Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 93: Thiên Niên Ngọc Đô.

/1328


Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen.com

Sau khi có được Ngọc Quan Âm, Lý Dương cố ý gọi cho Hà lão một cú điện thoại để cảm ơn, loại Phỉ Thúy cao cấp này phải giao cho những nhà điêu khắc tài ba mới là hoàn mỹ nhất.

Thời gian cứ trôi, không khí năm mới càng ngày càng phai nhạt, tháng giêng qua đi Minh Dương đã hồi phục lại dáng vẻ như bình thường.

Lý Dương đã ngồi vững trên ghế trợ lý giám đốc, kỳ thực lương ở vị trí này thì không thể bằng thu nhập anh có được từ việc đổ thạch, nhưng anh không muốn mình trở thành một dân cá cược nên vị trí này anh rất quý trọng.

Mùng một tháng hai âm lịch, Tư Mã Lâm đích thân gọi điện cho Lý Dương, buổi chiều họ hẹn nhau tới Nam Dương, tham gia cuộc họp lớn của hiệp hội Ngọc Thạch trong tỉnh tổ chức một năm một lần, đây cũng là cuộc tu họp lớn của những người yêu thích Ngọc Thạch trong tỉnh.

Biết được Lý Dương định đi Nam Dương, Ngô Hiểu Lỵ liền bám lấy Lý Dương, không còn cách nào khác cuối cùng hai người đành phải xin nghỉ để đi Nam Dương mấy ngày, mấy ngày này đành để Trương Ưng vất vả một chút.

Ngoài hai người ra còn có thêm Lưu Cương, Lý Dương lái xe, Ngô Hiểu Lỵ cướp lấy chỗ ngồi cạnh lái xe hơn một tháng nay của Lưu Cương, hắn đành phải ngồi ghế sau, nhưng may là phía sau rộng rãi nên nằm dễ chịu hơn ngồi.

Hiệp hội Ngọc Thạch Minh Dương lần này tổng cộng có mười sáu người, số lượng đông nhất từ trước tới giờ, công lao chủ yếu vẫn là Lý Dương, có mặt ngôi sao may mắn Lý Dương nên ai cũng muốn đi để kiếm may mắn, có mặt cả Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt làm cho bọn Trương Vĩ đều vô cùng đố kỵ.

Khi ba người bọn Lý Dương đến bãi đỗ xe khu thành Cổ, Trương Vĩ, Cố lão, Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt và Vương Hạo Dân mấy hội viên hiệp hội Ngọc Thạch chân chính đã đến rồi, những người khác Lý Dương cũng từng đọ rượu qua nên không hề lạ lẫm.

Mười sáu người thêm Ngô Hiểu Lỵ và Lưu Cương là mười tám, một con số đẹp, Trương Vĩ đã đặt khách sạn trước, mọi người cùng nhau tới Nam Dương.

Mười tám người lái sáu chiếc xe, Volvo của Lý Dương và Badao của Tư Mã Lâm một trước một sau nhìn trông rất khí thế, chậm rãi thẳng hướng Nam Dương đi.

Nam Dương ở Dự Tây Nam là thành phố trung tâm của Dự Tây Nam, cách Minh Dương hơn 300 km, toàn đường cao, đoàn xe khoảng buổi chiều tới là vừa.

So với Minh Dương thành phố nông nghiệp thì khoa học kỹ thuật ở Nam Dương phát triển hơn một chút, năm ngoái Nam Dương được nhà nước chứng nhận là khu kinh tế kỹ thuật mới cao cấp, vì sự phát triển kinh tế của Nam Dương đã có những đóng góp không ít.

Ngoài ra, Nam Dương còn là một thành phố du lịch, Nam Dương có nhiều tên gọi khác nữa, Nam Đô Đế Hương, Ngũ Thánh Cố Lý, Thiên Niên Ngọc Đô đều là chỉ địa danh này. Chỉ từ những cái tên này cũng có thể biết tài nguyên du lịch của Nam Dương vô cùng phong phú.

Nam Dương có lịch sử rất lâu đời, cách đây 500 nghìn năm đã có người vượn sống ở đây, lịch sử lâu đời làm cho Nam Dương có không ít nhưng danh nhân lịch sử, hoàng đế Lưu Tú thời Đông Hán khai quốc, danh tướng Hoàng Trung thời Tam Quốc đều là người Nam Dương, nhưng nổi tiếng nhất, làm người Nam Dương tự hào vẫn là ngũ thánh.

Ngũ thánh bao gồm: Khoa Thánh( ông thánh về khoa học) 'Trương Hành', Y Thánh( ông thánh về y học) 'Trương Trọng Cảnh', Thương Thánh( ông thánh về kinh tế) 'Phạm Lãi', Trí Thánh( ông thánh về trí thức 'Gia Cát Lượng', và Mưu Thánh( ông thánh về mưu kế) 'Khương Tử Nha', có được những vị thánh nổi tiếng kim cổ này thành phố Nam Dương cũng lưu giữ lại được hơi thở văn hóa cổ một cách đậm nét.

