Vô Hạn Khủng Bố

Chương 288: Nơi bắt đầu và cũng là nơi kết thúc

/308


i>"Phải quay về chiến trường lúc ban đầu sao?"

Chiến trường chính trong Resident Evil 1, Hive, đó cũng là thế giới phim kinh dị đầu tiên mà Trịnh Xá trải qua khi tiến vào thế giới luân hồi. Tại đó hắn cơ hồ cửu tử nhất sinh, hoàn toàn dựa vào may mắn mới nhận được điểm thưởng và chi tiết kịch tình, như vậy mới giúp hắn có thể sống sót, hơn nữa còn trong các thế giới phim kinh dị sau không ngừng trưởng thành. Cuối cùng hắn cũng từ từ đi đến như hiện tại, chỉ cần mạnh thêm một chút nữa... Hắn sẽ có thể đứng tại đỉnh cao của toàn thế giới luân hồi. Đương nhiên, trước lúc đó hắn còn cần làm một việc.

Đánh bại kẻ thù định mệnh!

"Nhưng làm thế nào trở về đây?"

Đây có thể nói là nghi hoặc trong lòng tất cả thành viên Trung Châu đội, ngoại trừ Sở Hiên và Tiêu Hoành Luật ra, những người khác đều không biết nên làm thế nào để quay lại phòng thí nghiệm trong Resident Evil 1. Bao gồm cả hai người Trịnh Xá, Chiêm Lam từng trải qua thế giới phim kinh dị đó cũng không biết mà hai tên có chút đầu mối thì lại một mực trầm mặc, sau khi Sở Hiên hỏi Tiêu Hoành Luật mấy câu lúc trước xong thì bọn hắn cứ như vậy ngơ ngác xuất thần.

- Hai vị, các người rút cuộc là đang làm cái gì vậy, đánh đố nhau à? Chúng ta đã đi được bốn năm tiếng đồng hồ rồi, sa mạc này rút cuộc là rộng đến mức nào? Đừng với ta phải đi được một tháng mới thấy bóng người đấy. Khốn kiếp, xuất hiện hai ba con zombie còn tốt hơn!

Trình Khiếu càng đi càng buồn bực, hắn cuối cùng không nhìn được, gào lên.

Hắn vừa mới dứt lời, từ phía chân trời đằng xa chợt có một đám mây đen kịt ập tới, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng ù ù.

- Quạ?

Chỗ tốt của quét hình tinh thần lực là có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chi tiết trên chiến trường. Đối với tinh thần lực mà nói, không tồn tại vấn đề góc chết gì cả, cho dù là ở sau đường chân trời mắt thường không nhìn thấy thì quét hình tinh thần lực cũng có thể ánh chiếu toàn bộ vào trong não, cũng giống như nhìn thấy mặt đối mặt.

Đám mây đen kịt đó không ngờ là do hàng nghìn hàng vạn con quạ tụ tập lại, vì số lượng thật sự quá đông nên mới biến thành một mảng đen xì như vậy. Số lượng quạ thế này đã không còn chỉ là quạ theo ý nghĩa thông thường nữa mà biến thành tập đoàn sinh vật giống như ong hoặc kiến.... Hơn nữa còn là tập đoàn sinh vật rất khủng bố.

- Không phải rất nhàm chán sao? Bọn chúng giao hết cho ngươi đấy.

Trịnh Xá vỗ vỗ vai Trình Khiếu, sau đó điềm nhiên như không, quay người tiếp tục hành trình.

Có lẽ đối với thành viên tiểu đội mới tiến vào thế giới luân hồi hoặc tiểu đội luân hồi thực lực hơi yếu mà nói, trận thế như vậy đã đủ trí mạng rồi, ít nhất cũng phải có người tử vong mới trốn thoát được. Nhưng đối với thực lực đã đạt tới trình độ như Trung Châu đội, đám quạ này đã không còn đủ để ngạc nhiên nữa, đừng nói gì khác, chỉ riêng chất nổ của Vương Hiệp đã đủ dễ dàng quét sạch bọn chúng rồi.

Trình Khiếu hơi ngẩn ra rồi vội vàng kêu lên:

- Xin ngươi đấy có được không, Nam Đẩu thủy điểu quyền của ta là kỹ năng cận chiến đơn độc rất lợi hại, nhưng muốn đối phó với nhiều quả như vậy.... Ngươi muốn hành ta mệt chết sao?

