"Triệu đại nương hảo." Nhâm thị dừng bước chân nhìn Phương thị, dịu dàng cười, lên tiềng chào hỏi.
Phương thị thấy nàng hiền hòa, dễ nói chuyện trong lòng cũng sinh ra hảo cảm, cũng cười bắt chuyện: "Ai nha, bà chủ Nhâm quá khách khí rồi, tú phẩm trong tú phường các người thật tinh xảo, chả trách lại đứng vững ở cái trấn này."
"Triệu đại nương quá khen, nào, mời ngồi." Nhâm thị mỉm cười mời Phương thị và Triệu Tương Nghi ngồi xuống lần nữa, phụ nhân trung niên cung kính bưng trà bánh đến mời hai bà cháu.
"Triệu tiểu thư, mấy hôm không gặp." Ánh mắt Nhâm thị rơi vào người Triệu Tương Nghi, gật đầu chào hỏi.
"Con bé là dã nha đầu ở nông thôn, đâu dám xưng là tiểu thư, để bà chủ Nhâm chê cười rồi." Phương thị sờ đầu Triệu Tương Nghi, sau đó cười híp mắt nói.
Nhâm thị lắc đầu: "Cháu đây thấy con bé rất khí phái. A, đúng rồi, lần này hai bà cháu tới tìm cháu có việc gì vậy, là chuyện liên quan đến Thiên Hi Lâu chuyện bên kia?"
"Không phải... Không quan hệ đến chuyện làm ăn hai bên." Chuyện đến nước này phải nói ra, ngược lại Phương thị có chút khẩn trương, chỉ tinh tế quan sát thần sắc của Nhâm thị, sau đó bảo Triệu Tương Nghi đứng lên,"Bà chủ Nhâm, bà chủ nhìn xem Tương Nghi nhà ta cũng đã đến tuổi học nữ hồng rồi, chỉ là...Ta là một bà lão ở nông thôn nên hiểu biết không nhiều, nếu là trước kia ta dạy không tốt cũng không sao, nhưng mà bây giờ nhà ta có điều kiện, ta nghĩ lại cũng không muốn ủy khuất cháu gái nhà mình, cho nên...Cho nên ta nghĩ, mang con bé đến Như Ý phường nhìn một chút, chẳng biết bà chủ Nhâm có hứng thủ hay không mà chỉ dạy con bé lúc rãnh rỗi?"
Phương thị nói hết, Triệu Tương Nghi ngay sau đó cũng muốn nói nhưng lời đến cổ họng đã nghẹn lại.
Có điều thấy Nhâm thị vẫn chưa lập tức đáp ứng, Triệu Tương Nghi cũng thoáng an lòng.
Thấy Nhâm thị không nói lời nào, Phương thị cũng bận tâm trong lòng, chỉ vội giải thích: "Ha ha, nghe nói bà chủ ngài là truyền nhân của phường thêu Tô Châu, ta nghĩ không biết bà chủ Nhâm đây có hiếu lầm ý tứ của ta không...
Là như thế này, nhà ta chỉ là định mang Tương Nghi đến trong tú phường học nội dung chính của nữ hồng, nếu bà chủ Nhâm không có ý định truyền châm pháp của phường thêu Tô Châu cho người ngoài, thì chỉ cần dạy con bé một ít kiến thức cơ bản là được, có thể đảm bảo cho nó về sau có về nhà chồng cũng không bị nhà chồng bắt bẻ."
"Năm nay bao nhiêu tuổi?" Nhâm thị ngước mắt hỏi một câu.
Phương thị nghe thế, lập tức trả lời: "Bảy tuổi, nói về tuổi học nghề, đúng là chậm chút ít, đều là do người lớn nhà ta sơ sót, trì hoãn con bé lâu đến vậy."
"Nhưng con thật sự không muốn học, con đối với phương diện nữ hồng thật không có hứng thú..." Triệu Tương Nghi nói như đinh c.h.é.m cột.
