Ngày thứ hai sau lễ bái sư Triệu Tương Nghi theo quy cũ đến Như Ý phưng học nghệ
Không phải không thừa nhận, Nhâm thị là người dạy nữ hồng rất tốt, lúc Triệu Tương Nghi đến tú phường bắt đầu học nghệ, Nhâm thị không có gấp gáp bắt Triệu Tương Nghi học ngay nội dung chính của nữ hồng, ngược lại cầm lấy tú phẩm làm thất bại đưa cho nàng, muốn nàng phải phân biệt các dạng trước, mấy ngày sau, nàng bắt đầu xem phế phẩm này như xiêm y mà may lại.
Qua nửa tháng sau, Nhâm thị mới bắt đầu dạy Triệu Tương Nghi thêu, trải qua huấn luyện khắc khổ Triệu Tương Nghi đối với việc xỏ kim luồn chỉ và châm pháp may vá đơn giản nắm rõ như lòng bàn tay, đương nhiên cũng chịu không ít áp lực từ Nhâm thị, gian khổ tiến bộ.
Trước đó vài ngày, lúc Triệu Tương Nghi còn chưa bắt đầu học thêu, Phương thị âm thầm lo lắng muốn chết, thấy Triệu Tương Nghi mỗi ngày chỉ biết may vá, Phương thị còn hoài nghi rằng Nhâm thị này có thật tình muốn dạy Triệu Tương Nghi không đây.
Đến đầu tháng sáu, bắt đầu những ngày nóng nhất trong năm, Nhâm thị mới bắt tay dạy Triệu Tương Nghi châm pháp, lúc này, này, Triệu Tương Nghi lại học tập bộ châm pháp phức tạp hơn, nhưng so với lúc trước thì cảm thấy học rất đơn giản, có lẽ là do quen tay nên mới học dễ dàng như vậy.
Phương thị thấy nữ hồng của Triệu Tương Nghi ngày một tiến bộ, tảng đá đè nặng trong lòng chậm chạp để xuống, lúc này mới chân chính tín nhiệm Nhâm thị.
Hơn nữa, Triệu Tương Nghi cũng đã nói rõ tình hình với Phương thị, Nhâm thị đang bắt đầu dạy Triệu Tương Nghi Châm pháp của phường thêu Tô Châu, từ đơn giản đến phức tạp, mà Triệu Tương Nghi lại không có thiên phú, cho nên Nhâm thị dù có nghiêm khắc, nhưng vẫn rất cẩn thận dạy Triệu Tương Nghi để nàng không thêu sai hoặc thêu bị rối chỉ, còn cấn thận giảng lại lần nữa cho Triệu Tương Nghi nghe.
Hôm nay, Triệu Tương Nghi ngồi một mình ở trong tú các luyện tập châm pháp, thành quả của mấy ngày này là nàng có thể thêu một đóa hoa nhỏ...
Tuy rằng mọi người trong nhà và Nhâm thị nhìn thấy đều dở khóc dở cười, nhưng Triệu Tương Nghi rất vui vẻ nha.
Học nữ hồng nhiều ngày như vậy làm cho nàng dần dần sinh ra lòng hiếu thắng, mắt thấy các tú nương trong tú các không tốn sức nào có thể thêu ra một vài tú phẩm sống động, Triệu Tương Nghi lại nhìn mình phải mất mấy ngày mới thêu được một đóa hoa nhỏ, trong lòng không khỏi u buồn, do đó nàng quyết tâm, nhất định phải luyện nữ hồng cho tốt, để không bị người khác chế nhạo.
Quả thật, có áp lực thì có động lực, có đãi ngộ đặc thù thì đương nhiên sẽ có người đố kỵ.
Giữa lúc Triệu Tương Nghi vừi đầu khổ luyện kỹ thuật thêu thùa của mình, một tú nương gọi là Lam nương đi vào tú các, vừa nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn của Triệu Tương Nghi, liền nghiễn răng đi tới.
Mấy ngày qua, hỏi ai sinh lòng đố kị với Triệu Tương Nghi thì chỉ có vị Lam nương này thôi.
