Vô Hạn Khủng Bố

Chương 26: Lam, ngày, đêm cùng bắt đầu trận chiến cuối cùng!

/308


Sau khi thương nghị thỏa đáng, mọi người cũng không chần chừ tự thu thập đồ đạc rồi rời khỏi phòng, sau đó bắt đầu đi về phía quảng trường.

Giờ phút này đang là lúc hoàng hôn, trên quảng trường cũng khá tấp nập, sáu người tìm một chỗ ghế trống rồi ngồi xuống. Tiếp theo Zero cùng Triệu Anh Không không nói câu nào, chạy đi quan sát địa hình, bốn người còn lại thì nhìn quanh bốn phía đề phòng.

Theo sắc trời dần dần tối đi, lượng người trên quảng trường cũng bắt đầu giảm bớt. Đến khi xung quanh chỉ còn thưa thớt vài người, Zero và Triệu Anh Không rốt cuộc cũng từ trong bóng tối trở về.

Trịnh Xá vừa cười vừa nói:

- Vất vả rồi, đã dò xét kĩ càng hoàn cảnh xung quanh chưa? Không bị tấn công chứ?

Zero lẳng lặng gật đầu, Triệu Anh Không thản nhiên nói:

- Hộ thân phù không có bất cứ khác thường gì, hoàn cảnh xung quanh cũng đã dò xét gần hết. Phía tây là mấy tòa nhà trung tâm thương mại, trên tầng thượng rất thích hợp để bắn tỉa, ba phía còn lại là quốc lộ trống trải. Nếu như sau khi tiêu diệt chú oán chủ thể, do tiếng súng của chúng ta dẫn dắt cảnh sát tới mà nói, phương hướng chạy trốn sẽ là phía đông. Nơi đó có một cửa ống cống… Còn lại thì tạm thời chưa rõ, nếu như muốn hoàn toàn dò xét tình huống bốn phía thì đại khái phải cần thời gian một hai ngày.

Trịnh Xá vừa cười vừa nói:

- Không, như vậy là đủ rồi, chúng ta chỉ sợ chú oán mà thôi, sau khi có thể tiêu diệt chủ thể chú oán, nếu gặp cảnh sát chúng ta trực tiếp đầu hàng càng tốt. Sau khi thời gian bảy ngày kết thúc, chúng ta sẽ trực tiếp trở về Chủ Thần không gian, cho nên chỉ cần tiêu diệt chủ thể chú oán thì chúng ta căn bản không cần phải sợ hãi trốn tránh cảnh sát.

Lúc này trên quảng trường chỉ còn lác đác người đi lại, sáu người Trịnh Xá ngồi cùng một chỗ quay lưng về nhau trông rất ám muội. Đã có vài đội cảnh sát tuần tra lảng vảng qua chỗ bọn họ, nhưng mà chẳng có ai quy định là ban đêm không được ngồi trên quảng trường. Cho nên đám cảnh sát tuần tra này cũng không thể can thiệp gì được, chỉ có ánh mắt không ngừng quét qua chỗ bọn họ.

- Ta sẽ đặt hai tấm hộ thân phù ở giữa chỗ chúng ta, mỗi lần hai người gác đêm, chỉ cần phát hiện hộ thân phù bị cháy thì phải đánh thức những người khác dậy. Mọi người nếu như không có ý kiến gì thì sẽ do ta phân công gác đêm được chứ.

Đợi đến khoảng mười hai giờ đêm, bộ dạng mọi người đều có chút buồn ngủ, dù sao mấy ngày qua mọi người đều sống trong sự lo lắng đề phòng, ngoại trừ buổi tối hôm lấy được kinh phật ra thì ai mà dám an tâm đi ngủ chứ? Dù Trịnh Xá không nói ra đề nghị này, khẳng định là sau đó mọi người cũng sẽ cùng nhau thương lượng quyết định.

- Như vậy Zero cùng Triệu Anh Không một tổ, Trương Kiệt cùng Tề Đằng Nhất một tổ, ta cùng Chiêm Lam một tổ. Đầu tiên do tổ của Trương Kiệt và Tề Đằng Nhất gác trước, sau đó lượt thứ hai đến tổ của ta và Chiêm Lam, lượt thứ ba thì giao cho tổ Zero và Triệu Anh Không hai người các ngươi. Mỗi tổ gác ba tiếng đồng hồ, tất cả mọi người không có vấn đề gì chứ?

Trịnh Xá lần này phân tổ là cũng có tâm cơ, mỗi một tân nhân đều được ghép với một tư thâm giả. Với thân thủ của Trương Kiệt đối phó với Tề Đằng Nhất tự nhiên là không thành vấn đề. Mà Zero so với Triệu Anh Không mặc dù thực lực kém hơn một chút nhưng hắn là người đủ cơ cảnh, nếu Triệu Anh Không có điểm nào khác thường thì hắn khẳng định sẽ lập tức đánh thức mọi người. Như vậy chắc cũng sẽ không lại xuất hiện chuyện như khi mất kinh phật.