Phương thị vội kéo tay nàng sau đó lại nhìn Nhâm thị cười: "Đừng nghe con bé nói bậy, lúc trước là do cả nhà ta bận rộn, quên mất phải dạy nó những thứ này."
Nhâm thị nhìn vẻ mặt cực kỳ khẩn trương của Phương thị, lại nhìn sang vẻ mặt phiền muộn của Triệu Tương Nghi, trong lòng đã hiếu, suy nghĩ một hồi, cuối cùng mở miệng: "Tốt lắm, đại nương bảo con bé về nhà làm một chiếc khăn thêu cho cháu xem trước, lúc đó cháu sẽ suy nghĩ đến việc có thu hay không con bé làm đồ đệ."
Thật tốt quá.
Triệu Tương Nghi nhảy nhót trong lòng, kể từ ngày đó, xem như nàng có nghiêm túc thêu thùa thì sản phẩm làm ra không xấu xí cũng là không ra hình dạng, đến lúc đó Nhâm thị mà nhìn sẽ không thu nàng làm đồ đệ vì tư chất của nàng quá tệ.
Nhâm thị không có bỏ qua tia khoái chí đến nhanh rồi mất nhanh trên mặt Triệu Tương Nghi, trong lòng có chút d.a.o động, lại nghe Phương thị vì Triệu Tương Nghi khuyên nói: "Để bà chủ Nhâm chê cười rồi, thực không dám giấu diễm, Tương Nghi chưa bao giờ làm qua nữ hồng nên ở phương diện này rất kém cỏi, lúc ở nhà cũng chỉ luyện tay thôi, đến lúc đó đồ vật làm ra sợ vô pháp thỏa mãn yêu cầu của bà chủ..."
Nghe Phương thị nói thế, Nhâm thị ước chừng cũng hiểu ý của bà, ngẫm nghĩ một hồi, Nhâm thị nói thẳng: "Như vậy đi, Triệu tiểu thư trước qua bàn thêu bên kia làm vài kim cho ta xem." Nhâm thị giơ một ngón tay chỉ bàn thêu đối diện.
Phương thị muốn trợ giúp, bà khẩn trương muốn chết, nhưng Triệu Tương Nghi lại nhẹ nhõm thở ra, dù sao tài năng là trời cho, chỉ sợ khiến cho Nhâm thị thất vọng đến cực điểm, đến thi vài châm, cũng giống như lên sân khấu biểu diễn thôi.
Đứng dậy đi tới bàn thêu đối diện, Triệu Tương Nghi chọn một cây kim thêu, tiện tay lấy một sợi chỉ màu hồng nhạt, chỉ là động tác xỏ chỉ tương đối mất nhiều thời gian, Nhâm thị bắt đầu đứng lên đến phía sau lưng Triệu Tương Nghi, lông mày hơi nhíu lại.
Khó khăn lắm mới xỏ chỉ xong, Triệu Tương Nghi bắt đầu ngồi đàng hoàng ở bên cạnh bàn thêu dựa theo châm pháp mà Phương thị đã dạy lần lượt làm, nàng làm cực kỳ chăm chú, vì chính là sợ Phương thị phát hiện mình làm có lệ, đến lúc đó trở về sẽ buồn rầu không vui.
Thế nhưng, có những chuyện vừa bắt đầu phải nói đến thiên phú, Triệu Tương Nghi thật không có thiên phú ở phương diện thêu thùa, vì vậy cho dù có chăm chú làm, cũng không thêu ra được hình dạng đẹp nào hết.
"Dừng." Đột nhiên Nhâm thị nhẹ giọng nói, sau đó đi đến trước mặt Triệu Tương Nghi.
Mắt thấy châm pháp của hài tử này rối loạn, chỉ màu đã rối, Nhâm thị vì muốn giữ mặt mũi cho Phương thị, mới kêu dừng.
"Là châm pháp cơ bản." Nhâm thị lẩm bẩm, sau đó nhìn Triệu Tương Nghi.
"Vậy tiểu thư sang bên kia chọn một mảnh vải may cho ta xem."