Bởi vì Lam nương tuy chỉ là tú nương của Như Ý phường, nhưng không phải là học trò của Nhâm thị, củng từng có lần Lam nương xin Nhâm thị nhận mình làm học trò, vì tú nghệ của Lam nương rất tốt, lại là châm pháp của phường thêu Tô Châu, có điều không giống như Nhâm thị, là truyền nhân của phường thêu Tô Châu, đồng thời am hiểu được tinh hoa của kỹ thuật thêu Tô Châu.
Thế nhưng Nhâm thị vẫn không đáp ứng nàng ta, cũng không có cho một lý do, lúc đó Lam nương rất là thương tâm, còn cho rằng là tay nghề của mình chưa tốt nên Nhâm thị mới không thu làm đồ đệ, vì vậy từ đó về sau, Lam nương so với bắt cứ người nào càng khắc khổ hơn, so với ai khác đều chăm chí hơn, chính là đợi có một ngày nào đó Nhâm thị sẽ thu nàng làm đồ đệ.
Nhưng bây giờ, đột nhiên giữa đường nhảy ra một Triệu Tương Nghi.
Hơn nữa tức c.h.ế.t người là, Triệu Tương Nghi nhỏ hơn nàng, lại còn ngốc hơn nàng ta nữa.
Sao có thể so với nàng ta, cái gì cũng không bằng nàng ta, lại hết lần này đến lần khác lọt vào mắt xanh của Nhâm thị, nói sao Lam nương nàng ta có thể bình tĩnh nối đây.
Nghĩ đến điều này, hai tay Lam nương nắm chặt thành quyền, hàm răng nghiễn lại. Lúc này, Triệu Tương Nghi mới phản ứng được phía sau mình hình như có người, tưởng là Nhâm thị, mấy ngày này nàng đã sớm thành thói quen Nhâm thị ở sau lưng nàng nhìn nàng thêu, vì vậy cũng không quay đầu lại, cười nói: "Sư phụ, ngày hôm nay con không có thêu hoa nhỏ xấu xí nha, con đổi sang thêu uyên ương, con tiến bộ không?"
Lam nương nghe nàng nói như vậy, càng tức giận đến ngũ tạng lục phủ đều muốn thắt lại.
Nha đầu lười nhác không có thiên phú này dựa vào cái gì có thể lọt vào mắt xanh của bà chủ.
Hai tay nắm chặt lại buông lỏng ra, nàng ta thở ra một hơi, sau đó chậm chạp bước đến trước mặt Triệu Tương Nghi: "Không phải là bà chủ, là ta."
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói khác Triệu Tương Nghi càng hoảng sợ, kim thêu vô ý đ.â.m vào ngón tay, chờ nàng cần thận buông tú phẩm xuống, mới dám bỏ ngón tay vào miệng, bởi vỉ Nhâm thị không cho phép Triệu Tương Nghi để tú phẩm bị dính máu, cũng đã nói qua cho dù tú phẩm có thất bại đi nữa thì phải biết tôn trọng tú phẩm mà mình làm.
Đương nhiên, đối với các tú nương khác trong tú các lại không giống, các tú phẩm thất bại hơn phân nữa đều bị các tú nương ném qua một bên, từ những phương diện này cho thấy, Nhâm thị đối với Triệu Tương Nghi dạy dỗ nghiêm khắc cỡ nào.
"Là Lam nương a? Có việc gì thế?" Triệu Tương Nghi vừa mới đến đây học gọi các tú nương ở đây là a di, nhưng Nhâm thị muốn Triệu Tương Nghi giống như mọi người gọi thẳng tên húy của nhau.
Khóe miệng Lam nương hơi co giật, sau đó ngồi xuống ngay đối diện Triệu Tương Nghi, khuôn mặt cười đến quyến rũ: "Còn đang luyện tập châm pháp sao? Bà chủ thật kiên trì, cũng chưa từng thấy bà chủ đối với mấy tú nương bọn ta kiên nhẫn chỉ dạy như cô nhỉ, ai nha, thật quá bất công."
Nhâm thị cũng quyến rũ, cũng yêu nghiệt, thế nhưng hơn phân nữa là do tướng mạo, bên trong con người là cốt cách cao quý, cương nghị, quyến rũ đến mê hoặc, yêu nghiệt muốn g.i.ế.c người, còn có cổ nhu tình như nước.
