bản đau thương lại trở nên nhu tình như nước.

Gã đàn ông kia, cũng chính là Nghiêm Vũ Hàng bắt cá hai tay mà kiếp trước Nhược Thủy gặp phải, gặp Từ Tử Huyên nghĩ đơn giản như vậy, tức giận nói: "Em tỉnh táo một chút được không! Anh mới mười tám tuổi, em mới mười bảy tuổi, sinh con chính là ngoài giá thú, ngay cả hộ khẩu đều lên không được! Anh còn phải tiếp tục học đại học, em cũng phải tiếp tục đi học, ai chăm sóc đứa nhỏ? Đừng nói ba mẹ anh, ba mẹ em cũng sẽ không đồng ý cho em sinh đứa bé này! Không vì ba mẹ anh suy nghĩ, em cũng vì cha mẹ em ngẫm lại, chẳng lẽ em muốn để cho người khác bắt được điểm yếu của bọn họ sao?!"

Từ Tử Huyên liều mạng lắc đầu: "Sẽ không… sẽ không đâu, ba em đau em như vậy, ông ấy nhất định sẽ không trách em, về phần mẹ em, bà ta cho tới bây giờ cũng không dám nói gì em. Bọn họ làm sao có thể bị người khác tóm điểm yếu gì đó? Đây là một sinh mệnh nhỏ a, là kết tinh tình yêu của chúng ta, mọi người đều sẽ chúc phúc cho chúng ta!"

Thấy cô ta còn khăng khăng một mực như thế này, Nghiêm Vũ Hàng tức giận đến sắc mặt đều thay đổi. Hôm nay thật vất vả đem cô ta lừa đến bệnh viện, sao có thể để cô ta thoát như vậy được!

Thấy trên mặt Nghiêm Vũ Hàng lộ ra thần sắc dữ tợn, Từ Tử Huyên có chút sợ hãi, lại nhớ đến cái gì, tuyệt vọng lại bất lực rưng rưng kêu to: "Là nó, là nó đúng hay không? Đúng hay không? Khẳng định là Trương Hiểu Tuyền con tiện nhân kia ở bên tai anh xúi giục, mệt em còn đem nó làm chị em tốt nhất!" Cô ta vừa lui ra phía sau, vừa rơi lệ đầy mặt: "Anh sao có thể nhẫn tâm như vậy? Đây là con của anh mà!"

Lúc bắt đầu Nhược Thủy là hoảng hốt, khiếp sợ, đến bây giờ là chết lặng. Bọn thiếu não này, quả nhiên chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra.

Cô liền nửa tựa vào vách thai tay nắm chặt trước người, bình tĩnh nhìn Từ Tử Huyên giống như kịch bản phim thần tượng từng bước một lui ra phía sau, cuối cùng thối lui đến góc tường, trước mặt Nhược Thủy.

Từ Tử Huyên phát hiện bên này còn có người, kinh hách quay đầu, lập tức liền bị kinh hách lớn hơn nữa……

"Hách Liên Nhược Thủy! Mày sao ở trong này?!"

Nhược Thủy xoa xoa lỗ tai, giọng nói cùng biểu tình tuyệt vọng vừa rồi của cô ta thật không tương xứng. Còn đang đau đầu, Nghiêm Vũ Hàng nghe được Từ Tử Huyên rống to một tiếng này, giật mình, vội vàng đi tới, liền thấy được Nhược Thủy hồi lâu không thấy.

Hôm nay Nhược Thủy mặc áo khoác màu xanh đen, mang thắt lưng cùng màu, trên vạt áo dùng ngân tuyến thêu thủ công một vùng trăng sao, tinh xảo phi phàm, hơn nữa trên chân là đôi giày lông cừu, một tiểu giai nhân từ trong trường học Anh Quốc đi ra.

Mà Từ Tử Huyên mặc áo lông hồng nhạt cô thích nhất, bởi vì mang thai mà có vẻ có chút mập mạp. Tuy rằng cũng không khó coi, nhưng ít nhất lúc này, ở trong mắt Nghiêm Vũ Hàng, hai người chênh lệch là rất xa. Nghiêm Vũ Hàng lăng lăng nhìn cô trong chốc lát, có chút xấu hổ chào hỏi: "Nhược Thủy, đã lâu không thấy."

Nhược Thủy nhìn hắn một cái, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng cười nói: "Thật có lỗi, tôi đã quên, anh là?"

Nghiêm Vũ Hàng sửng sốt, không nghĩ tới người ta căn bản không nhớ rõ mình! Nụ cười trên mặt càng thêm miễn cưỡng: "Chúng ta gặp qua hai lần, anh là Nghiêm Vũ Hàng, là bạn học của anh họ em."

"À." Nhược Thủy gật gật đầu, cũng không nhớ ra hay không, thái độ không chút để ý: "Ngượng ngùng, tôi lạc đường, xin hỏi anh có biết trung tâm kiểm tra sức khoẻ phải đi hướng nào không?"

Nghiêm Vũ Hàng chỉ đường cho cô, thấy cô nói lời cảm tạ xong muốn đi, bỗng nhiên mở miệng: "Chuyện hôm nay, còn xin em..."

Nhược Thủy cúi đầu cười khẽ: "Anh lo lắng nhiều."

Nghiêm Vũ Hàng bị cười có chút mặt đỏ, nhớ tới lúc trước nghe cha mẹ nói qua gia thế của Hách Liên Nhược Thủy, không khỏi tự giễu cười: quả nhiên là chính mình lo lắng nhiều, hai người căn bản không phải cùng một thế giới.

Sau khi Tự Nghiêm Vũ Hàng mở miệng, Từ Tử Huyên liền luôn luôn dùng một loại ánh mắt phẫn hận lẫn kênh kiệu nhìn cô, không nói một câu.

Trước khi đi, Nhược Thủy quay đầu nhìn Từ Tử Huyên một cái, hướng cô ta mỉm cười, thấy Từ Tử Huyên co rúm lại, tâm tình cô vô cùng tốt mới rời đi.

Cô ta sao lại làm nhiều động tác nhỏ như thế? Trừ bỏ đố kỵ, không có lý do khác để giải thích nguyên nhân Từ Tử Huyên làm hại cô. Nếu quả thật là như vậy, kia chỉ cần cô sống tốt, chính là trừng phạt lớn nhất đối với Từ Tử Huyên.

Không cần cô ra tay, bằng vào chỉ số thông minh của Từ Tử Huyên, cùng Lâm Mộng Thi không nhận thức được, hai người đó sẽ làm cuộc sống hỏng bét.

Nhìn thấy các nàng sống không tốt, Nhược Thủy cũng liền an tâm.

Mọi người đọc chương này thấy sao? Người sao chơi với bạn vậy!!!

Mình edit đến đoạn NVH đòi bỏ đứa bé là bức xúc ghê gớm, haizzz… ai đó đã làm mẹ rùi thì mới hiểu đc!

Xì poi: Chương sau xem độ mặt dày của NVH nhé!


/60

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status