Triệu Tương Nghi đứng dậy nghe theo, Phương thị lập tức khẩn trương, nhìn biểu tình trên mặt Nhâm thị, như là không hài lòng lắm với tay nghề của Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi chọn một mảnh vải bố màu xanh nhạt, chất lượng vải tốt đến vậy, sẽ không bị mình làm cho lãng phí chứ? Vuốt ve mảnh vải bố trên tay, cảm giác thật mềm mại, sau đó mới bắt đầu xỏ chỉ, gấp đôi vải bố lại, nghĩ đến hình dạng mà mình đã học cùng với Phương thị và Triệu Nguyệt Cầm trước đó, bắt đầu may.
Trong lúc may, ngón tay bị kim đ.â.m hai lần, Triệu Tương Nghi không muốn mất mặt, chỉ nhíu mày rồi tiếp tục, cho đến khi Nhâm thị hô ngừng mới thôi.
Nhìn khối vải lam ban đầu rất đẹp, bây giờ bảy phần uốn éo tám phần lệch, kinh ngạc hơn là hoa văn trên vải lại cũng không thoát khỏi méo mó, nhìn qua cực kỳ xấu xí.
Nhâm thị mím môi híp mắt như đang suy nghĩ, cuối cùng là quay về ghế ngồi, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tương Nghi.
Trái tim yếu ớt của Triệu Tương Nghi vào giờ khắc này cực kỳ khẩn trương, rất sợ đột nhiên Nhâm thị phản ứng ngược đời, thu nàng làm đệ tử…
Phương thị so với bất luận người nào càng khẩn trương hơn, chỉ đứng tại chỗ thỉnh thoảng xoa tay, là do bà quá sốt ruột, sớm biết vậy thì bà đã dạy cho Triệu Tương Nghi một lần cho tốt một chút, chờ nàng quen tay rồi thì đưa đến chỗ Nhâm thị, như vậy cũng có thể để cho Nhâm thị thỏa mãn gật đầu.
"Hảo, cháu nguyện ý thu tiểu thư đây làm đồ đệ." Cuối cùng, Nhâm thị đột nhiên nói ra một câu rất nghiêm túc.
"A?" Có lầm hay không... Triệu Tương Nghi thầm nói, nàng ngỡ như mình đang rơi vào trong sương mù.
"Thật tốt quá cảm tạ bà chủ Nhâm, ai nha, nữ hồng của Tương Nghi sau này phải dựa vào bà chủ rồi." Phương thị có chút bất ngờ, vui mừng nhưng không quên cảm tạ Nhâm thị đã thông cảm cho.
"Bà chủ, cháu có thể hỏi tại sao ngài lại nguyện ý nhận cháu làm đồ đệ không?" Triệu Tương Nghi quả thực rất kinh ngạc, tài nghệ của nàng như vậy mà có thể vượt qua sao.
"Ta suy nghĩ lâu như vậy, là vì một khi ta nhận đồ đệ sẽ không có hối hận, mặc kệ người đó có thiên phú hay không, tư chất có chênh lệch thì đã sao, thu thì cũng đã thu, ta nhất định sẽ không oán giận cái gì. Cho nên mới suy nghĩ lâu đến thế. Thực không dám giấu diếm." Đột nhiên Nhâm thị nhìn Phương thị, "Lúc nãy trong lòng cháu không muốn thu tiểu thư đây làm đồ đệ, có điều cháu thấy tiểu thư đây rất thích may vá và vải vóc, mới nghĩ lại.
Người học thêu, nếu tư chất thông tuệ nhưng tâm thuật bất chính hoặc chẳng hề thương tiếc đối với vật liệu để làm tú phẩm, thì người như vậy tay nghề làm sao mà tinh xảo được, cũng vô dụng."
"Bà chủ nói xong rất đúng" Phương thị lúc này rất vui vẻ.