Nhưng khác xa với Lam nương, Lam nương cũng quyến rũ, nhưng là từ trong xương thịt, cực kỳ giống hoa khôi làng chơi, từ trên xuống dưới cười đến câu hồn lạc phách.
Triệu Tương Nghi không thích Lam nương, còn lý do không thích, chính là cảm thấy người này không hợp, hoặc có thể là do cách nói chuyện của Lam nương làm cho nàng không thích.
"Ngón tay đau không? Làm sao để bị đ.â.m trúng thế." Lam nương híp mắt khanh khách cười, mặc dù không có cười đến mức run rẩy người khoa trương, nhưng khó có thể yêu thích được.
Triệu Tương Nghi vội vã lắc đầu: "Không có đau."
"Đau cũng là phải, Triệu tiểu thư, tiểu thư không có thiên phú nhưng có thể trở thành đồ đệ của bà chủ, chính là tu đến tám kiếp mới được. Còn người bình thường, bà chủ còn không nhận, nếu ta là tiểu thư, có thể làm đồ đệ của bà chủ, cho dù có thể bị đau mười ngón tay, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Triệu Tương Nghi: "..."
Lam nương thấy Triệu Tương Nghi không có trả lời, còn cho nàng còn nhỏ nên nghe không hiểu, vì vậy càng nói càng nặng: "Ơ, nhìn xem, tiểu thư xác định đây là uyên ương sao?" Đầu tiên nàng ta liếc mắt nhìn sang tú phẩm một cái, sau đó khoa trương dùng khăn tay che miệng cười khanh khách nói, "Ta còn tưởng rằng, ha hả, ta còn tưởng rằng là vịt c.h.ế.t a nhìn lại không giống vịt chết, cũng không biết là thứ gì, ha hả, cười c.h.ế.t ta."
"Lam nương." Bất chợt Triệu Tương Nghi đứng lên, tận lực bảo trì hình tượng nhìn thẳng nàng ta, "Mặc dù ta không có thiên phú, nhưng cũng không để cho cô có thể lấy ra giễu cợt như vậy, chưa bao giờ có người thiên phú tốt lại cười chê người thiên phú kém đâu."
Lam nương kinh sợ, nàng cẩn thận quan sát Triệu Tương Nghi một lần nữa, sau đó không thèm để ý mở miệng nói: "Thế nào, thì ra ngươi vốn không có ngốc, ngươi nghe hiếu lời của ta nói à."
Nếu như là những người khác muốn đùa giỡn với nàng, Triệu Tương Nghi nàng đều có thể tiếp nhận, cười trừ thì xong nhưng còn Lam nương thì không được. Nàng không thích Lam nương, khi người mình ghét nói ra những lời mình không thích thì chính mình còn ghét hơn, nàng đâu thể nào nuốt trôi cho nổi.
"Ta có nói mình ngốc sao?" Triệu Tương Nghi trả lời một cách mia mai, "Ke ngu si mới nói người khác ngốc."
"Ngươi" Lam nương đứng phắt dậy, ngón tay chỉ vào Triệu Tương Nghi híp hai mắt, run rẩy mắng, "Giỏi cho một dã nha đầu ở nông thôn đừng tưởng mình lọt vào mắt xanh của bà chủ thì cho rằng mình tài giỏi, nói trắng ra là bà chủ và phụ thân ngươi có chút quan hệ, nên ngươi mới ở đây được."
"Ngươi nói cái gì hả đồ vô liêm sỉ." Lúc này, Triệu Tương Nghi có thể nhịn nếu Lam nương nói mình nhưng tuyệt không nhịn nữa khi lam nương đã đụng chạm đến Triệu Tín Lương, nàng không giữ được bình tĩnh nữa, khi người ta giều cợt cha mình, "Có biết nói lung tung khi xuống đại ngục sẽ bị cắt lưỡi không?!'
Lam nương không ngờ một tiểu cô nương nhỏ tuổi lại có thể nói ra những lời kinh khủng như vậy, nhất thời lại càng hoảng sợ, vội che miệng mình lại, bộ dáng cực kỳ kinh hoảng.
Triệu Tương Nghi cười nhạt, người cổ đại hay mê tín dùng mấy thứ này dọa dọa bọn họ không còn gì tốt hơn.