Trịnh Xá cũng không trả lời, chỉ cười hề hề đứng nhìn. Theo đám quạ càng lúc càng tới gần, cuối cùng lại là Imhotep nhìn không thuận mắt, hắn thả bàn tay vẫn một mực nắm tay Anck-Su-Namun ra, trực tiếp tới phía trước đội ngũ. Chỉ thấy hắn hút sâu một hơi, cát bụi trước mặt lập tức tụ tập lại phía trước hắn, phảng phất như có sự sống, không ngừng chuyển động, tích lũy, tạo thành một khuôn mặt người khổng lồ. Hình dáng khuôn mặt chính là cái đầu trọc của Imhotep phóng đại lên, nhìn không có chút anh tuấn nào mà ngược lại khiến ngươi ta có cảm giác hung tợn.

Cái đầu cát khổng lồ hướng lên trời hít vào một cái, đoạn phun khí ra, một màn cát lớn giống như sóng biển cuộn lên cao mấy trăm mét, bao trùm toàn bộ bầy quạ đang bay tới vào bên trong. Chỉ sau vài giây, đám mây quạ đen kịt đã hoàn toàn biến mất, trong đống cát xuất hiện thêm rất nhiều xác quạ khô đét lại.

- Tại khu vực sa mạc ta có thể phát huy toàn bộ sức mạnh, nếu là khu vực giống như thần miếu ta còn có thể triệu hồi tượng nhân sư.

Imhotep thở ra một hơi, nhìn mọi người cười nói.

-...Thần miếu thì không có, nếu là giáo đường thì sao? Trong đấy có thể triệu hồi tượng nhân sư không?

Bá Vương bỗng tò mò hỏi, đồng thời đưa tay chỉ về một phía. Theo quét hình tinh thần lực, ở đó quả nhiên có một nhà thờ đã đổ nát hơn một nửa, xung quanh còn có những căn nhà tan hoang, nơi này trước kia có lẽ là một thị trấn nhỏ.

- Ồ? Còn có người?

Chiêm Lam tập trung tinh thần lực, cẩn thận tìm tòi một lượt xung quanh giáo đường. Trong tầng hầm phía dưới nhà thờ có bảy tám người đang ngồi, trong một số tầng hầm của các căn nhà khác cũng có người tồn tại. Theo quét hình tinh thần lực, những người này trang phục rách nát, có người bị thương nhẹ, nhìn trang phục và hành lý được thu thập gọn của họ, có vẻ không phải là người sống tại thị trấn này.

- Đi thôi, hỏi thử họ đây là chỗ nào... Luôn tiện đến tối có thể tiếp nhận tín hiệu vệ tinh.

Trung Châu đội mang theo đủ số Goblin glider, vì thế vốn có thể không cần đi lại dưới đất, chỉ là vệ tinh thu nhỏ mà Sở Hiên phóng lên không hề có nhiều công hiệu như vệ tinh thật sự, ví dụ như cố định trên quỹ đạo tầm thấp, sau đó bay vòng thuận theo chiều tự quay của trái đất. Sau khi vệ tinh thu nhỏ lên đến ngoài vũ trụ, hơn nữa theo trái đất xoay tròn một vòng sẽ cách xa khỏi quỹ đạo tầm thấp, cũng tức là, sau hai mươi tiếng nữa, vệ tinh mini này sẽ bay tới khoảng không khu vực lân cận. Nếu như Trung Châu đội sử dụng glider bay đi quá xa, khi vệ tinh bay qua vùng trời sẽ không thể tiếp nhận tín hiệu nữa, đồng thời vệ tinh sẽ lệch ra khỏi quỹ đạo, cứ như vậy, phóng vệ tinh lên là hoàn toàn lãng phí.

- Mặc dù nói như vậy... Nhưng tín hiệu vệ tinh hình như có thể bao trùm phạm vi rất lớn mà? Chúng ta bay một hồi cũng không thể thoát ly phạm vi tín hiệu chứ?

Đối mặt với nghi hoặc của những người còn lại, Sở Hiên chỉ đưa mắt nhìn một cái, không trả lời, Tiêu Hoành Luật thì thở dài nói:

- Vấn đề này căn bản không có gì đáng nói, cái vệ tinh thu nhỏ ấy lớn từng nào? Gọi là vệ tinh siêu nhỏ cũng không đúng, hẳn phải gọi là vệ tinh siêu siêu nhỏ, một vệ tinh nhỏ bé như vậy thì có bao nhiêu tác dụng? Trên thực tế, chỉ riêng việc nó có thể bay lên đã đủ khiến ta kinh ngạc lắm rồi, ngươi còn hy vọng nó giống như vệ tinh thật sự có thiết bị phát xạ tín hiệu công suất cao sao? Đừng có đùa nữa, có thể truyền được tín hiệu về đã là kỳ tích rồi.