Nhâm thị cười cười, nói tiếp: "Cho nên, cháu thấy tiểu thư rất yêu thích vật liệu, liền thay đổi cách nhìn, cháu rất thích điểm này ở tiểu thư, mặc dù ngay từ đầu, tư chất của tiểu thư kém một chút, cũng không quan hệ, thêu là do mình làm, tú phẩm cũng là từ tay mình, học hỏi mới có được dĩ nhiên sẽ ngày càng thuần thục."
"Đúng, đúng, đúng... Vậy cháu gái ta khi nào có thể đến đây học tập?" Phương thị dò hỏi.
Nhâm thị suy nghĩ một hồi, sau đó nghiêm túc nói: "Cháu thu đồ đệ thì đương nhiên sẽ chú ý, như vậy đi, hai bà cháu về trước, chờ cháu rãnh rồi sẽ phái người đến thông báo, đến lúc đó hài tử này sẽ đến đây làm lễ bái sư."
"Ai nha, thật sự là quá tốt, cám ơn bà chủ a" Phương thị vui vẻ nói, trịnh trọng cũng tốt, như vậy người trên trấn có thể nghe thấy, đối với danh tiếng của Triệu Tương Nghi lại càng tốt.
"Học trò của cháu không nhiều lắm chỉ có ba người, nhưng giờ đã xuất sư, vì vậy bây giờ có thể chuyên tâm chỉ dạy một mình tiểu thư đây." Vừa nói vừa nhìn về phía Triệu Tương Nghi, "Hảo hảo nỗ lực theo ta học hỏi, chỉ cần có thời gian, nhất định sẽ tiến bộ."
Triệu Tương Nghi nghe xong một câu như vậy, lại càng nghĩ mình như vịt áp chảo, nhưng ngại vì lễ tiết, cũng còn là gật đầu cười, rất là khéo léo đáp ứng."
"Bà chủ Nhâm, nào, nào, nào, đây là chút lòng thành, bà chủ nhìn một chút xem, ta là một bà lão quê mùa thiếu chút nữa là quên mất rồi." Phương thị cũng vui vẻ, cuối cùng mới nhớ tới muốn đưa nên nói như vậy.
Nhâm thị thấy là thần tài mạ vàng, chắc là tốn rất nhiều tiền, liền lập tức trả lại: "Cháu nguyện ý thu tiểu thư đây làm đồ đệ, cũng không vì quà cáp lớn mà nhận, cháu chắn chắn sẽ dạy dỗ tiểu thư tốt, đại nương nên đem về đi."
"Bà chủ Nhâm quá khách khí rồi,, thứ này là ta thành tâm cầu tới, đặt ở trong tú phường vừa lúc có thể thêm tài, có điềm tiền bạc vào, bà chủ nhanh nhận đi thôi, không thì ta không vui đó." Phương thị cố ý cậy già lên mặt.
Nhâm thị vô pháp, chỉ phải bảo phụ nhân trung niên nah65n lấy, sau đó cười nói: "Triệu đại nương sau này cứ gọi cháu là Nhâm sư phó đi chứ gọi 'Bà chủ Nhâm', nghe xa lạ quá."
"Tốt, bà chủ Nhâm" Phương thị thốt ra, mọi người không khỏi cười cười.
Phương thị lập tức sửa lời nói, "A quên, là Nhâm sư phó, Nhâm sư phó."
Chờ qua giữa tháng năm, đến ngày mười tám tháng năm, Triệu Tương Nghi mới chính thức bái Nhâm thị làm sư phó.
Lễ bái sư rất là long trọng, nơi tổ chức là Như ý phường, đưa đến không ít sự quan tâm của bách tính, bởi vì lúc trước cũng có đôi vợ chồng dắt con đến gặp Nhâm thị xin làm đồ đệ, nhưng Nhâm thị cũng chưa từng đáp ứng qua, bây giờ thấy Triệu Tương Nghi có thể có phúc khí tốt như vậy, liền cho rằng Triệu Tương Nghi rất có thiên phú.
Vì vậy lúc ở lễ bái sư kính trà, bách tính bàn luận sôi nổi, Triệu Tương Nghi lại một lần nữa cảm giác được áp lực thật lớn.