"Ngươi nếu còn dám nói lung tung nửa câu, bị ta biết hoặc ca ca ta biết, ngươi hãy chờ chịu đựng đau đớn đi ở dưới âm phủ đi, ta là một tiếu hài tử chưa bao giờ biết nói dối." Triệu Tương Nghi lệ ngữ nói.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Nhâm thị lắng lặng đi đến, váy dài quét đất, nhưng chỉ thấy bà chủ Nhâm này nhìn Lam nương rồi lại nhìn Triệu Tương Nghi, sau đó nhìn Lam nương chậm rãi mở miệng nói: "Ta nói rồi tú các này ngươi có thể tùy tiện đi vào sao?"
"Bà, bà chủ, ta sai rồi... Ta, ta chẳng qua là quan tâm đến Triệu tiểu thư nên mới đến xem một chút." Giọng nói Lam nương nhất thời lắp bắp, Triệu Tương Nghi quay đầu lại nhìn nàng ta, không khỏi thầm than tốc độ thay đổi sắc mặt của nữ nhân này thật nhanh.
"Đi ra ngoài đi." Giọng nói Nhâm thị trầm xuống.
Thế nhưng Triệu Tương Nghi tuyệt không có sợ, bởi vì đây chỉ là vẻ bề ngoài của Nhâm thị, ngày thường ở cùng một chỗ nên nàng biết Nhâm thị là một người hiền hòa lại có tâm địa thiện lương, nữ nhân xinh đẹp tốt bụng như vậy, sao bị nhà chồng đuối đi không biết?
Lam nương bụm mặt khóc chạy ra khỏi tú các, Nhâm thị liếc nàng ta một cái rồi nhìn Triệu Tương Nghi, chờ bên trong dần yên tĩnh trở lại, mới mỉm cười xoa đầu này: "Đừng nghe nàng ta nói bậy, con nếu đã là học trò của ta rồi thì ta sẽ dạy dỗ con cho thật tốt, chỉ cần con không nản chí, nhất định sẽ có thành tựu."
“Sư phụ, con biết.” Triệu Tương Nghi khéo léo gật đầu.
Không phải không thừa nhận, Nhâm thị là người dạy nữ hồng rất tốt, lúc Triệu Tương Nghi đến tú phường bắt đầu học nghệ, Nhâm thị không có gấp gáp bắt Triệu Tương Nghi học ngay nội dung chính của nữ hồng, ngược lại cầm lấy tú phẩm làm thất bại đưa cho nàng, muốn nàng phải phân biệt các dạng trước, mấy ngày sau, nàng bắt đầu xem phế phẩm này như xiêm y mà may lại.
Qua nửa tháng sau, Nhâm thị mới bắt đầu dạy Triệu Tương Nghi thêu, trải qua huấn luyện khắc khổ Triệu Tương Nghi đối với việc xỏ kim luồn chỉ và châm pháp may vá đơn giản nắm rõ như lòng bàn tay, đương nhiên cũng chịu không ít áp lực từ Nhâm thị, gian khổ tiến bộ.
Trước đó vài ngày, lúc Triệu Tương Nghi còn chưa bắt đầu học thêu, Phương thị âm thầm lo lắng muốn chết, thấy Triệu Tương Nghi mỗi ngày chỉ biết may vá, Phương thị còn hoài nghi rằng Nhâm thị này có thật tình muốn dạy Triệu Tương Nghi không đây.
Đến đầu tháng sáu, bắt đầu những ngày nóng nhất trong năm, Nhâm thị mới bắt tay dạy Triệu Tương Nghi châm pháp, lúc này, này, Triệu Tương Nghi lại học tập bộ châm pháp phức tạp hơn, nhưng so với lúc trước thì cảm thấy học rất đơn giản, có lẽ là do quen tay nên mới học dễ dàng như vậy.
Phương thị thấy nữ hồng của Triệu Tương Nghi ngày một tiến bộ, tảng đá đè nặng trong lòng chậm chạp để xuống, lúc này mới chân chính tín nhiệm Nhâm thị.
