Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc

Chương 51 - Chương 51

/73


“Tiểu Tự,anh đang nói chuyện với em đó” Thấy Lâm Tự không có ý định đáp lời mình, Chung Nhất Thần càng thêm nóng nảy. Chẳng lẽ em ấy vẫn không chịu tha thứ cho hắn, không sao cả,có bắt hắn cầu xin nữa cũng không sao, tất cả vì hạnh phúc của đời mình! “ Hu hu hu! Tiểu Tự, anh xin thề anh nhất định sẽ hối cả, sẽ cố gắng để trở thành con người hoàn toàn mới.”

“Anh có thề hay thốt cũng vậy thôi, em từ đầu đâu có ý kiến gì về con người anh đâu.” Lâm Tự kéo cái tay đang giơ lên đỉnh đầu phát thệ của hắn : “ Anh bây giờ đã rất tốt rồi, không cần vì em mà thay đổi.”

“Em buông tay anh đấy à?”

“…”

“Em nhất định muốn từ bỏ anh, nếu không sao lại nói những lời như thế!” Chung Nhất Thần đứng bật dậy, môi run lên, sắc mặt trắng bệch.

Lâm Tự lẳng lặng nhìn hắn, không nói năng gi, ánh mắt lại dần thay đổi.

Người này…

Trước kia cậu luôn cảm thấy người đàn ông này nói mười câu thì tới bảy là trêu đùa, hở một chút là gào thét nói lời yêu, thoạt nhìn một chút cũng không đáng tin cậy. Nhưng đây là lần đầu tiên, Lâm Tự ý thức được, có lẽ người này hoàn toàn nghiêm túc dành tình cảm cho mình.

Tuy rằng thoạt nhìn vẫn không đứng đắn lắm nhưng cậu vẫn nhận ra được sự nghiêm túc của hắn.

Chung Nhất Thần lại bắt đầu phát huy ảo tưởng, nhìn vẻ mặt Lâm Tự nghiêm túc như vậy , dần cảm thấy đại sự không ổn.

Bị ghét thì chắc chắn rồi, Lâm Tự bây giờ chắc đang nghĩ cách làm sao mở miệng nói lời chia tay với hắn ( Tác giả : Thực ra hai người đã bao giờ bắt đầu đâu =.=), dựa vào cái loại không có gì ngoài gia đình có điều kiện như hắn, hẳn đã làm đủ chuyện khiến em ấy thất vọng. Chung Nhất Thần dần cảm thấy tuyệt vọng, cho dù bây giờ hắn ra sức làm nũng, van xin còn có ích gì chứ.

Vì thế khi Chung Thành Lâm từ phòng bếp đi ra,liền nhìn thấy anh trai mình tự nhiên như nhai phải bả chạy vọt ra ngoài. Miệng lầm bà lầm bầm! Anh không muốn nghe! Mấy lời chia tay không cần nói với anh, cứ để anh sống mãi trong mộng ảo này đi.

“Ổng làm sao vậy?”Chung Thành Lâm đứng tựa vào cửa hỏi, tưởng ban nãy được Lâm Tự chữa khỏi rồi cơ mà, sao quay ra quay vào đã thành điên nặng hơn thế này.

Lâm Tự bị bộ dạng như ăn phải thuốc nổ vừa rồi của Chung Nhất Thần làm cho ngây người, mãi một lúc sau mới tỉnh táo lại, đứng bật dậy chạy ra ngoài : “ Em đi theo xem sao.”

“Thay đồ đi đã…..”

“Không cần, sợ không đuổi kịp anh ấy.”

“Mới sáng ra ồn ào cái gì vậy..” Lâm Hưởng ngáp dài đi xuống lầu, cũng chỉ kịp nhìn bóng dáng Tiểu Tự mặc đồ ngủ chạy ra ngoài : “ Tiểu Tự đi đâu đó?”

“Đuổi theo anh trai anh.”