Phương thị thấy nàng hiền hòa, dễ nói chuyện trong lòng cũng sinh ra hảo cảm, cũng cười bắt chuyện: "Ai nha, bà chủ Nhâm quá khách khí rồi, tú phẩm trong tú phường các người thật tinh xảo, chả trách lại đứng vững ở cái trấn này."
"Triệu đại nương quá khen, nào, mời ngồi." Nhâm thị mỉm cười mời Phương thị và Triệu Tương Nghi ngồi xuống lần nữa, phụ nhân trung niên cung kính bưng trà bánh đến mời hai bà cháu.
"Triệu tiểu thư, mấy hôm không gặp." Ánh mắt Nhâm thị rơi vào người Triệu Tương Nghi, gật đầu chào hỏi.
"Con bé là dã nha đầu ở nông thôn, đâu dám xưng là tiểu thư, để bà chủ Nhâm chê cười rồi." Phương thị sờ đầu Triệu Tương Nghi, sau đó cười híp mắt nói.
Nhâm thị lắc đầu: "Cháu đây thấy con bé rất khí phái. A, đúng rồi, lần này hai bà cháu tới tìm cháu có việc gì vậy, là chuyện liên quan đến Thiên Hi Lâu chuyện bên kia?"
"Không phải... Không quan hệ đến chuyện làm ăn hai bên." Chuyện đến nước này phải nói ra, ngược lại Phương thị có chút khẩn trương, chỉ tinh tế quan sát thần sắc của Nhâm thị, sau đó bảo Triệu Tương Nghi đứng lên,"Bà chủ Nhâm, bà chủ nhìn xem Tương Nghi nhà ta cũng đã đến tuổi học nữ hồng rồi, chỉ là...Ta là một bà lão ở nông thôn nên hiểu biết không nhiều, nếu là trước kia ta dạy không tốt cũng không sao, nhưng mà bây giờ nhà ta có điều kiện, ta nghĩ lại cũng không muốn ủy khuất cháu gái nhà mình, cho nên...Cho nên ta nghĩ, mang con bé đến Như Ý phường nhìn một chút, chẳng biết bà chủ Nhâm có hứng thủ hay không mà chỉ dạy con bé lúc rãnh rỗi?"
Phương thị nói hết, Triệu Tương Nghi ngay sau đó cũng muốn nói nhưng lời đến cổ họng đã nghẹn lại.
Có điều thấy Nhâm thị vẫn chưa lập tức đáp ứng, Triệu Tương Nghi cũng thoáng an lòng.
Thấy Nhâm thị không nói lời nào, Phương thị cũng bận tâm trong lòng, chỉ vội giải thích: "Ha ha, nghe nói bà chủ ngài là truyền nhân của phường thêu Tô Châu, ta nghĩ không biết bà chủ Nhâm đây có hiếu lầm ý tứ của ta không...
Là như thế này, nhà ta chỉ là định mang Tương Nghi đến trong tú phường học nội dung chính của nữ hồng, nếu bà chủ Nhâm không có ý định truyền châm pháp của phường thêu Tô Châu cho người ngoài, thì chỉ cần dạy con bé một ít kiến thức cơ bản là được, có thể đảm bảo cho nó về sau có về nhà chồng cũng không bị nhà chồng bắt bẻ."
"Năm nay bao nhiêu tuổi?" Nhâm thị ngước mắt hỏi một câu.
Phương thị nghe thế, lập tức trả lời: "Bảy tuổi, nói về tuổi học nghề, đúng là chậm chút ít, đều là do người lớn nhà ta sơ sót, trì hoãn con bé lâu đến vậy."
"Nhưng con thật sự không muốn học, con đối với phương diện nữ hồng thật không có hứng thú..." Triệu Tương Nghi nói như đinh c.h.é.m cột.
Phương thị vội kéo tay nàng sau đó lại nhìn Nhâm thị cười: "Đừng nghe con bé nói bậy, lúc trước là do cả nhà ta bận rộn, quên mất phải dạy nó những thứ này."
