Chương 91.2:
Liễu gia không dám làm như vậy, cho nên Liễu Như bác bỏ tất cả. Về phần Liễu Viêm, anh ta từ khi ngồi xuống liền không nói một lời, nhìn ra được là đang kìm nén.
"Thì ra là như vậy.” Tô Tử Bảo nhấp môi: “Xem ra là chúng tôi hiểu lầm. Tôi thật sự cho rằng Đào Thi Tình là người yêu của Liễu Viêm, cho nên muốn nói cho Liễu công tử một tiếng, Đào Thi Tình làm chuyện này với Tô Lệ Nhã, hiện tại cô ta nằm trong tay Tô Lệ Nhã, về phần sẽ có hậu quả gì, ha ha, nếu Liễu công tử không để ý, vậy không sao."
Liễu Viêm nhịn không được nói: “Các cô sẽ làm gì với Tình Tình! Cô ấy chỉ là một cô gái, cô ấy thật đáng thương."
"Liễu công tử lúc này nóng vội, kêu còn rất thân thiết. Cô ta có đáng thương hay không tôi cũng không biết, tôi chỉ biết nếu không phải Tô Lệ Nhã đi học thay tôi, vậy anh nên đáng thương tôi một chút, cũng nên đáng thương chính anh và Liễu gia các anh một chút.” Tô Tử Bảo sắc mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Liễu Như vội vàng nói: “Tô tiểu thư đừng hiểu lầm, chúng tôi không quen cô ta, không có quan hệ gì với chúng tôi, thật sự không có quan hệ."
"Nếu không có quan hệ, vậy chúng tôi liền đi trước. Đã làm phiền.” Tô Tử Bảo thản nhiên nói, kéo Bùi Dực đi ra ngoài.
Từ đầu tới đuôi Bùi Dực cũng chưa nói một câu, chỉ là lười biếng ngồi ở chỗ kia, sắc mặt bình tĩnh, miệng cười nhạt, nhưng mà một người như vậy, liền đại biểu cho tòa núi lớn Bùi gia.
Nhìn Tô Tử Bảo và Bùi Dực rời đi, Liễu Như nhẹ nhàng thở ra, phát hiện sau lưng mình đều đẫm mồ hôi.
Đây là lần đầu tiếp xúc với Tô Tử Bảo, nhưng lại phát hiện đối phương từ trên xuống dười đều không giống với một nữ sinh ngây ngô còn chưa tốt nghiệp, phong cách sạch sẽ chỉnh tề, mạnh mẽ sắc bén.
Tô gia có một nhân vật lợi hại như vậy, lúc trước ba mẹ lại còn chọn Tô Chấn Triết, thật là nhận người không rõ ràng.
Đưa những ý tưởng này vứt khỏi đầu, Liễu Như trừng mắt nói với Liễu Viêm: “Lúc nãy em phát thần kinh cái gì, không phải đã nói rõ cho em giả vờ không biết Đào Thi Tình sao, đem mọi chuyện đều đẩy trên người Liễu Tam Liễu Tứ. Tối hôm qua chúng ta đã phái người diệt khẩu, muộn nhất đêm nay sẽ có tin tức truyền đến, chỉ cần Liễu Tam Liễu Tứ đã chết, em lại không thừa nhận, Liễu gia chúng ta liền không liên quan gì đến chuyện này. Em đã hiểu sao?"
"Nhưng mà, đó chính là nữ sinh em thích nhất.” Liễu Viêm đau đớn nói, hốc mắt rưng rưng.
Liễu Như thở dài: “Đây cũng là không có biện pháp, ai kêu cô ta động vào người chúng ta không thể động vào. Không phải chị nói Tô Lệ Nhã, nếu chỉ mỗi Tô Lệ Nhã, một đứa con gái riêng, coi như Tô Quốc Cường tức giận, nhưng cũng không cần lấy toàn bộ Tô gia che chở cô ta, chỉ không phải là tập đoàn Tô thị đối đầu với chúng ta, em có thể hi sinh một số ích lợi, có thể đổi Đào Thi Tình trở về. Nhưng mà cô ta động vào chính là Tô Tử Bảo, con gái cả Tô thị, con dâu Bùi gia, thân phận xa như vậy không phải một đứa con gái riêng như Tô Lệ Nhã có thể so sánh, sau lưng cô ta có hai gia tộc lớn, đừng nói chúng ta cứu Đào Thi Tình ra, chỉ cần thừa nhận có một chút liên quan đến chuyện này, hai nhà Bùi Tô liền có thể danh chính ngôn thuận hợp lại chèn ép chúng ta, không phải em không biết Bùi gia có bao nhiêu hưng thịnh, những người muốn lấy lòng Bùi gia, cũng đều sẽ ào ào đi theo thừa cơ hãm hại.
Hơn nữa Bạch gia và Bùi gia còn có quan hệ thông gia, khẳng định cũng vui vẻ đến đây chia một chén canh. Tứ đại gia tộc giàu sang quyền thế Bùi, Lôi, Tô, Bạch ở Hải thành, một lúc liền đắc tội ba nhà, em là muốn ép Liễu gia vào đường cùng sao?"
Liễu Viêm ngơ ngác nói: “Em thật sự không biết người cô ấy muốn uy hiếp là Tô Tử Bảo, sớm biết thế chắc chắn em sẽ không để cô ấy làm, ít nhất sẽ không quang minh chính đại làm như vậy.
"Em biết liền được rồi. Nếu như không thể không để lại một dấu vết nào, liền đừng ra tay.” Liễu Như nhìn ngoài cửa sổ thở dài: “Chỉ hi vọng người diệt khẩu bên kia có thể thuận lợi một chút."
Liễu Viêm nắm chặt nắm tay, Tình Tình, thật xin lỗi, nhất định anh sẽ báo thù cho em.
/1965
|