Trúc Mộc Lang Mã

Chương 45: Mấy cái đĩa của Phó Khôn

/86


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Phó Nhất Kiệt “chia tay” với Lư Xuân Hiểu, Phó Khôn lập tức cảm thấy cả người mình đều thanh thản, dẹp sạp trước mấy ngày, tự cho mình một kỳ nghỉ.

Ăn Tết, cậu mua cho nhà một đống đồ, thiết bị điện chưa thay hồi dọn nhà tới đây, cậu đã đổi lại hết, mẹ tiếc đứt ruột, lúc cái tủ lạnh cũ bị đồng nát kéo đi, mẹ còn đứng trên ban công nhìn theo cái tủ lạnh hoa văn màu xanh lá cây, lưu luyến chia ly.

“Vẫn đang tốt lắm,” Mẹ nói, “Anh nói xem anh còn chưa kiếm được tiền bằng trúng số, mà tiêu thì cứ như trúng số rồi ấy.”

“Đêm kêu như máy phát điện, dưới tầng còn nghe thấy được, mấy lần Một Khúc nửa đêm phải ra rút phích cắm,” Phó Khôn ôm vai mẹ, nhét tấm thẻ ngân hàng vào trong tay mẹ, “Mẹ, tiền này mẹ cầm đi, nên trả lại thì trả lại, con tranh thủ năm nay trả hết nợ bên ngoài.”

“Tự con giữ lại đi, thẻ cao cấp như thế mẹ chẳng biết dùng,” Mẹ vỗ lên tay cậu, “Con kiếm được ít tiền cũng chẳng dễ, tích góp đi, không định buôn bán rộng ra à?”

“Mẹ không phải lo, con cũng có đưa hết cho mẹ đâu,” Phó Khôn cười.

Năm nay thu hoạch cũng không tệ lắm, có điều bởi vì chợ phải điều chỉnh một lần lớn, mọi quầy hàng sát đường giờ đều phải vào trong nhà, tiền thuê quầy, phí quản lý, phí vệ sinh đều tăng lên không ít, qua Tết còn phải đi nhập hàng, cho nên bên cạnh chỗ tiền lặng lẽ tích góp cho Phó Nhất Kiệt, Phó Khôn còn chừa lại một khoản nữa.

Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt có thời gian rảnh là lại tới chợ nhìn thử, tòa nhà bốn tầng đã sửa xong, biển hiệu cũng đã được dựng lên, chợ quần áo Đại Thông.

Giờ đang ăn Tết, người tới người đi nhộn nhịp vô cùng.

“Sao lại đặt tên như thế,” Phó Nhất Kiệt ngẩng đầu nhìn biển hiệu, ôm bụng, “Còn Đại Thông nữa, nhìn cái là thấy đau bụng…”

“Nhịn đi đã,” Phó Khôn đi vào trong, “Vốn tên là Vạn Phúc, cũng chẳng khá hơn là bao, anh vừa nghe thấy là đã muốn quỳ xuống dập đầu.”

Hai người bọn họ vào xem thử quầy hàng trước đó đã chọn, vị trí là Phó Nhất Kiệt quyết định, gần cửa vào, nhưng không nằm ngay mặt, một quầy chừng tám mét vuông.

“Giờ người đang đông, vừa đúng thời gian kiếm tiền, anh cứ không bán vậy à?” Phó Nhất Kiệt nhìn qua bốn phía, rất nhiều quầy đã bày hàng ra rồi.

“Không sao, lâu lắm không có thời gian rảnh rồi, em cũng sắp hết nghỉ rồi còn gì, chơi thêm với em mấy ngày.” Phó Khôn dựa lên tường, “Giờ trông thì đúng là nhiều người, nhưng giờ mỗi khu đều được phân loại rõ rồi, khu này toàn là đồ nam cả, không dễ làm như trước đây, cạnh tranh kịch liệt lắm, nhập hàng phải nhìn kỹ.”