Hơn nữa, Triệu Tương Nghi cũng đã nói rõ tình hình với Phương thị, Nhâm thị đang bắt đầu dạy Triệu Tương Nghi Châm pháp của phường thêu Tô Châu, từ đơn giản đến phức tạp, mà Triệu Tương Nghi lại không có thiên phú, cho nên Nhâm thị dù có nghiêm khắc, nhưng vẫn rất cẩn thận dạy Triệu Tương Nghi để nàng không thêu sai hoặc thêu bị rối chỉ, còn cấn thận giảng lại lần nữa cho Triệu Tương Nghi nghe.
Hôm nay, Triệu Tương Nghi ngồi một mình ở trong tú các luyện tập châm pháp, thành quả của mấy ngày này là nàng có thể thêu một đóa hoa nhỏ...
Tuy rằng mọi người trong nhà và Nhâm thị nhìn thấy đều dở khóc dở cười, nhưng Triệu Tương Nghi rất vui vẻ nha.
Học nữ hồng nhiều ngày như vậy làm cho nàng dần dần sinh ra lòng hiếu thắng, mắt thấy các tú nương trong tú các không tốn sức nào có thể thêu ra một vài tú phẩm sống động, Triệu Tương Nghi lại nhìn mình phải mất mấy ngày mới thêu được một đóa hoa nhỏ, trong lòng không khỏi u buồn, do đó nàng quyết tâm, nhất định phải luyện nữ hồng cho tốt, để không bị người khác chế nhạo.
Quả thật, có áp lực thì có động lực, có đãi ngộ đặc thù thì đương nhiên sẽ có người đố kỵ.
Giữa lúc Triệu Tương Nghi vừi đầu khổ luyện kỹ thuật thêu thùa của mình, một tú nương gọi là Lam nương đi vào tú các, vừa nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn của Triệu Tương Nghi, liền nghiễn răng đi tới.
Mấy ngày qua, hỏi ai sinh lòng đố kị với Triệu Tương Nghi thì chỉ có vị Lam nương này thôi.
Bởi vì Lam nương tuy chỉ là tú nương của Như Ý phường, nhưng không phải là học trò của Nhâm thị, củng từng có lần Lam nương xin Nhâm thị nhận mình làm học trò, vì tú nghệ của Lam nương rất tốt, lại là châm pháp của phường thêu Tô Châu, có điều không giống như Nhâm thị, là truyền nhân của phường thêu Tô Châu, đồng thời am hiểu được tinh hoa của kỹ thuật thêu Tô Châu.
Thế nhưng Nhâm thị vẫn không đáp ứng nàng ta, cũng không có cho một lý do, lúc đó Lam nương rất là thương tâm, còn cho rằng là tay nghề của mình chưa tốt nên Nhâm thị mới không thu làm đồ đệ, vì vậy từ đó về sau, Lam nương so với bắt cứ người nào càng khắc khổ hơn, so với ai khác đều chăm chí hơn, chính là đợi có một ngày nào đó Nhâm thị sẽ thu nàng làm đồ đệ.
Nhưng bây giờ, đột nhiên giữa đường nhảy ra một Triệu Tương Nghi.
Hơn nữa tức c.h.ế.t người là, Triệu Tương Nghi nhỏ hơn nàng, lại còn ngốc hơn nàng ta nữa.
Sao có thể so với nàng ta, cái gì cũng không bằng nàng ta, lại hết lần này đến lần khác lọt vào mắt xanh của Nhâm thị, nói sao Lam nương nàng ta có thể bình tĩnh nối đây.
Nghĩ đến điều này, hai tay Lam nương nắm chặt thành quyền, hàm răng nghiễn lại. Lúc này, Triệu Tương Nghi mới phản ứng được phía sau mình hình như có người, tưởng là Nhâm thị, mấy ngày này nàng đã sớm thành thói quen Nhâm thị ở sau lưng nàng nhìn nàng thêu, vì vậy cũng không quay đầu lại, cười nói: "Sư phụ, ngày hôm nay con không có thêu hoa nhỏ xấu xí nha, con đổi sang thêu uyên ương, con tiến bộ không?"
Lam nương nghe nàng nói như vậy, càng tức giận đến ngũ tạng lục phủ đều muốn thắt lại.
Nha đầu lười nhác không có thiên phú này dựa vào cái gì có thể lọt vào mắt xanh của bà chủ.
