Chương 204.1: Chờ tôi một chút
Ngừng bước, mắt đen nhìn về phía cô : "Vì cái gì?"
" Trên thân tôi rất bẩn, sẽ làm bẩn anh." Cô đẩy lồng ngực Hiên Viên Liệt, vừa mới không có đẩy anh ra, là bởi vì có Hồng Tuyết Mai ở đây.
Tay dùng sức, nắm chặt ở cánh tay cô, anh lôi kéo cô nhanh chân hướng chủ trạch đi vào.
Hiên Viên Tiểu Nha đi theo trở về chủ trạch, trở về gian phòng của mình, cô cũng không muốn làm bóng đèn.
Trong phòng ngủ Hiên Viên Liệt.
"Đi tắm." Ném khăn mặt cùng quần áo sạch sẽ đến trên thân cô.
Tiêu Tiêu cầm khăn lông lớn, gật đầu, đi vào phòng ngủ, phòng ngủ anh, cô cũng không phải lần đầu tiên tới, quen thuộc đi tới phòng tắm.
Đài sen xối nước trên thân. Cô hít một hơi thật sâu. Hiên Viên Liệt sẽ đến, nhất định là bởi vì Hiên Viên Tiểu Nha, tuy nhiên lại cứu được chính mình. Nhớ tới vài ngày trước, Hiên Viên Liệt ép hỏi cô. Chính mình vì không muốn thiếu anh, không muốn để cho mình dính đến anh quá nhiều mà chết sống không chịu nói, không nghĩ tới kết quả là, ngược lại thiếu anh càng nhiều.
Tắm rửa xong, cả người đều giống như rực rỡ.
Đi tới, Hiên Viên Liệt ngồi ở trên ghế sofa, trong tay cầm điếu thuốc. Đầu của anh nhẹ dựa khẽ ở trên ghế sofa, hơi ngước đầu, có chút mệt mỏi.
Tóc ướt chảy nước xuống, Tiêu Tiêu đến gần ghế sô pha, đứng trước mặt của anh , nhếch đôi môi.
Anh mở mắt ra, liếc nhìn cô .
Tiêu Tiêu nuốt xuống một miếng nước bọt, hai tay nắm thành quyền: "Tôi biết nhất định là Tiểu Nha để anh tới, nhưng là cám ơn anh có thể tới."
Hiên Viên Liệt không có trả lời. Chỉ là lãnh đạm nhìn cô. Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]
Cô tiếp tục nói: "Lần trước tôi không nguyện ý nói cho anh, là bởi vì tôi không muốn để chuyện của tôi liên lụy anh quá nhiều, để cho tôi đi lấy máu Kim Vực Lang Vương chính là Bạch Nguyệt. Ông chủ phòng khám bệnh Chết muốn tiền, còn nhớ rõ lúc trước tôi mang con gái Phong Nghị Trì đến chết muốn tiền cứu chữa. Đây là yêu cầu Bạch Nguyệt nói với tôi, ba tháng làm hạn định, máu Kim Vực Lang Vương vào tay." Cô đã lại thiếu một phần tình, cho nên nói rõ sự thật. Trong lòng gánh chịu tốt hơn nhiều, lại tiếp tục, cô sợ chính mình sẽ chịu không nổi, sẽ điên mất.
Trong mắt Hiên Viên Liệt rõ ràng có giật mình, anh không còn mệt mỏi dựa vào ở trên ghế sofa, mà chính là ngồi thẳng thân thể, hai ngón tay để thuốc trong cái gạt tàn thuốc: "Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tôi dẫn cô đi núi Kim Vực."
Tròng mắt Tiêu Tiêu, mà nói giấu ở trong lòng rốt cuộc nói không nên lời rồi... Hai mắt cô nhìn thấy chính là Hiên Viên Liệt băng lãnh, nhưng là câu nói này, lại làm cho trong nội tâm cô ê ẩm, có loại cảm giác đắng chát. Đầu ngoặt về phía một bên, không muốn để cho anh trông thấy cô khó chịu.
Trong phòng ngủ lớn như vậy, anh ngồi, cô đứng đối diện với anh không khí trở nên có chút kiềm chế, nơi này yên tĩnh giống thanh âm cây kim rơi xuống cũng nghe được.
Trầm mặc sau một hồi, Tiêu Tiêu rủ cái đầu mở miệng: "Nếu như có thể... Tôi muốn hiện tại đi núi Kim Vực..." Cũng không phải cô nóng vội, mà chính là cô không muốn ở chỗ này.
"Có thể." Không nghĩ tới Hiên Viên Liệt thậm chí ngay cả do dự đều không do dự đáp ứng rồi.
"Ây..." Để cho cô sửng sốt rất lâu.
Hiên Viên Liệt đứng lên. Đi đến bên ngoài cửa trước. Cô còn ngây ngốc đứng nguyên chỗ, chờ anh đã đi ra cửa bên ngoài: "Còn không đi sao?"
Lúc âm thanh lạnh lùng vang lên.
/2052
|