“Đưa em đi du lịch một ngày không?” Phó Nhất Kiệt hỏi.

“Đưa, chỉ sợ em thấy mệt thôi.” Phó Khôn cười, tâm trạng không tệ.

“Không, em coi như đi chơi.” Phó Nhất Kiệt trả lời rất nhanh, được ở cùng Phó Khôn, có làm gì cũng không thấy mệt.

Lúc Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt đứng trên quầy cầm thước dây vừa đo vừa suy nghĩ xem nên đặt giá hàng thế nào trông cho thoáng, có người gọi một tiếng từ bên ngoài: “Phó Khôn!”

Phó Nhất Kiệt quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, tuổi cũng không nhiều, thấy cô gái kia đang xách túi lớn túi nhỏ, chắc cũng là chủ quầy ở đây.

“Khổng Tuệ à,” Phó Khôn thu thước dây lại, sạp trước đây của Khổng Tuệ rất gần sạp của Trình Thanh Thanh, cách mấy quầy, Phó Khôn và cô nàng cũng không thể nói là quen thân, nhưng cô nàng và Trình Thanh Thanh thì thân lắm, “Em bày hàng ở đây à?”

“Ở trong, C307.” Khổng Tuệ chỉ vào bên trong, “Hai hôm nay em dọn lên hết rồi, chỗ anh vẫn chưa chuẩn bị xong à?”

“Qua Tết đi, cũng không thiệt một lúc này,” Phó Khôn đá đá tường gỗ, chuẩn bị đi.

“Mấy hôm nay em đều ở đây, anh có gì cần giúp cứ gọi cho em, đừng có khách sáo làm gì.” Khổng Tuệ nhìn Phó Khôn, mặt vẫn luôn cười.

Phó Nhất Kiệt đã ra khỏi quầy, đi chậm rãi ra ngoài, sau khi Phó Khôn gọi tên cô gái này ra, nó đã có ấn tượng, hình như có gặp rồi.

Đi được mấy bước, Phó Khôn đuổi theo: “Chạy nhanh thế.”

“Là ai thế?” Phó Nhất Kiệt quay đầu lại liếc mắt nhìn, Khổng Tuệ vẫn đứng tại chỗ, đang nhìn về phía này, thấy nó quay đầu lại thì nhanh chóng quay người chạy chậm bỏ đi.

“Khổng Tuệ, bạn thân chị Thanh Thanh, chắc em có gặp rồi cũng nên,” Phó Khôn suy nghĩ, “Không phải là còn qua quầy anh mấy lần rồi đó thôi, lần trước….”

“Không có ấn tượng.” Phó Nhất Kiệt ngắt lời cậu.

“…nhiệt tì….” Phó Khôn không để ý tới thái độ của Phó Nhất Kiệt, nói tiếp, có điều hai chữ “nhiệt tình” còn chưa nói ra hết, đã bị Phó Nhất Kiệt ngắt lời.

“Đang theo đuổi anh đúng không?” Phó Nhất Kiệt híp mắt lại cười.

“Chắc thế,” Phó Khôn cũng cười, dù cậu không quá để ý tới con gái, nhưng ai có ý với cậu thì cậu vẫn cảm nhận được, “Nhiều người theo đuổi anh em lắm.”

“Anh có hứng thú gì không?”

“Tạm thời không có.”

Phó Nhất Kiệt bỏ tay vào túi quần: “Tốt nhất là đừng có.”

“Sao lại thế?” Phó Khôn không hiểu lắm.

“Bởi vì nếu như anh ra ngoài ăn cơm với chị ấy, đi dạo phố với chị ấy, xách đồ cho chị ấy, em đều sẽ không vui,” Phó Nhất Kiệt cười nói, “Ngốc đúng không, gọi thì đến đuổi thì đi đúng không, không có tiền đồ đúng không…”

“Dừng!” Phó Khôn đập một cái lên lưng nó, “Phó Một Khúc em trả thù anh đấy à!”