Tuy nhiên người Nam Dương tự hào nhất vẫn là ngọc Nam Dương, mấy ngàn năm qua Nam Dương Ngọc trường thịnh không suy, ngọc Nam Dương còn được xếp vào một trong bốn loại ngọc nổi tiếng của Trung Quốc.

Gần đây có người đồn rằng Hòa Thị Bích tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử kỳ thực là ngọc Nam Dương, chỉ là chưa qua chứng nhận kiểm tra nên hiện tại chỉ là lưu truyền mà thôi, tuy nhiên rất nhiều tin tức liên quan đến Hòa Thị Bích thể hiện nó có quan hệ mật thiết với Nam Dương.

Ở Nam Dương ngành sản xuất Ngọc Thạch là một trong những ngành sản xuất quan trọng nhất, ngành này nuôi sống một số lượng lớn lao động, người đến Nam Dương du lịch có thể không đi đền ngũ thánh trước mà sẽ tham quan ngọc Nam Dương trước và sẽ mua một loạt mang về.

Khi bọn Lý Dương tới Nam Dương thì trời cũng đã tối may mà Trương Vỹ đã sắp xếp trước hết rồi, mọi người xuống xe liền ăn cơm nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần cho cuộc tụ họp Ngọc Thạch Nam Dương ngày mai.

Ăn cơm xong, Lý Dương lẻn tới phòng của Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt, sinh hoạt tập thể ai cũng không thoải mái, đều là tiêu chuẩn hai người một phòng ngoại trừ phòng Ngô Hiểu Lỵ.

-Cậu làm gì mà tới đây giờ này có phải hồi hộp đến độ không ngủ được?

Tư Mã Lâm cười hỏi Lý Dương, lần đầu tiên tham gia cuộc họp này nên tâm trạng rất hồi hộp, nhưng vẻ mặt Lý Dương vẫn tỏ ra bình thường không một chút kích động.

-Không, tôi chỉ muốn nói chuyện một chút, tôi vẫn chưa biết gì về cuộc họp lần này. Sang nghe các anh nói chuyện một chút để biết ngày mai chú ý những gì.

Lý Dương lắc đầu cười khẽ, hắn như người đi lấy kinh vậy, Trương Vĩ chỉ nói với hắn nhất định phải tham gia hoạt động này chứ không hề nói quá trình cụ thể của nó.

-Kỳ thật cũng không có gì, ngày mai là họp, quản lý, hội trưởng các nơi đều có mặt, hội nghị này không có ý nghĩa gì, không đi cũng được, ngày mai tôi đưa anh đi dạo để lão Trương và lão Vương đi là được rồi.

Tư Mã Lâm thay dép lê, cùng Lý Dương ngồi trên ghế sofa cười cười nói nói.

-Đơn giản như vậy à?

Lý Dương có chút ngạc nhiên, ngày đầu tiên là họp mà sao có cảm giác không giống như là một cuộc họp long trọng.

-Đơn giản như vậy, Hiệp hội Ngọc Thạch thuộc Trung Bảo Hiệp, hoạt động này lúc đầu là do dân tổ chức, cách đây vài năm phía chính phủ mới bắt đầu tham dự, việc tham dự này có một chút thay đổi, nhưng có rất nhiều địa phương vẫn áp dụng, chỉ có thể chấp nhận. Ngày đầu tiên họp kỳ thực là lãng phí thời gian, cho nên chúng ta chỉ nghỉ một ngày, cho dù có chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng không ảnh hưởng gì tới phần quan trọng về sau.

Tư Mã Lâm cười gật gật đầu, bất kỳ cơ cấu nhân dân nào dưới sự quản lý của chính phủ đều sẽ biến đổi, ví dụ như tác hiệp, túc hiệp, Hiệp hội Ngọc Thạch cũng được xem như vậy khó tránh bị ảnh hưởng.

-Sau đó là gì?

Lý Dương hỏi.

Đợi đến ngày thứ hai đọ các công trình điêu khắc, đây chủ yếu là các công trình của người Nam Dương, cũng là có chút thiên vị để giữ thể diện cho họ, nhưng nói thật cũng có không ít các nhà điêu khắc tài ba, sản phẩm của họ cũng không tồi, may mắn còn có thể mở mày mở mặt.

-Mua được ngọc tốt cần có vận may?

Lý Dương nhíu mày một cái, loại ngọc này công khai không giống cá cược, thứ như vậy bình thường thì báo giá một cách công khai.

-Đương nhiên phải có may mắn, trong hoạt động này, chúng ta coi công trình điêu khắc có vị trí hàng đầu, đội chủ nhà sẽ cảm kích bọn ta lắm, cho nên toàn bộ số Ngọc Thạch được điêu khắc tốt ở đây được bán ra với giá gốc, nếu nhanh tay có thể mua được cái đẹp nhất thế không phải may mắn sao?