“Chung Nhất Thần á? Người đâu rồi?”

“Mới chạy ra ngoài rồi.”

“…” Lâm Hưởng đứng tại chỗ ngây người vài giây, cho dù Chung Thành Lâm không nói gì nhưng dựa vào sự hiểu biết của cậu đối với cái tên dở hơi kia, đại khái vẫn biết chuyện gì vừa xảy ra : “ Không nói em cũng biết, Chung Nhất Thần lại ảo tưởng mình là diễn viên phim giờ vàng đúng không?”

Chung Thành Lâm đen mặt : “Em nhắc anh mới nhớ…Anh trai anh hồi nhỏ mơ ước làm diễn viên đó.”

“Dựa vào trình độ này” Lâm Hưởng dừng lại một chút “ Giỏi lắm được làm diễn viên hạng ba là cùng.”

Chung Thành Lâm không đáp lời. Bởi anh cảm thấy nếu mình thừa nhận thì không khác gì ném cả mặt mũi của anh trai lẫn của Chung gia bọn họ sang tận sao Thổ.

“Đói bụng chưa? Anh làm trứng ốp la rồi đó.”

“Em muốn ăn thịt nướng.”

“Còn có cả sữa nóng.”

“Em muốn ăn thịt nướng.”

“Hay anh nướng thêm cho em vài lát bánh mì nhé?”

“Em muốn.. à mà thôi.”

Chung Thành Lâm mỉm cười xoa đầu Lâm Hưởng, thuận tay ôm cổ cậu kéo vào bếp : “ Thịt nướng muốn ăn thì để bữa trưa, mới sáng ra em đừng có hành hạ cái dạ dày nữa.”

“Có thật là trưa nay được ăn thịt nướng không?”

“Có dụng cụ lẫn người chuẩn bị rồi mà, chỉ cần gọi một cú điện thoại là được. Chẳng phải lần trước tới đây cũng mở party thịt nướng sao?”

“Thành Lâm” Ánh mắt Lâm Hưởng vô cùng chân thành tha thiết : “ Anh là người lương thiện, tốt bụng nhất mà em biết.”

“…” Giờ mới biết cái tiêu chuẩn “người lương thiện” của em thấp vậy đó. Chung Thành Lâm nở nụ cười.

Thời điểm Lâm Tự từ trong phòng đuổi ra tới nơi, Chung Nhất Thần đang ngồi trên ghế lái ô tô hút thuốc, thấy Lâm Tự đi ra, hắn vội vàng khởi động xe chuẩn bị chạy mất.

Lâm Tự chạy tới kéo cửa xe nhưng không mở được, đành đánh liều đừng chặn trước đầu xe.

“Em lui ra cho anh.”

Chung Nhất Thần một bên gào thét, một bên bắt đầu dùng trí tưởng tượng vô hạn của mình YY cảnh Lâm Tự chạy theo níu kéo hắn quay lại.

Dưa theo nội dung tiểu thuyết, hẳn lúc này Lâm Tự sẽ hiên ngang quát to : “ Anh đâm em đi! Có giỏi anh đâm chết em đi!” Dĩ nhiên làm sao hắn nỡ đâm em ấy. Dù sao người trước mắt cũng là người hắn yêu nhất, nguyện hy sinh hết thảy vì em ấy. Cho dù em ấy la người muốn chia tay nhưng tình cảm của hắn sớm đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Quá yêu nên mới hận, ông đây sẽ lấy ơn báo oán. Nếu Lâm Tự thốt lên câu kia, hắn thề sẽ xoay đầu xe đâm thẳng vào tường. Mấy người nghĩ coi, cảnh tượng nam chính đẹp trai nhà giàu gặp tai nạn máu chảy be bét có phải rất dễ lấy đi nước mắt của khán giả? Vả lại dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của hắn, khoảnh khắc Lâm Tự nhìn thấy hắn gặp nguy hiểm sẽ nhận ra ẻm còn yêu hắn biết bao, sau đó hồi tâm chuyển ý một lòng mong muốn hắn bình an,cả hai từ nay sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Chung Nhất Thần nghĩ tới đó hưng phấn muốn chết, bàn tay nắm trên vô lăng cũng run theo. Ánh mắt nhìn chăm chăm vào Lâm Tự, chuẩn bị chờ cậu hét lên lời thoại là đạp ga.