“Không thì anh cứ thử xem, em đảm bảo sẽ nhắc tới lúc anh chia tay mới thôi.”

Qua Tết, trước lúc vào học lại, Phó Nhất Kiệt và Phó Khôn đi du lịch nhập hàng một ngày.

Trên xe khách nhập hàng đều là người đi nhập hàng, chuyến xe này là anh La giới thiệu cho Phó Khôn, nói rằng hai tài xế xe này, trước đây đều là dân giang hồ, mang theo tiền ngồi xe này an toàn.

Trên xe đều là giường nằm, hai người một giường, chen nhau ngủ, chăn vẫn bẩn như cũ, Phó Khôn không có cảm giác gì, cái xe trước cũng như vậy, Phó Nhất Kiệt hơi không chịu được, cuốn chăn lại để vào cái giá dưới chân.

“Nhét vào làm gì, tối ngủ lạnh đông chết đi.” Phó Khôn cười khà khà.

“Thối.” Phó Nhất Kiệt cau mày.

“Đợi tới lúc về nhà em chẳng cần ngửi anh đâu, tự ngửi em đi,” Phó Khôn dựa vào khung giường, “Chính là mùi này!”

“Anh chưa xong à,” Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn cậu.

“Xong rồi.”

Tối thật sự là rất lạnh, không đắp chăn đúng là không chịu nổi, tuy cửa kính xe đã đóng rất chặt rồi, nhưng Phó Nhất Kiệt vẫn có thể cảm nhận được gió lạnh đang thổi vào không ngừng giữa đủ loại mùi thối chân.

Nó kéo chặt áo khoác, giường rất hẹp, vóc người của Phó Khôn và nó đều không nhỏ, gần như đã chen dính vào nhau, mà vẫn cứ lạnh.

“Lạnh à?” Phó Khôn nhỏ giọng hỏi nó.

“Ừ.”

“Đắp không?”

“Thối, Đâu Đâu có mười ngày không tắm cũng không thối được thành như thế.” Phó Nhất Kiệt hơi phiền muộn, nó phát hiện ra Phó Khôn chịu lạnh giỏi hơn nó, giờ Phó Khôn cũng không đắp chăn giống nó, nhưng tay Phó Khôn lại ấm.

Phó Khôn hạ nhỏ giọng cười, kéo cái chăn thối qua đắp lên đùi hai người, sau đó trở mình, dán vào người nó: “Đắp chân thôi.”

Phó Nhất Kiệt không lên tiếng, cũng quay người, lưng dán vào ngực Phó Khôn, trước đây nó không có cảm giác gì, giờ mới cảm nhận được, Phó Khôn đi nhập hàng tuy chỉ đi một ngày hai đêm, nhưng đúng là khổ cực lắm.

Vốn đang thấy hai người cùng nhau đi nhập hàng, cùng nhau chen chúc trên giường, chắc chắn là rất vui, rơi vào trạng thái hiện giờ, tâm trạng gì cũng mất hết, chỉ cảm thấy buồn rầu.

Sau khi nó và Phó Khôn đi nhập hàng một ngày, cảm giác này càng sâu sắc hơn.

Sáu giờ sáng, xe đến nơi, người trên xe đều đang ngủ, chợ đầu mối tám giờ rưỡi mới gần như là mở hàng, bọn họ ngồi trên xe tới tám giờ mới xuống xe, Phó Khôn dẫn nó vào nhà vệ sinh trong bến xe khách rửa mặt, nhét tạm vài miếng ở hàng ăn sáng ven đường, sau đó xách cái bì cùng với một cái xe đẩy đồ nhỏ* đi vào trong chợ đầu mối.