Những người còn lại ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, một món đồ dùng tay cũng nhấc lên được như thế thật sự không thể có quá nhiều công dụng như vệ tinh thông thường. Từ điểm đó có thể thấy, năng lực khoa học kỹ thuật của Sở Hiên cũng không hề siêu việt kiến thức thông thường, tuy đã làm được đến mức rất khoa trương nhưng so với Doraemon thật sự, đường tiến hóa của hắn vẫn còn rất dài....

Ở cách đó không xa, một nhóm người đang tò mò nhìn Trung Châu đội, đây là những người ẩn nấp trong khu hoang phế đó. Theo những gì mấy người này nói, bọn họ tới đây từ hai ngày trước, do bị đám quạ đen kia tấn công, chết mất rất nhiều người nên họ muốn chở sau khi bầy quạ rời đi sẽ tiếp tục đi xuống phía nam. Nơi này đã tiếp cận biên giới phía nam nước Mỹ, đi xuống nữa sẽ tới các nước thuộc thế giới thứ ba tương đối lạc hậu.

-....Có lẽ các nước đó không bị virus lan truyền tới.

Đây là nguyên lời họ nói, có thể trong mắt những người sinh ra ở những nước phát triển, các quốc gia thuộc thế giới thứ ba nhất định sẽ là dân cư thưa thớt hoặc đều là nông thôn. Chính vì ôm theo suy nghĩ như vậy, rất nhiều người sống sót sau thảm họa sinh hóa bắt đầu chạy trốn về phía những quốc gia này.... Đồng thời cũng mang theo T-virus. Có lẽ không phải bọn họ mang theo, nhưng theo dòng người di chuyển như vậy, đến cuối cùng... Thảm họa sinh hóa sẽ bắt đầu bộc phát tại mọi nơi trên trái đất.

Những người này chính là nạn dân muốn chạy trốn khỏi nước Mỹ, đối với Trung Châu đội họ vô cùng tò mò, không chỉ vì sự ung dung mà còn vì trên người Trung Châu đội không ngờ lại không thấy mang theo vũ khí nào cả. Có trời mới biết mấy người này từ đâu chui ra, không có vũ khí cũng dám tiến vào trong thị trấn, hơn nữa còn có cả trẻ con và phụ nữ, hơn phân nửa cũng là người da vàng, chẳng lẽ bọn họ là người từ các nước thế giới thứ ba chạy tới đây tránh nạn.

Một người đi ra khỏi đám người chạy nạn, là một người da trắng cao lớn, khoảng ba mươi tuổi, hắn bước tới gần đống lửa của Trung Châu đội, hỏi:

- Xin hỏi một chút, các vị là từ phía Mexico sang đây phải không? Tình hình bên đó thế nào rồi?

Thấy người này nói chuyện khách khí, Trịnh Xá cũng lịch sự nói:

- Chúng tôi không từ Mexico tới đây.... Chỗ này là biên giới phía nam nước Mỹ phải không? Đại khái là ở vị trí nào?

Người kia ngạc nhiên hỏi:

- Chúng tôi là người từ khu vực Saint Antonio tập trung tới đây, thành phố phía đó đã toàn là zombie và quái vật rồi. Phía đông và phía bắc đều hoàn toàn không đi được, chờ đợi tiếp thì không tìm được thức ăn cho nên chúng tôi muốn tới Mexico thử xem... Các vị thì sao? Từ đâu tới đây vậy?

- Saint Antonio?

Trịnh Xá cũng không quen thuộc với lãnh thổ nước Mỹ lắm, vì thế hắn thử quay sang phía Sở Hiên và Tiêu Hoành Luật. Sở Hiên lúc này đang điều chỉnh máy tiếp nhận tín hiệu vệ tinh của hắn nên vẫn là do Tiêu Hoành Luật tiếp chuyện, hắn nghĩ ngợi một chút rồi nói:

- Chúng tôi đi thuyền tới đây. Lúc trước ở trên một hòn đảo nhỏ trên vịnh Mexico, nhưng chỗ đó cũng bộc phát virus nên chúng tôi chỉ có thể lên thuyền sang phía Mỹ... Ai mà biết ở đây cũng nhiễm đầy virus.