Lâm Tự nhìn mặt hắn không khỏi thở dài.

“Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì đó.” Cậu đi tới bên cửa sổ ghế lái, khom lưng xuống nhìn vào trong, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Chung Nhất Thần không tha.

Mẹ nó em bán manh cái éo gì! Cho dù bán manh cũng không cách nào chữa lành được trái tim tan vỡ của anh!

Nhưng mà trông dễ thương quá à hu hu hu….

Nội tâm Chung Nhất Thần rối rắm, một bên là tình yêu dành cho Lâm Tự, một bên là sự thật đả kích lòng tự trọng của hắn.

“ Anh thật sự thích em vậy sao?”

Mẹ nó đến lúc này rồi nói ra còn có ích gì nữa. Em nghĩ ông đây là ai? Ông đây cũng có tự trọng đầy mình. Ông đây là người vô cùng cao ngạo cho dù yêu em cũng không cho phép bản thân đem tâm ý thổ lộ ra ngoài. Bởi trong tình yêu, người nói lời yêu trước là người thua cuộc.

“Ông đây thổ lộ bao lần em còn chưa tin hay sao??” Thật ra lòng tự trọng là cái rắm!! Ông không cần!!

Lâm Tự nghiêng đầu không biết đang nghĩ cái gì.

Chung Nhất Thần không thấy cậu nhóc nói năng gì trong lòng lại bắt đầu tự dày vò.

Có phải là do kích thích chưa đủ mạnh không? Hay hắn quay đầu xe đâm vào tường luôn cho rồi? Hắn quay đầu lại nhìn cái tường chắc chắn nhà mình mà âm thầm nuốt nước bọt.

Mẹ nó, chắc là đau lắm đấy.

Nhưng chẳng phải trong phim đều diễn như vậy sao? Vả lại chỉ cần mình dụng lực hợp lí thì tai nạn vẫn xảy ra nhưng mình sẽ không bị thương nặng, lại còn khiến Lâm Tự hồi tâm chuyển ý. Nhưng nếu đâm không chuẩn nhỡ chấn thương sọ não thì sao? Lại còn có thế mất trí nhớ nữa chứ.

Rốt cuộc là nên hay không đây….

Ngay lúc Chung Nhất Thần còn rối rắm không biết làm sao, Lâm Tự đột nhiên nói.

“Em bây giờ không thể nói chuyện yêu đương.”

“…” Chung Nhất Thần nhìn cậu nhóc một cái, ánh mắt lại một lần nữa đặt lên cái tường.

“Có điều nếu anh đồng ý chờ, khi nào em đủ 18 tuổi mà anh vẫn còn thích em, vậy chúng mình có thể xác lập quan hệ.”

Chung Nhất Thần trợn tròn mắt, một lần nữa xoay đầu lại.

Thật ra Lâm Tự không phải là không động tâm.

Tuy rằng từ hồi mới quen Chung Nhất Thần làm ra nhiều chuyện không đúng nhưng hiện tại hắn lại trở nên vô hại. Tuy thoạt nhìn đầu óc có chút không chút nhưng nếu tìm hiểu kĩ lại thấy người này rất đáng yêu.