Nó và Phó Khôn đi đi lại lại giữa mấy khu chợ bán sỉ, chạy lên tầng xuống tầng, xem hàng, so sánh, chọn lựa, rồi ném hàng vào túi, dùng xe kéo đi, như chạy tị nạn, trưa còn chẳng có thời gian mà ăn cơm.

Đợi tới chiều, mua đủ hàng rồi, Phó Nhất Kiệt cảm thấy hai chân đã không còn thuộc về mình nữa.

Cơm tối được giải quyết ở quán cơm nhỏ bên cạnh bến xe, trong quán, rất nhiều đều là người đi nhập hàng, đều chỉ gọi suất cơm đĩa một món* đơn giản.

Phó Nhất Kiệt một hơi ăn hai suất cơm thịt kho, còn vét sạch luôn suất Phó Khôn không ăn hết.

Tới đêm ngồi xe trở về, nó đã không còn câu nệ nhiều vậy nữa, kéo cái chăn thối kia qua cứ thế đắp lên người.

“Không chê thối nữa à?” Phó Khôn cầm đơn nhập hàng nhìn, hỏi một câu.

“Anh,” Phó Nhất Kiệt thở dài, “Anh vất vả quá.”

“Thế này có là gì,” Phó Khôn cười, “Anh thấy không vất thật, nhất là lúc đếm tiền, làm cái gì mà chẳng phải bận, anh mà bắt đầu làm từ hai năm trước, đã càng dễ kiếm tiền hơn bây giờ rồi.”

Phó Nhất Kiệt im lặng không nói gì.

“Sao thế? Mệt à?” Phó Khôn cất đơn hàng cẩn thận, hỏi một câu.

“Không,” Phó Nhất Kiệt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Anh còn nhớ câu trước đây em từng nói không?”

“Không ghi chép lại, không nhớ hết, câu nào?”

“Em có nói sẽ bảo vệ anh gì gì đó,” Phó Nhất Kiệt nói, tự nhiên lại thấy câu này hơi ngu ngốc, “Còn nhớ không?”

“Nhớ chứ.” Phó Khôn nở nụ cười.

“Sau này em sẽ để anh hưởng phúc, không cần vất vả như vậy nữa.”

“Ừ, anh chờ, đến lúc đó ngày nào anh cũng ở nhà đếm tiền cho em.”

Qua Tết, Phó Khôn lại bắt đầu ngày ngày bận rộn như trước, tuy vẫn không có cửa hàng thật sự của mình, nhưng sau khi chuyển từ Vạn Phúc vào Đại Thông, lượng khách mỗi ngày cũng thật sự tăng lên không ít.

Quầy bán đồ nam cũng ít, hàng của Phó Khôn còn khá đặc biệt, cậu rất hay để ý mấy mẫu đang mốt, rất nhiều thứ vừa mới bắt đầu thịnh hành thì đã xuống tay, hơn nữa, cậu vẫn luôn cố gắng làm cho hàng của mình cao cấp hơn hàng của người khác một ít, giá cả không chênh bao nhiêu, thu nhập hồi bày sạp trước đây đã không thể nào sánh được với thu nhập bây giờ.

Trình Thanh Thanh nghỉ việc, cũng dồn hết sức lực lên quầy hàng nhà mình, chị ấy vẫn bán quần áo cho mấy đứa con gái, ngay dưới tầng Phó Khôn, giờ muốn lên chỗ Phó Khôn nói nhảm mấy câu cũng chẳng có thời gian, bình thường đều là Tiểu Thành Thành tan học, đầu tiên đến quầy mẹ ăn cơm với mẹ, xong rồi chạy tới tìm Phó Khôn.

Phó Nhất Kiệt vẫn như trước, mỗi trưa mỗi tối sẽ mang cơm đến, ăn cơm cùng Phó Khôn xong mới đi.

Mùa đông còn đỡ, từ sau khi trời ấm dần lên, kết cấu kín mít của Đại Thông khiến người ta chỉ cảm thấy ngộp, người đi dạo chợ một lúc thì không cảm thấy gì, còn người ở đây cả ngày, cũng hơi khó chịu.