Hai tay nắm chặt lại buông lỏng ra, nàng ta thở ra một hơi, sau đó chậm chạp bước đến trước mặt Triệu Tương Nghi: "Không phải là bà chủ, là ta."
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói khác Triệu Tương Nghi càng hoảng sợ, kim thêu vô ý đ.â.m vào ngón tay, chờ nàng cần thận buông tú phẩm xuống, mới dám bỏ ngón tay vào miệng, bởi vỉ Nhâm thị không cho phép Triệu Tương Nghi để tú phẩm bị dính máu, cũng đã nói qua cho dù tú phẩm có thất bại đi nữa thì phải biết tôn trọng tú phẩm mà mình làm.
Đương nhiên, đối với các tú nương khác trong tú các lại không giống, các tú phẩm thất bại hơn phân nữa đều bị các tú nương ném qua một bên, từ những phương diện này cho thấy, Nhâm thị đối với Triệu Tương Nghi dạy dỗ nghiêm khắc cỡ nào.
"Là Lam nương a? Có việc gì thế?" Triệu Tương Nghi vừa mới đến đây học gọi các tú nương ở đây là a di, nhưng Nhâm thị muốn Triệu Tương Nghi giống như mọi người gọi thẳng tên húy của nhau.
Khóe miệng Lam nương hơi co giật, sau đó ngồi xuống ngay đối diện Triệu Tương Nghi, khuôn mặt cười đến quyến rũ: "Còn đang luyện tập châm pháp sao? Bà chủ thật kiên trì, cũng chưa từng thấy bà chủ đối với mấy tú nương bọn ta kiên nhẫn chỉ dạy như cô nhỉ, ai nha, thật quá bất công."
Nhâm thị cũng quyến rũ, cũng yêu nghiệt, thế nhưng hơn phân nữa là do tướng mạo, bên trong con người là cốt cách cao quý, cương nghị, quyến rũ đến mê hoặc, yêu nghiệt muốn g.i.ế.c người, còn có cổ nhu tình như nước.
Nhưng khác xa với Lam nương, Lam nương cũng quyến rũ, nhưng là từ trong xương thịt, cực kỳ giống hoa khôi làng chơi, từ trên xuống dưới cười đến câu hồn lạc phách.
Triệu Tương Nghi không thích Lam nương, còn lý do không thích, chính là cảm thấy người này không hợp, hoặc có thể là do cách nói chuyện của Lam nương làm cho nàng không thích.
"Ngón tay đau không? Làm sao để bị đ.â.m trúng thế." Lam nương híp mắt khanh khách cười, mặc dù không có cười đến mức run rẩy người khoa trương, nhưng khó có thể yêu thích được.
Triệu Tương Nghi vội vã lắc đầu: "Không có đau."
"Đau cũng là phải, Triệu tiểu thư, tiểu thư không có thiên phú nhưng có thể trở thành đồ đệ của bà chủ, chính là tu đến tám kiếp mới được. Còn người bình thường, bà chủ còn không nhận, nếu ta là tiểu thư, có thể làm đồ đệ của bà chủ, cho dù có thể bị đau mười ngón tay, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Triệu Tương Nghi: "..."
Lam nương thấy Triệu Tương Nghi không có trả lời, còn cho nàng còn nhỏ nên nghe không hiểu, vì vậy càng nói càng nặng: "Ơ, nhìn xem, tiểu thư xác định đây là uyên ương sao?" Đầu tiên nàng ta liếc mắt nhìn sang tú phẩm một cái, sau đó khoa trương dùng khăn tay che miệng cười khanh khách nói, "Ta còn tưởng rằng, ha hả, ta còn tưởng rằng là vịt c.h.ế.t a nhìn lại không giống vịt chết, cũng không biết là thứ gì, ha hả, cười c.h.ế.t ta."
"Lam nương." Bất chợt Triệu Tương Nghi đứng lên, tận lực bảo trì hình tượng nhìn thẳng nàng ta, "Mặc dù ta không có thiên phú, nhưng cũng không để cho cô có thể lấy ra giễu cợt như vậy, chưa bao giờ có người thiên phú tốt lại cười chê người thiên phú kém đâu."