Lâm Tự đã không còn là tiểu nhược thụ khúm núm, khép nép năm xưa dưới ngòi bút Lâm Hưởng nữa, thực ra cậu vốn là một người có chính kiến, tuy thoạt nhìn trông có vẻ yếu đuối nhưng tính cách của cậu một chút cũng không “nhược” như vẻ ngoài. Dù sao cậu vẫn còn lớn thêm, không ai có thể cam đoan sau này cậu nhóc sẽ không trở thành một người đàn ông cao to men lì. Mà bản tính mạnh mẽ càng ngày càng lộ ra, huống chi cậu nhóc còn nhiều năm để lớn , nhìn cậu của bây giờ cũng có thể đoán được, tính cách về sau chắc chắn càng ngày càng chín chắn ,kiên định hơn.

(Có ai tự dưng nghĩ Lâm Tự sẽ là công như tui không….)

Lâm Tự không giống như những đứa bạn cùng tuổi khác, cậu đã trải qua quá nhiều chuyện, tự nhiên cũng có những chính kiến riêng của mình. Đối với cậu bây giờ không phải lúc thích hợp để nói chuyện yêu đương mà phải ưu tiên học tập, cố gắng thi được vào trường đại học nào đó, mấy năm sau đó nghĩ tới chuyện yêu đương cũng chưa muộn.

Nếu Chung Nhất Thần thật sự nghiêm túc, vậy chờ đợi hai, ba năm hẳn không vấn đề gì.

Đến lúc đó cậu trưởng thành rồi, mọi việc cũng phần nào tự mình kiếm soát được, khi đó Lâm Tự mới có thể tự tin mình làm một người đàn ông chân chính, mới có tư cách hứa hẹn chuyện tương lai.

Tuy còn nhỏ tuổi nhưng cậu nhóc so với Chung Nhất Thần – cái tên lớn lên trong nhung lụa này còn thành thục hơn nhiều, tự nhiên cũng biết nghĩ hơn ai đó.

“Em nói lại lần nữa được không?” Chung Nhất Thần cho là mình nghe lầm.

Cho tới bây giờ Lâm Tự chưa từng có câu trả lời chính thức cho tình cảm của hắn. Sao tự nhiên bây giờ lại thành thế này? Vừa rồi em ấy còn định ruồng bỏ hắn cơ mà? Dĩ nhiên hắn chưa bao giờ đặt ra giả thiết có phải mình ảo tưởng hơi quá không.

“Chờ em 18 tuổi, chúng mình yêu nhau.”

Mắt Chung Nhất Thần vốn là dạng dài nhỏ, hơi xếch lên phần đuôi nay lại bị hắn trợn lên thành tròn xoe ngập nước.

Giây tiếp theo, chỉ thấy hắn hét to sung sướng, chân nhún một cái…..

Lâm Tự vốn đang ghé vào cửa xe nay bị hất văng lui xa mấy bước…

Hai người nào đó trong nhà đang hưởng thụ khoảng thời gian ngọt ngào, anh đút cho em một miếng, em bón cho anh một thìa thì nghe một tiếng “OÀNH” vang lên.

Hai người vội vàng chạy ra ngoài xem chuyện gì, sau đó đồng loạt đứng hình.

Lâm Hưởng xót ruột.

Xe thể thao đẹp như vây…..Mui xe bị đâm cho nát bấy rồi.

Xe bị đâm vặn vẹo không ra hình thù, Chung Nhất Thần ngồi trong xe ấy thế mà lại chẳng bị cái rắm gì. Giãy dụa chui ra khỏi túi khí an toàn của xe, hắn gần như phải bò ra ngoài.

( =))) ban nãy chân bạn ý để sẵn ở ga mà, nhún một cái thế là xe vọt đi =)))) Mọe, phim tình cảm thành phim hành động)

“Tiểu Tự ~~” Tuy rằng tai nạn vừa rồi quá mức ê mặt nhưng vừa bò ra khỏi xe, Chung Nhất Thần nhanh chóng đứng dậy, không thèm quan sát sắc mặt người nào đó mà cứ như lên cơn điên cuồng nhào tới Lâm Tự sắc mặt trắng bệch “ Em sợ đúng không? Oa ha ha ha ! Anh biết em rất yêu anh mà.”