Nhâm thị nhìn vẻ mặt cực kỳ khẩn trương của Phương thị, lại nhìn sang vẻ mặt phiền muộn của Triệu Tương Nghi, trong lòng đã hiếu, suy nghĩ một hồi, cuối cùng mở miệng: "Tốt lắm, đại nương bảo con bé về nhà làm một chiếc khăn thêu cho cháu xem trước, lúc đó cháu sẽ suy nghĩ đến việc có thu hay không con bé làm đồ đệ."
Thật tốt quá.
Triệu Tương Nghi nhảy nhót trong lòng, kể từ ngày đó, xem như nàng có nghiêm túc thêu thùa thì sản phẩm làm ra không xấu xí cũng là không ra hình dạng, đến lúc đó Nhâm thị mà nhìn sẽ không thu nàng làm đồ đệ vì tư chất của nàng quá tệ.
Nhâm thị không có bỏ qua tia khoái chí đến nhanh rồi mất nhanh trên mặt Triệu Tương Nghi, trong lòng có chút d.a.o động, lại nghe Phương thị vì Triệu Tương Nghi khuyên nói: "Để bà chủ Nhâm chê cười rồi, thực không dám giấu diễm, Tương Nghi chưa bao giờ làm qua nữ hồng nên ở phương diện này rất kém cỏi, lúc ở nhà cũng chỉ luyện tay thôi, đến lúc đó đồ vật làm ra sợ vô pháp thỏa mãn yêu cầu của bà chủ..."
Nghe Phương thị nói thế, Nhâm thị ước chừng cũng hiểu ý của bà, ngẫm nghĩ một hồi, Nhâm thị nói thẳng: "Như vậy đi, Triệu tiểu thư trước qua bàn thêu bên kia làm vài kim cho ta xem." Nhâm thị giơ một ngón tay chỉ bàn thêu đối diện.
Phương thị muốn trợ giúp, bà khẩn trương muốn chết, nhưng Triệu Tương Nghi lại nhẹ nhõm thở ra, dù sao tài năng là trời cho, chỉ sợ khiến cho Nhâm thị thất vọng đến cực điểm, đến thi vài châm, cũng giống như lên sân khấu biểu diễn thôi.
Đứng dậy đi tới bàn thêu đối diện, Triệu Tương Nghi chọn một cây kim thêu, tiện tay lấy một sợi chỉ màu hồng nhạt, chỉ là động tác xỏ chỉ tương đối mất nhiều thời gian, Nhâm thị bắt đầu đứng lên đến phía sau lưng Triệu Tương Nghi, lông mày hơi nhíu lại.
Khó khăn lắm mới xỏ chỉ xong, Triệu Tương Nghi bắt đầu ngồi đàng hoàng ở bên cạnh bàn thêu dựa theo châm pháp mà Phương thị đã dạy lần lượt làm, nàng làm cực kỳ chăm chú, vì chính là sợ Phương thị phát hiện mình làm có lệ, đến lúc đó trở về sẽ buồn rầu không vui.
Thế nhưng, có những chuyện vừa bắt đầu phải nói đến thiên phú, Triệu Tương Nghi thật không có thiên phú ở phương diện thêu thùa, vì vậy cho dù có chăm chú làm, cũng không thêu ra được hình dạng đẹp nào hết.
"Dừng." Đột nhiên Nhâm thị nhẹ giọng nói, sau đó đi đến trước mặt Triệu Tương Nghi.
Mắt thấy châm pháp của hài tử này rối loạn, chỉ màu đã rối, Nhâm thị vì muốn giữ mặt mũi cho Phương thị, mới kêu dừng.
"Là châm pháp cơ bản." Nhâm thị lẩm bẩm, sau đó nhìn Triệu Tương Nghi.
"Vậy tiểu thư sang bên kia chọn một mảnh vải may cho ta xem."