Lam nương kinh sợ, nàng cẩn thận quan sát Triệu Tương Nghi một lần nữa, sau đó không thèm để ý mở miệng nói: "Thế nào, thì ra ngươi vốn không có ngốc, ngươi nghe hiếu lời của ta nói à."
Nếu như là những người khác muốn đùa giỡn với nàng, Triệu Tương Nghi nàng đều có thể tiếp nhận, cười trừ thì xong nhưng còn Lam nương thì không được. Nàng không thích Lam nương, khi người mình ghét nói ra những lời mình không thích thì chính mình còn ghét hơn, nàng đâu thể nào nuốt trôi cho nổi.
"Ta có nói mình ngốc sao?" Triệu Tương Nghi trả lời một cách mia mai, "Ke ngu si mới nói người khác ngốc."
"Ngươi" Lam nương đứng phắt dậy, ngón tay chỉ vào Triệu Tương Nghi híp hai mắt, run rẩy mắng, "Giỏi cho một dã nha đầu ở nông thôn đừng tưởng mình lọt vào mắt xanh của bà chủ thì cho rằng mình tài giỏi, nói trắng ra là bà chủ và phụ thân ngươi có chút quan hệ, nên ngươi mới ở đây được."
"Ngươi nói cái gì hả đồ vô liêm sỉ." Lúc này, Triệu Tương Nghi có thể nhịn nếu Lam nương nói mình nhưng tuyệt không nhịn nữa khi lam nương đã đụng chạm đến Triệu Tín Lương, nàng không giữ được bình tĩnh nữa, khi người ta giều cợt cha mình, "Có biết nói lung tung khi xuống đại ngục sẽ bị cắt lưỡi không?!'
Lam nương không ngờ một tiểu cô nương nhỏ tuổi lại có thể nói ra những lời kinh khủng như vậy, nhất thời lại càng hoảng sợ, vội che miệng mình lại, bộ dáng cực kỳ kinh hoảng.
Triệu Tương Nghi cười nhạt, người cổ đại hay mê tín dùng mấy thứ này dọa dọa bọn họ không còn gì tốt hơn.
"Ngươi nếu còn dám nói lung tung nửa câu, bị ta biết hoặc ca ca ta biết, ngươi hãy chờ chịu đựng đau đớn đi ở dưới âm phủ đi, ta là một tiếu hài tử chưa bao giờ biết nói dối." Triệu Tương Nghi lệ ngữ nói.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Nhâm thị lắng lặng đi đến, váy dài quét đất, nhưng chỉ thấy bà chủ Nhâm này nhìn Lam nương rồi lại nhìn Triệu Tương Nghi, sau đó nhìn Lam nương chậm rãi mở miệng nói: "Ta nói rồi tú các này ngươi có thể tùy tiện đi vào sao?"
"Bà, bà chủ, ta sai rồi... Ta, ta chẳng qua là quan tâm đến Triệu tiểu thư nên mới đến xem một chút." Giọng nói Lam nương nhất thời lắp bắp, Triệu Tương Nghi quay đầu lại nhìn nàng ta, không khỏi thầm than tốc độ thay đổi sắc mặt của nữ nhân này thật nhanh.
"Đi ra ngoài đi." Giọng nói Nhâm thị trầm xuống.
Thế nhưng Triệu Tương Nghi tuyệt không có sợ, bởi vì đây chỉ là vẻ bề ngoài của Nhâm thị, ngày thường ở cùng một chỗ nên nàng biết Nhâm thị là một người hiền hòa lại có tâm địa thiện lương, nữ nhân xinh đẹp tốt bụng như vậy, sao bị nhà chồng đuối đi không biết?
Lam nương bụm mặt khóc chạy ra khỏi tú các, Nhâm thị liếc nàng ta một cái rồi nhìn Triệu Tương Nghi, chờ bên trong dần yên tĩnh trở lại, mới mỉm cười xoa đầu này: "Đừng nghe nàng ta nói bậy, con nếu đã là học trò của ta rồi thì ta sẽ dạy dỗ con cho thật tốt, chỉ cần con không nản chí, nhất định sẽ có thành tựu."
“Sư phụ, con biết.” Triệu Tương Nghi khéo léo gật đầu.
/125
|