Đây chính là kết cục hắn muốn.

Được rồi, cái này vốn không cần để ý đến, Chung Nhất Thần cũng phải thừa nhận , tai nạn ban nãy là ngoài ý muốn mà thôi nhưng nhìn Lâm Tự khẩn trương như vậy lại cảm thấy rất đáng nha (gào thét – ing), có thể thấy trong lòng em ấy ông đây chiếm vị trí rất quan trọng.

Ngay lúc hắn loay hoay làm sao ôm được mỹ nhân về nhà, mỹ nhân lại nguyện ý trao thân cho hắn.

“Anh không có não à?” Lâm Tự ném cho hắn một câu, sắc mặt xanh mét quay lưng đi vào nhà.

Chung Nhất Thần bị dọa đờ cả người.

“Sao thế?” Hắn quay sang hỏi em trai : “ Ban nãy Tiểu Tự đâu có thái độ này đâu.”

“…..” Chung Thành Lâm bó tay không còn lời nào để nói.

“Anh vừa đập như thế, giờ có thấy choáng không?” Lâm Hưởng hỏi.

Chung Nhất Thần cảm động, không ngờ Lâm Hưởng lại quan tâm hắn đến vậy. Hắn lắc đầu : “ Tôi ổn lắm, cậu không cần lo ——Á—–“

Lâm Hưởng hung hăng đạp mạnh vào đầu gối hắn, sau đó xoay người vào nhà.

“Mẹ nó…” Chung Nhất Thần ôm gối kêu oan : “ Thành Lâm, cậu ta đánh anh, chú cũng nhìn thấy mà.”

Chung Thành Lâm thở dài.

“Hu hu hu, Thành Lâm, chú phải báo thù cho anh.” Chung Nhất Thần ôm tay áo em trai làm nũng.

Chung Thành Lâm nhẹ nhàng để lại hai chữ : “ Đáng đời” . Sau đó bỏ mặc ông anh trai bị đả thương nghiêm trọng ngoài sân, còn mình quay người đi vào nhà theo tiếng gọi tình yêu.

Chung Nhất Thần lặng người đứng trong gió.

Từ ngày hôm đó trở đi, Lâm Tự không thèm để ý tới Chung Nhất Thần nữa.

Quả thực là kiếm củi ba năm đốt một giờ. Tuy tai nạn kia chỉ là ngoài ý muốn, nhưng Chung Nhất Thần giờ có hối hận cũng chẳng kịp.

Hắn lo lắng đến mức nóng cả trong người, miệng nổi một đống nhiệt. Cuối cùng Lâm Hưởng thấy hắn đáng thương liền bố thí chút lòng tốt dạy hắn cách làm lành – viết bản kiểm điểm dài một vạn chữ cam đoan rằng từ nay về sau tuyệt đối không bao giờ làm chuyện dại dột nữa.

Vì thế cái vị tổng giám đốc ngày thường dùng máy tính chỉ để làm ba cái trò vô bổ nay lại ngoan ngoãn ngồi trước bàn làm việc viết một bức thư tay kiểm điểm bản thân, thành kính tới nỗi chỉ còn thiếu nước trước khi viết tắm gội chay sạch, tẩy rửa đầu bút để phủi đi khói bụi cõi trần.

Gần đây gánh nặng trên vai Chung Thành Lâm được giảm bớt khá nhiều.

Tuy Chung Nhất Thần không phải người kiên nhẫn nhưng chuyện gì đã hứa với Lâm Tự chắc chắn hắn sẽ làm được, ngoan ngoãn chia sẻ công việc với em trai. Tuy bình thường hắn không chịu làm việc đàng hoàng, nhưng một khi đã nghiêm túc thì với IQ 140+ và sự nhạy bén trên thương trường thấm nhuần vào dòng máu Chung gia thì chuyện gì có thể làm khó hắn chứ.