- Đúng thế.

Người đàn ông kia thở dài, nói:

- Chỗ nào cũng là zombie, chỗ nào cũng là quái vật, đến cả quạ cũng biết tấn công con người... Thật không biết loài người chúng ta có còn tương lai không nữa, nghe nói quân đội và chính phủ đều đã biến mất.... Có lẽ chạy được ngày nào thì hay ngày ấy thôi. Đúng rồi, muốn đi cùng chúng tôi không? Cùng tới Mexico.

Anh ta chỉ vào nhóm người bọn họ, nói:

- Chúng tôi lúc đầu có mấy trăm người, trên đường đi rất nhiều người đã chết, có một số biến thành zombie, cùng với bị các loại quái vật tấn công, nhưng hiện tại cũng còn được gần trăm người, thế nào? Gia nhập chúng tôi đi, người nhiều sức lớn, chúng ta cùng tới Mexico, nói không chừng còn có đường sống.

- Không được.

Trịnh Xá tiếp nhận câu chuyện, nói:

- Chúng tôi còn muốn đến phía bắc tìm người thân, hơn nữa theo tình hình quanh đây, tới Mexico có vẻ cũng không an toàn.

Người kia hơi ngẩn ra, vẫn còn muốn thuyết phục, nói:

- Phía bắc có lẽ đã không còn người sống nữa, cho dù có người sống sót thì cũng chỉ là một số cực ít thôi. Các vị chưa qua những thành phố lớn ấy nên không biết, zombie không ngừng biến dị, lại xuất hiện rất nhiều loại quái vật mới, những loài quái vật cũ cũng từ từ biến dị, còn có loại quái vật móng vuốt kinh khủng nhất nữa, một khi gặp phải chắc chắn sẽ chết người, chỉ có để bọn chúng ăn no mới không truy đuổi những người còn lại nữa, đừng đi, đi cũng là chết thôi.

Tiêu Hoành Luật và Trịnh Xá nhìn nhau khẽ cười, thằng nhóc đột nhiên hỏi:

- Tôi muốn hỏi một chút, các vị có biết vị trí cụ thể của thành phố Raccoon không

- Thành phố Raccoon?

Người đàn ông kia lập tức biến sắc, tiếp đó không thèm giữ hình tượng, buột miệng chửi *** một tiếng, bấy giờ mới phẫn nộ nói:

- Đám chính phủ cặn bã, đó là thành phố bị lây nhiễm virus đầu tiên, những nơi khác đều không có chuyện gì, chỉ nghe nói do một trụ sở nghiên cứu làm lộ ra, nên mới bị lây nhiễm. Chính phủ lúc ban đầu đã quyết định phóng tên lửa hạt nhân tiêu hủy cả thành phố, sau đó lại kiếm cớ này cớ nọ trì hoãn, cuối cùng khiến cho virus khuếch tán ra xung quanh, làm bây giờ cả thế giới đều bị virus hủy hoại. Mẹ kiếp, đám trứng thối chỉ biết ăn tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân mà không làm được tích sự gì, nếu để ta biết được là tên đần độn nào ra lệnh không phóng tên lửa thì ta không liều mạng với hắn không xong!

"Có lẽ ngươi không còn cơ hội nào nữa đâu, đây hẳn là Chủ Thần đã thay đổi kịch bản. Quả nhiên là manh mối nằm tại thành phố Raccoon, không, hẳn là ở phòng thị nghiệm đã làm phát tán virus mới đúng…"

Trịnh Xá cùng những người khác đưa mắt trao đổi, trong lòng mỗi người đều đã hiểu. Dù sao nếu như thành phố bị tên lửa hạt nhân phá hủy, những người tiến vào thành phố sẽ bớt được chút gánh nặng, việc này tuyệt đối không phủ hợp với phong cách của Chủ Thần từ trước tới nay. Nhân cơ hội đào thải càng nhiều đội ngũ, đó mới là chuyện Chủ Thần sẽ làm, chính vì thế, tên lửa hạt nhân tấn công vốn phải phát sinh giờ lại không xảy ra. Đương nhiên, theo kịch bản gốc thì cho dù có bị tấn công hạt nhân đi nữa, virus vẫn sẽ phát tán ra ngoài, bởi dù sao thì cũng không phải có con người mới bị nhiễm virus, chuột, thậm chí là côn trùng cũng sẽ bị lây nhiễm...