Phó Khôn dạo gần đây hay ho, Phó Nhất Kiệt học theo trên tivi, pha ít trà thanh phổi hạ nhiệt, ngày nào cũng mang tới cho anh uống.

“Ở đây lâu IQ cũng bị ngạt thấp đi.” Phó Nhất Kiệt thở dài.

“Không đến mức thế,” Phó Khôn nhấp ngụm trà, nhíu mày, chẳng biết Phó Nhất Kiệt pha trà gì, đắng tới mức cậu rùng mình một cái, “Đợi tới năm sau có tiền rồi thì mở cửa hàng, Thanh Thanh cũng đang suy nghĩ chuyện này, lúc nào cũng để ý xem có tiệm nào đang cho thuê không.”

“Khó uống à?” Phó Nhất Kiệt chú ý tới vẻ mặt đau khổ của Phó Khôn.

“Không, dễ uống lắm,” Phó Khôn sợ làm nó buồn, nhanh chóng uống một ngụm to, nghẹn nửa ngày cuối cùng là vẫn không nghẹn được, “Nói thật, khó uống lắm, cái quái gì đây?”

“Không biết nữa, mấy thứ ấy, em pha vào cùng với nhau, anh cố chịu đi.” Phó Nhất Kiệt cười.

“Em đã tự uống thử chưa đấy?”

“…Không dám.”

Phó Nhất Kiệt vào học kỳ hai lớp 11, Phó Khôn và bố mẹ đã trả lại gần hết tiền trước đó vay mượn, còn bỏ tiền cho bố mẹ ra ngoài du lịch một chuyến.

Trong tay Phó Khôn có bao nhiêu tiền, cậu không nói với người nhà, bố mẹ cũng không hỏi.

Phó Nhất Kiệt cũng không hỏi nhiều, nó chỉ biết là Phó Khôn đã mua lại quầy hàng ở Đại Thông, dự định là sau này có cửa hàng rồi thì sẽ cho thuê quầy hàng này, lấy tiền cho thuê.

Có lúc nó nghĩ tới là lại thấy sốt ruột, Phó Khôn kiếm tiền cũng coi như thuận lợi, nhưng quá cực khổ, một năm 365 ngày, gần như không có ngày nghỉ, thi thoảng có lúc muốn nghỉ ngơi một ngày, đóng cửa rồi vẫn có thể có khách quen gọi tới muốn mua hàng.

Phó Nhất Kiệt vẫn luôn hi vọng, có một ngày mình có thể làm cho Phó Khôn không còn cực khổ như vậy nữa, có thể khiến Phó Khôn cảm thấy nó không phải là em trai chỉ có thể được cưng chiều, mà còn là em trai có thể gánh vác mọi chuyện.

Nhưng nghĩ tới mình còn một năm nữa mới thi đại học, rồi còn phải thi đại học…

“A….” Phó Nhất Kiệt trở mình nằm sấp xuống sàn tatami, chôn mặt vào gối Phó Khôn, còn lâu vậy nữa!

Điện thoại trong phòng khách đang reo, Phó Nhất Kiệt nằm sấp không động đậy, qua một lúc lâu mới nhớ ra hôm nay trong nhà không có ai, bố mẹ đều đã đi ăn cưới rồi.

Nó miễn cưỡng bò dậy, ra ngoài nghe điện thoại.

“Một Khúc à,” Giọng Phó Khôn vang lên giữa tiếng ồn xung quanh, “Chốc nữa em đừng mang cơm tối đến cho anh, anh hứa với Tiểu Thành Thành chốc nữa dẫn nó đi ăn phần ăn trẻ em, nó đang muốn thu thập snoopy.”

“Ừ, vậy thì em tự ăn.”