Triệu Tương Nghi đứng dậy nghe theo, Phương thị lập tức khẩn trương, nhìn biểu tình trên mặt Nhâm thị, như là không hài lòng lắm với tay nghề của Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi chọn một mảnh vải bố màu xanh nhạt, chất lượng vải tốt đến vậy, sẽ không bị mình làm cho lãng phí chứ? Vuốt ve mảnh vải bố trên tay, cảm giác thật mềm mại, sau đó mới bắt đầu xỏ chỉ, gấp đôi vải bố lại, nghĩ đến hình dạng mà mình đã học cùng với Phương thị và Triệu Nguyệt Cầm trước đó, bắt đầu may.
Trong lúc may, ngón tay bị kim đ.â.m hai lần, Triệu Tương Nghi không muốn mất mặt, chỉ nhíu mày rồi tiếp tục, cho đến khi Nhâm thị hô ngừng mới thôi.
Nhìn khối vải lam ban đầu rất đẹp, bây giờ bảy phần uốn éo tám phần lệch, kinh ngạc hơn là hoa văn trên vải lại cũng không thoát khỏi méo mó, nhìn qua cực kỳ xấu xí.
Nhâm thị mím môi híp mắt như đang suy nghĩ, cuối cùng là quay về ghế ngồi, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tương Nghi.
Trái tim yếu ớt của Triệu Tương Nghi vào giờ khắc này cực kỳ khẩn trương, rất sợ đột nhiên Nhâm thị phản ứng ngược đời, thu nàng làm đệ tử…
Phương thị so với bất luận người nào càng khẩn trương hơn, chỉ đứng tại chỗ thỉnh thoảng xoa tay, là do bà quá sốt ruột, sớm biết vậy thì bà đã dạy cho Triệu Tương Nghi một lần cho tốt một chút, chờ nàng quen tay rồi thì đưa đến chỗ Nhâm thị, như vậy cũng có thể để cho Nhâm thị thỏa mãn gật đầu.
"Hảo, cháu nguyện ý thu tiểu thư đây làm đồ đệ." Cuối cùng, Nhâm thị đột nhiên nói ra một câu rất nghiêm túc.
"A?" Có lầm hay không... Triệu Tương Nghi thầm nói, nàng ngỡ như mình đang rơi vào trong sương mù.
"Thật tốt quá cảm tạ bà chủ Nhâm, ai nha, nữ hồng của Tương Nghi sau này phải dựa vào bà chủ rồi." Phương thị có chút bất ngờ, vui mừng nhưng không quên cảm tạ Nhâm thị đã thông cảm cho.
"Bà chủ, cháu có thể hỏi tại sao ngài lại nguyện ý nhận cháu làm đồ đệ không?" Triệu Tương Nghi quả thực rất kinh ngạc, tài nghệ của nàng như vậy mà có thể vượt qua sao.
"Ta suy nghĩ lâu như vậy, là vì một khi ta nhận đồ đệ sẽ không có hối hận, mặc kệ người đó có thiên phú hay không, tư chất có chênh lệch thì đã sao, thu thì cũng đã thu, ta nhất định sẽ không oán giận cái gì. Cho nên mới suy nghĩ lâu đến thế. Thực không dám giấu diếm." Đột nhiên Nhâm thị nhìn Phương thị, "Lúc nãy trong lòng cháu không muốn thu tiểu thư đây làm đồ đệ, có điều cháu thấy tiểu thư đây rất thích may vá và vải vóc, mới nghĩ lại.
Người học thêu, nếu tư chất thông tuệ nhưng tâm thuật bất chính hoặc chẳng hề thương tiếc đối với vật liệu để làm tú phẩm, thì người như vậy tay nghề làm sao mà tinh xảo được, cũng vô dụng."
"Bà chủ nói xong rất đúng" Phương thị lúc này rất vui vẻ.