Lâm Hưởng cũng cao hứng, người đàn ông của mình không còn bận rộn như trước, em rể cũng bắt đầu cầu tiến hơn, tốt quá rồi.

Buổi tối sau giờ làm, Lâm Hưởng và Chung Thành Lâm đột nhiên muốn đi Mị Dạ chơi.

Mị Dạ là gay bar khá nổi tiếng, cũng là nơi những gay còn độc thân tụ tập lại, cũng không ít cặp tới đây thể hiện tình cảm cho quần chúng xem. Thậm chí còn có cả 3P, 4P , NP, mặc dù đây không phải lần đầu nhìn thấy mấy người có sở thích quan hệ như vậy nhưng cái hành vi lạm giao này vẫn khiến Lâm Hưởng cảm thấy hơi tởm.

Hai người vừa vào cửa, Lâm Hưởng đã cảm thấy không khí bên trong hôm nay có gì là lạ.

Gọi cho mình một ly rượu, tựa vào quầy bar quét mắt nhìn xung quanh, rốt cuộc Lâm Hưởng cũng phát hiện ra điều bất thường.

Cái đám 0 yêu nghiệt hàng ngày thích nhất là chạy khắp nơi quyến rũ người khác hôm nay lại ngoan ngoãn tụ lại một chỗ, ở giữa là một người đàn ông. Ánh đèn quá mờ, Lâm Hưởng không thấy rõ bộ dạng người kia, chỉ cảm thấy từ người đàn ông đó phát ra khí thế rất mạnh mẽ.

Sau đó chợt nghe tiếng phục vụ nói .

“Chung tiên sinh, dạo này ngài không đến, ông chủ chúng tôi đã trở lại ngài đã biết chưa ạ?”

Chung Thành Lâm sớm cũng đã để ý tới bên kia, nghe thế thì gật đầu : “ Trừ cậu ta ra, hiếm có ai đủ khả năng khiến nhiều người vây quanh như vậy.”

“Hai người quen nhau?” Lâm Hưởng hỏi xong mới nhớ ra lần đầu gặp nhau, Chung Nhất Thần từng nói hai anh em họ là bạn với ông chủ quán này.

(Cho bạn nào quên =))) Các bạn còn nhớ vụ Trương Chí bị anh Lâm nhà mình đánh, đòi mách chủ quán thì chủ quán là bạn của anh Lâm á =)))

Chung Thành Lâm gật gật đầu.

“Sao không qua chào hỏi một câu?”

“Để lần khác đi.” Chung Thành Lâm xoay người sang chỗ khác, không nhìn về phía đó nữa.

Có điều khi Lâm Hưởng nhìn lướt qua hướng đó, người nọ dường như cũng đang nhìn lại đây, trong khoảnh khắc ngọn đèn chiếu sáng gương mặt người nọ, Lâm Hưởng không khỏi khiếp sợ.

Cho tới bây giờ, cậu chưa gặp ai có vẻ ngoài yêu nghiệt như vậy…

Nếu là bạn với Chung Thành Lâm hẳn tuổi không còn trẻ nhưng nhìn người đó trông chẳng khác nào vừa qua 20.

Trông gã không có vẻ gì non nớt, cả người đều tỏa ra khí thế thành thục nhưng thoạt nhìn lại rất trẻ. Tóc dài tới đầu vai, ánh mắt nhỏ dài toát lên khí thế kiêu ngạo, cuồng vọng. Loại ánh mắt này giống như không đặt bất kì ai vào mắt, thế giới trong mắt gã chỉ có những kẻ xứng đáng mới có thể tồn tại.

Quả không hổ là bạn của Chung Thành Lâm.

Lâm Hưởng cảm thán một chút, xoay ghế quay đi nhận ly rượu từ tay phục vụ.

/73

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status