“Em còn muốn ăn gì nữa không, tối anh mang về cho, cánh gà?” Phó Khôn nói xong, chưa chờ nó trả lời, đã nói với bên cạnh, “Kiểu màu xanh lam không có số to, không thì anh thử cái màu cà phê kia xem, cái kia dễ phối với quần…”

“Cánh gà đi.”

Phó Nhất Kiệt cúp điện thoại, đi vào bếp, lấy phần cơm tối mẹ chuẩn bị sẵn cho Phó Khôn ra, cùng Đâu Đâu chia nhau ăn.

Cuối tuần nếu như nhà không có ai, Phó Nhất Kiệt sẽ cảm thấy rất tẻ nhạt, đã vậy còn rất muốn đến gặp Phó Khôn.

Nó ôm Đâu Đâu xem tivi, nửa ngày vẫn không biết trong tivi đang chiếu gì.

Đâu Đâu hồi bé hiếu động như thế, già rồi lại không thích vận động nữa, nằm sấp trên đùi Phó Nhất Kiệt, vẫn luôn ngủ gà ngủ gật.

“Cậu ngủ đi.” Phó Nhất Kiệt vỗ vỗ lên ghế sofa.

Đâu Đâu nhảy từ trên đùi nó xuống, nằm trên ghế sofa, cuộn lại trong một góc, bắt đầu ngủ say như chết.

“Như cậu tốt thật, chẳng cần nghĩ chuyện gì.” Phó Nhất Kiệt nắm nắm tai Đâu Đâu.

Trừng tivi thêm một chốc, nó đứng dậy đi vào phòng, định đọc sách.

Đứng trước giá sách đến mấy phút, nó vẫn chưa quyết định được muốn đọc cuốn nào, cuối cùng, ánh mắt rơi xuống cái tivi mini để ở ngăn giữa giá sách.

Cái tivi mini cùng với đầu đĩa DVD bên cạnh, tỉ lệ sử dụng cũng không cao, người duy nhất dùng là Phó Khôn.

Phó Khôn trước đây thi thoảng sẽ dùng để xem mấy cái đĩa lén lút mua về kia, có điều từ sau khi vào Đại Thông, anh chẳng có thời gian xem lại nữa, hôm nào về nhà cũng tắm xong là nằm sấp trên giường đọc truyện tranh.

Phó Nhất Kiệt nhìn chằm chằm vào cái tivi nhỏ, trước đây lần nào Phó Khôn muốn xem cũng đều sẽ hỏi nó có muốn xem không, lần nào nó cũng sẽ đi thẳng ra ngồi ngoài phòng khách.

Phó Khôn ở trong phòng sẽ như thế nào, nó không biết, nhưng vẫn luôn không nhịn được mà tưởng tượng.

Giờ nhìn thấy những thứ này, rồi lại liên tưởng tới hình ảnh Phó Khôn dựa vào sàn tatami xem phim, nó đột nhiên cảm thấy cồn cào.

Nó dời ánh mắt đi, nhìn sang một loạt tên sách, nhìn hai cái rồi lại quay về, ánh mắt một lần nữa dừng lại trên tivi mini.

Nó biết mấy cái đĩa của Phó Khôn để ở đâu, bố mẹ chưa bao giờ vào phòng hai bọn họ, cho nên đĩa của Phó Khôn đều được để quang minh chính đại trong ngăn kéo dưới cùng của bàn học.

Lúc Phó Nhất Kiệt mở ngăn kéo ra, bìa vài tấm đĩa khiến tầm mắt người ta ngại ngùng dừng lại lâu đã lộ ra.

Nó nhíu mày, những hình ảnh thế này vẫn sẽ khiến nó cảm thấy không dễ chịu, không nói rõ được là buồn nôn hay là cảm giác gì khác.

Nó đóng ngăn kéo lại.

Sững sờ trên ghế thêm một lúc, nó vẫn cúi người xuống kéo ngăn kéo ra, tiện tay cầm một cái đĩa ra, lật ngược lại.