Chuyện tiếp theo là công tác của Tiêu Hoành Luật, hắn cẩn thận hỏi rõ vị trí thành phố Raccoon, tiếp đó lại hỏi về các tình huống liên quan đến quái vật biến dị, những vấn đề này không cần đi vào chi tiết. Ngồi bên cạnh, Trịnh Xá chăm chú quan sát máy tiếp nhận tín hiệu vệ tinh của Sở Hiên, trên chiếc máy nhỏ bé đó không ngừng hiện lên những hình ảnh sơ lược, có vẻ là ảnh chụp từ bên ngoài vũ trụ.

-....Trong thành phố còn có một số người sống sót, nhưng số lượng không nhiều lắm. Mặt khác có rất nhều sinh vật hình người và phi nhân hình có thân nhiệt thấp, tạm coi đó là vật lây nhiễm virus. Trong đó cũng phát hiện một số sinh vật không xuất hiện trong kịch bản gốc, ví dụ như loại sinh vật thân nhiệt thấp dài khoảng bốn trăm mét này, nhìn qua giống như tập hợp của những khối thịt lớn, có lẽ cùng là một trong các biến thể của vật lây nhiễm virus...

Sở Hiên vừa nhìn hình ảnh vừa thì thào nói, đột nhiên hắn nhìn một bức hình xuất thần mấy giây, tiếp đó chuyển sang cho Trịnh Xá, nói:

- Tiểu đội luân hồi, tổng cộng sáu người, đội ngũ không rõ, thực lực không rõ. Vị trí đại khái ở bên rìa một thành phố phía Tây Bắc chúng ta, ngươi thấy thế nào?

Trịnh Xá vội vàng tiếp nhận hình ảnh, trên đó đều là những đốm thể hiện nhiệt độ cơ thể, hắn sao có thể xem hiểu được, vì thế chỉ có thể hỏi:

- Tại sao ngươi biết đây là tiểu đội luân hồi? Cũng có khả năng là một nhóm người tụ tập mà.

-...Bọn họ đang tiến về phía thành phố, nếu là người bình thường tuyệt đối không vào thành phố trong thời gian này, vì thế có ít nhất 80% là thành viên tiểu đội luân hồi

Sở Hiên giải thích.

Trịnh Xá lại càng tò mò không thôi, hắn cầm tấm ảnh xem tới xem lui cả nửa ngày rồi mới nói:

- Ngươi nói thẳng ra xem, ta căn bản không thấy trên hình ảnh có gì chứng minh họ đang tiến vào thành, trên này chỉ có một số màu thể hiện nhiệt độ thôi.

Sở Hiên nhìn hắn một cái, miệng hình như đang lẩm bẩm "trí tuệ người bình thường", tiếp đó mới bình thản nói:

- Lấy một đường thẳng từ chỗ họ tới vị trí thành phố, những nơi họ đi qua có rất nhiều zombie đang bắt đầu tiêu tán nhiệt độ, mà ở giữa họ và thành phố lại có rất nhiều zombie bình thường, do vậy có thể chứng minh bọn họ tiêu diệt zombie xong thì tiến về phía thành phố. Cũng như thế, nếu là tiểu đội sáu người bình thường mà nói, tiêu diệt nhiều zombie như vậy mà bản thân lại không có tử vong là rất không dễ dàng, trừ phi có chiến xa các loại mới có thể làm được. Nhưng theo số lượng và địa điểm phân bố các zombie bị họ tiêu diệt sau lưng, cộng với vị trí của họ hiện tại, sau mấy giờ đồng hồ cũng không đi được quá xa, cho nên tốc độ tiến tới của họ chỉ là tốc độ đi bộ thông thường. Bọn họ đi bộ trên đường gặp phải zombie, hơn nữa còn tiêu diệt rất nhiều zombie để tiến, ngoài ra còn có một điểm, trong số zombie bị tiêu diệt có những điểm thân nhiệt nhìn hình dáng giống như licker biến dị.... Với sức chiến đấu và phương hướng di động của họ, ít nhất có 80% là tiểu đội luân hồi.

- Tiểu đội luân hồi...

