Trùng Sinh Chi Độc Phi

Chương 49 - Chương 41

/112


Trên đời này có một số việc tốt nhất là không nên biết, Thượng Quan Dũng nhìn bản danh sách dưới chân, bắt đầu hối hận bản thân mình đã vào gian phòng này, sự tình của hoàng gia khi nào thì đến phiên hắn nhúng tay?

“Thực xin lỗi.” Tín Vương nhìn bộ dáng Thượng Quan Dũng có chút không đành lòng mà nói: “Ta vô tình hại ngươi.”

Thượng Quan Dũng hít sâu một hơi, khom lưng nhặt danh sách lên, dù sao cũng là người từng chinh chiến sa trường, có kinh hoàng luống cuống cũng chỉ là sự việc trong chốt lát. “Ngài nói Hoàng hậu nương nương vu hãm người mưu phản, vậy trận Phượng Châu đánh giặc này ngài giải thích thế nào?” Thượng Quan Dũng hỏi Tín Vương.

“Ta muốn vào kinh.” Tín Vương nói: “Chỉ là ta không ra được Phượng Châu.”

“Phượng Châu lớn như vậy mà ngài không thể nhắn với ai sao?”

“Nếu ta không giao ra danh sách này, ai sẽ tin lời nói của ta? Tướng quân đến từ biên quan, không rõ chuyện quanh co chốn quan trường, thật ra ta có thể tin tưởng tướng quân một lần.”

“Ngài không có thân tín?”

Tín Vương cười khổ: “Sau khi Đoạn Kế Thừa lãnh binh tiến vào Phượng Châu, ta mới biết được người bên cạnh mà ta tín nhiệm là người của Hoàng hậu, ta còn dám tin ai là thân tín? Thật ra ta tin tưởng lão quản gia ngoài cửa nhưng hắn tuổi đã già, Phượng Châu ai ai cũng biến hắn là quản gia của Tín Vương phủ, hắn cũng không thể ra khỏi Phượng Châu một bước. Tướng quân, con người trước khi chết lời nói thường thật lòng, ngươi nhớ kỹ lời ta nói, lòng người khó dò.”

Trong lòng Thượng Quan Dũng loạn thành một đoàn, hỏi Tín Vương: “Ngài giao thứ này cho ta là muốn ta làm gì?”

Tín Vương nói: “Ngươi tìm cơ hội giao cho thánh thượng giúp ta.”

Thượng Quan Dũng nói: “Ngài cũng biết chức quan của ta không cao, căn bản thường ngày không thấy được thánh thượng.”

“Vậy tìm người mà ngươi có thể tin tưởng, bảo hắn trình danh sách này lên.”

“Thánh thượng có thể tin sao?” Thượng Quan Dũng nghĩ Tín Vương muốn tố cáo hai người, một là Hoàng hậu, một là Thái tử. Thượng Quan Dũng nghĩ thế nào cũng cảm thấy hai người này ai cũng quật không ngã.

“Thánh thượng biết có người tự nuôi quân đội riêng, Vương Viên chính là chết vì tội này.” Tín Vương nói.

Thượng Quan Dũng lại cả kinh: “Vương Viên đã chết?!”

Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm của Khánh Nam: “Đại ca, huynh đang nói chuyện với ai vậy? Nhạc An hầu đến rồi, hắn muốn gặp huynh.”

“Nhớ kỹ lời ta nói.” Tín Vương nhỏ giọng dặn dò Thượng Quan Dũng một tiếng: “Lòng người khó dò.”

Thượng Quan Dũng do dự một lát, quyết tâm nói với Tín Vương: “Ngài theo ta đi, ta mang ngài ra ngoài.”

Tín Vương sửng sốt một chút, sau đó cười nói với Thượng Quan Dũng: “Ngươi không bảo vệ được tính mạng của ta, vốn dĩ ta cũng không muốn sống thêm nữa, đa tạ hảo ý của tướng quân.”

“Vậy,” Thượng Quan Dũng nghĩ đến trước đó Tín Vương nói với hắn mọi người trong Tín Vương phủ đều không thể giữ nổi tính mạng, hài tử trong lòng ngực Tín Vương còn nhỏ xíu, Thượng Quan Dũng hỏi Tín Vương: “Hài tử này là nhi tử của Vương gia?”

Tín Vương cúi đầu nhìn hài tử trong lòng mình: “Nó là ấu tử của ta, còn bảy ngày nữa mới được trăng tròn.”

“Vậy,” Thượng Quan Dũng tiến lên một bước: “Ta dẫn nó đi.”

Tín Vương ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Dũng, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm tư Thượng Quan Dũng: “Ngươi muốn cứu hắn?”

“Vương gia không nghĩ lưu lại đời sau?” Thượng Quan Dũng hỏi lại Tín Vương: “Nhạc An hầu đến rồi, hắn là đệ đệ Hoàng Hậu, nếu không đi là sẽ không kịp nữa.”

Tín Vương lưu luyến sờ tiểu nhi tử đã ngủ say trong lòng ngực.

“Vương gia!” Thượng Quan Dũng thúc giục: “Chúng ta không có thời gian.”

Tín Vương đưa hài tử cho Thượng Quan Dũng: “Tướng quân dẫn nó đi đi, ta không ép buộc gì cả, sinh tử tùy mệnh nó đi.”

“Vậy còn ngài?”

“Ta đi gặp Nhạc An hầu.” Tín Vương đứng lên: “Bất quá là vầy, hài tử này tên có một chữ Anh, nếu tướng quân thấy không tốt có thể lấy cho nó chữ khác.”

Thượng Quan Dũng còn ddlequydon.um-um muốn khuyên Tín Vương đi cùng hắn nhưng nhìn Tín Vương lao ra ngoài phòng, hắn muốn nói gì cũng không còn nói nên lời.

Ngoài cửa Khánh Nam thấy Tín Vương đi ra, không thấy Thượng Quan Dũng, lập tức nóng nảy, hỏi Tín Vương: “Ngươi là ai? Đại ca ta đâu?”

Tín Vương liếc Khánh Nam một cái: “Ta là người trong phủ Tín Vương, đang muốn ra ngoại sảnh.”

“Tránh ra!” Khánh Nam đẩy Tín Vương ra, vọt vào phòng.

“Vương gia.” Quản gia đỡ lấy Tín Vương: “Tiểu vương gia, ngài ấy…”

Tín Vương khẽ lắc đầu khiến quản gia không cần hỏi lại: “Nó sống hay chết đều phải xem tạo hóa của bản thân nó, chúng ta đi thôi.”

“Vị tướng quân kia là ai? Chúng ta có thể tin hắn sao?” Quản gia lại hỏi.

“Bổn vương không hỏi tên họ của hắn, việc không cần thiết biết cần gì phải hỏi?”

Vẻ mặt lão quản gia buồn rầu nhưng vẫn cố nén


/112

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status