Xem không đây?

Nó không có hứng thú gì với những thứ này, cũng không có ý nghĩ gì, nhưng nó có hứng thú với chuyện lúc Phó Khôn xem những thứ này sẽ có cảm giác thế nào.

Không chỉ một lần, nó ngồi trong phòng khách vừa xem tivi, vừa tưởng tượng Phó Khôn ngồi trong phòng xem đĩa trông sẽ thế nào.

Tim đập.

Thở dốc.

Khoái cảm…

Phó Nhất Kiệt nhìn đồng hồ, đứng dậy lấy cả cái tivi mini và đầu DVD từ trên giá sách xuống.

Tốn mất mấy phút quyết định xem nên xem ở đâu, cuối cùng, nó chọn sàn tatami.

Mở tivi nhỏ lên, nối liền với đầu DVD, rồi bỏ cái đĩa vào, từng động tác đều như ăn trộm, tay còn hơi run lên.

Bỏ cái đĩa nào vào, nó cũng không để ý.

Lúc hình ảnh xuất hiện, nó kinh hoàng trong lòng, suýt nữa muốn vồ tới rút dây ra.

Nhưng hình ảnh bên trên thoạt nhìn rất bình thường, một con thuyền chạy trên nước, thuyền viên trò chuyện thôi mà, Phó Nhất Kiệt nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, lấy nhầm đĩa à?

Nhưng hình ảnh rất nhanh đã thay đổi, câu chuyện tiến triển theo một cách chẳng hề ăn khớp, đoàn thủy thủ vớt được một người phụ nữ trần truồng từ dưới nước.

Nội dung sau đó bắt đầu thay đổi trắng trợn lộ liễu.

Phó Nhất Kiệt nhìn một mảng thân thể trắng trơn trên màn hình tivi, trong đầu vang lên tiếng ong ong, âm lượng trong tivi đã bị vặn xuống rất nhỏ, nhưng nó vẫn có thể nghe rõ ràng từng tiếng rên rỉ thở dốc.

Tình cảnh hỗn loạn tiếp tục được tiến hành, Phó Nhất Kiệt không cảm nhận được cảm thụ của Phó Khôn, chỉ cảm thấy mấy nội dung kích thích quá mức kia khiến nó hơi váng đầu.

Nó ấn nút tua nhanh, tua một mạch xem, cả cuộn phim cũng không dài lắm, hơn 20 phút đã hết, sau đó bắt đầu một câu chuyện khác…

Thân thể những người phụ nữ này, đối với nó, ngoài khiến nó cảm thấy khó chịu ra, thì không còn cảm giác gì khác nữa.

Nhưng hô hấp của nó vẫn chậm rãi trở nên gấp gáp, ngoài vì những căng thẳng, bất an, chột dạ, thì chính là vì… những người đàn ông kia.

Thân thể Phó Khôn bắt đầu đung đưa trước mắt nó, dục vọng đang dâng lên từng chút một trong cơ thể bởi vì những nội dung trước mắt và trí tưởng tượng đang không ngừng hòa vào nhau, dần trở nên ngày càng mãnh liệt.

Nó cảm thấy tầm mắt hơi mơ màng, hai tai, ngoài tiếng thở dốc ra thì đã không còn nghe thấy gì khác nữa.

Phó Khôn về nhà từ lúc nào nó cũng chẳng nghe thấy, mãi tới lúc cửa phòng ngủ bị đẩy ra, nó mớt đột nhiên lấy lại tinh thần.

“Ô,” Phó Khôn kinh ngạc nhìn nó, “Anh bảo sao mà gọi em mấy tiếng em đều không nghe thấy.”
*xe đẩy đồ

xe ddaary ddoofjpg

*cơm đĩa một món: là đĩa cơm chỉ chan đúng một món lên trên

cowm ddixajpeg

/86

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status