Người đang nói là Trịnh Khải Đạt, anh vừa nói xong thì Tư Mã Lâm lập tức nói thêm vào:

-Ngọc Thạch được điêu khắc tốt không thể biết được ngay, phải đợi ra thị trường một thời gian mới tiếp tục bình xét, tiêu chuẩn đánh giá một công trình điêu khắc tốt nhất là giá cả cao nhất, anh mua nó với giá gốc chẳng phải là kiếm lời sao?

-Hoá ra là như vậy, hiểu rồi!

Lý Dương gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ những người bạn Nam Dương thật phúc hậu, điều này giống như đã tặng những người nào tham gia hoạt động đến trước một món quà lớn, nhưng nghĩ lại mấy ngày này tất cả những người hiệp hội Ngọc Thạch Hà Nam ở đây tham gia hoạt động cũng mang lại cho họ không ít lợi ích, làm một chút điều tốt sẽ tăng thêm tinh thần cho mọi người.

-Còn nữa, không phải ai cũng có thể mua được, chỉ tiêu mỗi địa phương không giống nhau, những người không thuộc diện chỉ tiêu đều không mua được, mỗi người trong diện chỉ tiêu chỉ được mua một chiếc, nếu ai không tham gia hiệp hội Ngọc Thạch thì không thể có ưu tiên này.

Trịnh Khải Đạt từ trên giường trèo xuống cười tủm tỉm nói với Lý Dương.

-A, ta còn muốn quay lại mua mấy cái nữa, xem ra không còn hi vọng rồi!

Lý Dương hơi sửng sốt, bất chợt lộ ra nụ cười có chút khổ, Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt liền cười ha ha lên.

Người Lý Dương lo không phải là bản thân mà là Ngô Hiểu Lỵ, Ngô Hiểu Lỵ không phải là thành viên của hiệp hội Ngọc Thạch, đương nhiên cô chỉ có thể đứng nhìn chứ không thể tham gia, nếu để cô ấy biết thì không biết sẽ ầm ĩ như thế nào. Lưu Cương cũng không là thành viên của hiệp hội Ngọc Thạch nhưng với tính cách của Lưu Cương thì Lý Dương không lo.

Tư Mã Lâm uống ngụm nước rồi nói tiếp:

-Ngày thứ ba tiếp tục đọ ngọc, kỳ thực đều là cuộc đọ giữa các hội trưởng, năm nay xem ra không có gì mới, những tác phẩm Ngọc Thạch xuất hiện càng tốt càng khó phân biệt thì càng cao!

-Ở đây giá cả là nhân tố trọng yếu, hội viên bình thường không thể có được những Ngọc đẹp cho nên đa phần là những quản lý hội trưởng chia nhau!

Tư Mã Lâm lại thêm một câu, Lý Dương chắc hiểu rồi, kỳ thực ngày thứ ba đọ ngọc mới là hay nhất, tác phẩm Ngọc Thạch chất lượng càng tốt, khó có được thì giá trị nhất định cao.

Nghĩ đến đây Lý Dương sờ lên cổ, miếng thủy tinh Trùng đế vương lục Ngọc Quan Âm mà anh đang giữ về mặt chất lượng thì không có sản phẩm nào sánh được, có thể đứng đầu cho vị trí quán quân lần này, tuy nhiên cho dù như vậy nhưng nếu Lý Dương đưa ra sản phẩm này thì cũng sẽ có nhiều người cảm thấy sốc.

-Đến ngày thứ tư, mới thực sự là phần quan trọng, cuộc đọ vào ngày thứ tư chính là đổ thạch.

Nói đến phần quan trọng Tư Mã Lâm hứng thú hẳn lên, nói:

-Ngày thứ tư là ngày mà thị trường đổ thạch Nam Dương trở nên nóng nhất. Tham gia trận đổ thạch này không chỉ có thành viên của hiệp hội Ngọc Thạch mà các địa phương trên toàn quốc chỉ cần có người yêu thích đổ thạch đều có thể tham gia, ngoài đội Hà Nam có rất nhiều người của chúng tôi còn có đội Sơn Đông, An Huy, Hồ Bắc, Thiểm Tây, Hà Bắc đều có người tham gia, đến lúc đó Nam Dương sẽ biến thành một thiên đường đổ thạch.

-Tư Mã nói đúng, cậu chưa từng tham gia qua nên chưa thể tưởng tượng được cảnh tượng náo nhiệt của ngày hôm đó, chợ nhỏ Trịnh Châu lần trước căn bản không thể sánh được.

Trịnh Khải Đạt hưng phấn nói một câu, Trịnh Khải Đạt bình thường không hứng thú với đổ thạch lắm nhưng lúc này lại thấy vô cùng thích thú, hơn nữa lần này có cả Lý Dương nên Trịnh Khải Đạt rất tin tưởng vào vụ đổ thạch lần này.

Tư Mã Lâm gật đầu nói:

-Đúng, bắt đầu từ ngày thứ tư đến ngày thứ mười kết thúc, thời gian một tuần này đều là đổ thạch, người ở hiệp hội Ngọc Thạch tiếp tục đổ, người bên ngoài cũng tiếp tục đổ,anh không thể tưởng tượng được sự náo nhiệt của ngày hôm đó!

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ


/1328

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status