Nhâm thị cười cười, nói tiếp: "Cho nên, cháu thấy tiểu thư rất yêu thích vật liệu, liền thay đổi cách nhìn, cháu rất thích điểm này ở tiểu thư, mặc dù ngay từ đầu, tư chất của tiểu thư kém một chút, cũng không quan hệ, thêu là do mình làm, tú phẩm cũng là từ tay mình, học hỏi mới có được dĩ nhiên sẽ ngày càng thuần thục."
"Đúng, đúng, đúng... Vậy cháu gái ta khi nào có thể đến đây học tập?" Phương thị dò hỏi.
Nhâm thị suy nghĩ một hồi, sau đó nghiêm túc nói: "Cháu thu đồ đệ thì đương nhiên sẽ chú ý, như vậy đi, hai bà cháu về trước, chờ cháu rãnh rồi sẽ phái người đến thông báo, đến lúc đó hài tử này sẽ đến đây làm lễ bái sư."
"Ai nha, thật sự là quá tốt, cám ơn bà chủ a" Phương thị vui vẻ nói, trịnh trọng cũng tốt, như vậy người trên trấn có thể nghe thấy, đối với danh tiếng của Triệu Tương Nghi lại càng tốt.
"Học trò của cháu không nhiều lắm chỉ có ba người, nhưng giờ đã xuất sư, vì vậy bây giờ có thể chuyên tâm chỉ dạy một mình tiểu thư đây." Vừa nói vừa nhìn về phía Triệu Tương Nghi, "Hảo hảo nỗ lực theo ta học hỏi, chỉ cần có thời gian, nhất định sẽ tiến bộ."
Triệu Tương Nghi nghe xong một câu như vậy, lại càng nghĩ mình như vịt áp chảo, nhưng ngại vì lễ tiết, cũng còn là gật đầu cười, rất là khéo léo đáp ứng."
"Bà chủ Nhâm, nào, nào, nào, đây là chút lòng thành, bà chủ nhìn một chút xem, ta là một bà lão quê mùa thiếu chút nữa là quên mất rồi." Phương thị cũng vui vẻ, cuối cùng mới nhớ tới muốn đưa nên nói như vậy.
Nhâm thị thấy là thần tài mạ vàng, chắc là tốn rất nhiều tiền, liền lập tức trả lại: "Cháu nguyện ý thu tiểu thư đây làm đồ đệ, cũng không vì quà cáp lớn mà nhận, cháu chắn chắn sẽ dạy dỗ tiểu thư tốt, đại nương nên đem về đi."
"Bà chủ Nhâm quá khách khí rồi,, thứ này là ta thành tâm cầu tới, đặt ở trong tú phường vừa lúc có thể thêm tài, có điềm tiền bạc vào, bà chủ nhanh nhận đi thôi, không thì ta không vui đó." Phương thị cố ý cậy già lên mặt.
Nhâm thị vô pháp, chỉ phải bảo phụ nhân trung niên nah65n lấy, sau đó cười nói: "Triệu đại nương sau này cứ gọi cháu là Nhâm sư phó đi chứ gọi 'Bà chủ Nhâm', nghe xa lạ quá."
"Tốt, bà chủ Nhâm" Phương thị thốt ra, mọi người không khỏi cười cười.
Phương thị lập tức sửa lời nói, "A quên, là Nhâm sư phó, Nhâm sư phó."
Chờ qua giữa tháng năm, đến ngày mười tám tháng năm, Triệu Tương Nghi mới chính thức bái Nhâm thị làm sư phó.
Lễ bái sư rất là long trọng, nơi tổ chức là Như ý phường, đưa đến không ít sự quan tâm của bách tính, bởi vì lúc trước cũng có đôi vợ chồng dắt con đến gặp Nhâm thị xin làm đồ đệ, nhưng Nhâm thị cũng chưa từng đáp ứng qua, bây giờ thấy Triệu Tương Nghi có thể có phúc khí tốt như vậy, liền cho rằng Triệu Tương Nghi rất có thiên phú.
Vì vậy lúc ở lễ bái sư kính trà, bách tính bàn luận sôi nổi, Triệu Tương Nghi lại một lần nữa cảm giác được áp lực thật lớn.
/125
|