Trịnh Xá thở ra một hơi, nói:

- Ngươi nghĩ thế nào? Chúng ta nên sử dụng Goblin glider tới tập kích không? Tuy số lượng chỉ có sáu người nhưng tốt xấu gì cũng được sáu người, cứ mười người đổi lấy một suất không bị delete, như vậy....

Sở Hiên cũng không trả lời mà chợt hỏi:

- Ngươi không tự tin thắng được Phục Chế Thể sao?

-....Hiểu rồi, vậy ý ngươi là sao?

Trịnh Xá thở dài, thoáng cái đã hiểu ý Sở Hiên, đó chính là ý nghĩa của trận chiến cuối cùng... Không cần biết đối với các đoàn đội khác sẽ là gì, nhưng đối với Trung Châu đội mà nói, đã không chỉ vỏn vẹn là sống sót nữa, mà là phải quyết một trận tử chiến với tiểu đội Ác Ma và tiểu đội Thiên Thần, từ đó giành lấy vị trí mạnh nhất trong thế giới luân hồi... Đồng thời cũng có thể giành được tư cách "vai chính" mà Sở Hiên suy đoán. Khả năng thứ hai quá mờ ảo nhưng vị trí mạnh nhất lại có thu hoạch thật sự, đó chính là những người sống sót trong Trung Châu đội có thể ít nhất là an toàn không bị delete.... Chỉ cần tiến vào phòng thí nghiệm số bảy, chờ đợi trong đó ba tiếng đồng hồ là được.

Cũng như vậy, điều kiện tiên quyết là không được bị đội ngũ quá mạnh quấy nhiễu, công kích, mà trong cả thế giới luân hồi, đủ sức tạo thành uy hiếp trí mạng với Trung Châu đội tính đi tính lại cũng chỉ hai đội, tiểu đội Ác Ma và tiểu đội Thiên Thần. Có lẽ còn có thể cộng thêm một vài nhân vật biến thái khác nhưng những uy hiếp đó dù sao cũng không đủ.... Chính vì thế, nếu như Trung châu đội quyết tâm tham gia quyết chiến, hơn nữa còn muốn đoạt thắng lợi, vậy thì điều luật số lượng người giết sẽ không bị delete đã không còn ý nghĩa với Trung Châu đội nữa.

- Giết đủ mười người sẽ không bị delete, đối với chúng ta mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu như mạo muội đi giải quyết bất kỳ tiểu đội luân hồi nào phát hiện được, đầu tiên là sẽ rất dễ làm bại lộ vị trí của chúng ta, thứ hai là rất dễ để lộ sơ hở, chỉ bằng hai điểm này chúng ta đã đủ rơi vào "thế" bị động rồi. Phải biết rằng trong thế giới luân hồi, các loại kỹ năng thuộc tính, vật phẩm tầng tầng lớp lớp, chỉ vỏn vẹn vệ tinh chẳng là cái gì cả, cũng không phải chỉ chúng ta mới có vệ tinh....

Sở Hiên lấy ra một hình ảnh khác, lạnh nhạt nói. Hình ảnh đó là ảnh chụp trong vũ trụ... Trên đó có một vệ tinh thu nhỏ hình tam giác, mà hình ảnh này lại do chính vệ tinh thu nhỏ của Sở Hiên chụp được.

- Vậy thì mặc kệ bọn họ?

Trịnh Xá nhíu mày hỏi.

- Không...

Sở Hiên bỏ tấm hình xuống, nói:

- Đến sáng ngày mai chúng ta sẽ dùng Goblin glider tới tìm tiểu đội luân hồi đó. Với tốc đọ của glider đến giữa trưa sẽ có thể đuổi kịp bọn họ, đến lúc ấy bọn họ đại khái ở ngoài rìa thành phố. Chúng ta không giết họ, nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua...

- Ồ? Vậy phải làm thế nào?

Trịnh Xá nhíu mày hỏi:

- Đừng bảo với ta phải cắt rời tứ chi bọn họ, thả cho tự sống chết, như vậy so với giết còn xấu xa hơn, điểm này ta tuyệt đối không đồng ý!

-....Trí tuệ người bình thường.

Sở Hiên lại khinh bỉ liếc nhìn Trịnh Xá một cái, đáp:

- Nói cho họ biết vị trí thành phố Raccoon, ngoài ra còn cho họ hỗ trợ nhất định, để họ ít nhất có thế sống sót tới được thành phố Raccoon... Bạn đang đọc truyện được lấy tại

/308

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status