Thời gian ba tiếng chớp mắt cái đã hết, đặc biệt là khi mọi người cực kì buồn ngủ, phảng phất như vừa mới nằm xuống đã bị người khác đánh thức rồi. Cũng may ý chí lực của Trịnh Xá xem như kinh người, hắn dùng lực vỗ vỗ lên mặt rồi dần dần tỉnh táo lại, đáng tiếc cô bé Chiêm Lam này lại không có ý chí lực được như vậy. Cô gái này mơ hồ cố gắng mở mắt ra, nhưng vì quá buồn ngủ, mí mắt như nặng cả ngàn cân vậy, bộ dạng của Chiêm Lam lúc này trông cực kì đáng thương.

- Chiêm Lam, ngươi ngủ tiếp đi, để ta gác xung quanh là được rồi. Kỳ thật cũng chỉ cần chú ý rốt cuộc hộ thân phù có cháy hay không thôi, một người là đủ trông chừng rồi.

Trịnh Xá cười ôn nhu nói.

Chiêm Lam hai mắt mơ màng khẽ lắc lắc đầu nói:

- Không cần, ngươi cùng ta tán gẫu đi, nói chuyện thì ta sẽ dần tỉnh táo lại.

- Vậy nói chuyện cũng tốt…

Trịnh Xá nghĩ nghĩ một lúc, cười khổ nói:

- Nhưng mà nên nói cái gì? Ta kể chuyện cười cho ngươi vậy: có một con gấu Bắc cực rất nhàm chán, nó bắt đầu nhổ lông của chính mình, sau đó khi lông đã bị nhổ sạch …

- Không cần không cần, không cần kể chuyện cười cho ta nữa. Người từ lúc bắt đầu đã kể chuyện cười ghê rợn, mấy chuyện cười kiểu này chẳng hay ho chút nào…

Chiêm Lam không ngờ lắc lắc mạnh đầu, tiếp đó nàng ngồi xuống bên cạnh Trịnh Xá rồi chầm chậm ngả vào lòng hắn.

Trịnh Xá cứng đờ cả người, hắn không dám cử động tý nào, nói:

- Vậy được rồi, không kể chuyện cười ghê rợn nữa … Vậy nói một chút về tình huống hiện tại của chúng ta nhé. Ngươi có cảm thấy ta rất ngu ngốc hay không? Coi bản thân phảng phất như cứu thế chủ, kỳ thật ngay cả tính mạng của chính mình còn chưa bảo đảm được, thế lại vọng tưởng đi cứu vớt cài này cứu vớt cái kia. Vì đám tân nhân này, thiếu chút nữa đã hại đến mọi người trong doàn đội, không, là đã hại rồi, nếu như không phải ta thì nói không chừng cuốn kinh phật kia…

- Nếu như không phải là ngươi, nói không chừng chúng ta căn bản đã không đi tìm kinh phật.

Chiêm Lam mặc dù ánh mắt vẫn có còn chút mông lung, nhưng mà thật sự đã bắt đầu có chút tỉnh táo lại, nàng vẫn dựa vào lòng Trịnh Xá, thì thào nói.

- Người khác nghĩ thế nào ta không biết, nhưng mà ở theo bên cạnh ngươi sẽ cảm thấy rất an toàn … Trong thế giới hiện thực đã gặp qua quá nhiều chuyện như vậy, lúc nhìn người khác bị thương thì lạnh lùng bàng quan, đến khi chính mình bị thương lại kêu người xung quanh là lạnh lùng… Trong thế giới luân hồi phim kinh dị đầy tử vong này, vốn ai cũng không chịu tin ai, tất cả mọi người đều hoài nghi đối phương thậm chí là công kích lẫn nhau. Nhưng mà năm người chúng ta là thật lòng đi theo ngươi, mặc dù không nói ra nhưng chúng ta đều tin tưởng khi năm người chúng ta gặp nguy hiểm, ngươi nhất định sẽ dùng toàn lực cứu giúp chúng ta. Cho nên đội ngũ này mới có thể tồn tại a.

Trịnh Xá cười khổ, hắn khẽ lắc đầu, nói:

- Ta không có cao thượng như ngươi nói đâu, ta chỉ hi vọng tập hợp được lực lượng mọi người, để có thể sống sót trong cái thế giới phim kinh dị này thôi … So với sự lương thiện ngu xuẩn của ta, kỳ thật cách làm của Sở Hiên mới thật sự có hiệu quả. Ít nhất hắn sẽ dẫn dắt đại bộ phận mọi người sống sót, còn ta có thể sẽ dẫn mọi người xuống vực sâu, có phải vậy không?

Chiêm Lam cũng nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Không biết tại sao, ta rốt cuộc vẫn cảm thấy Sở Hiên là một người rất đáng thương. Mặc dù không biết tại sao ta lại có cảm giác như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của hắn cũng đều cảm thấy bộ dạng hắn tựa hồ rất mệt mỏi… Không nói tới hắn nữa, sự thiện lương của ngươi không phải là ngu xuẩn đâu, cái tâm thiện lương đó đã tập hợp chúng ta vào trong đội ngũ này. Chỉ cần sau này khi lựa chọn tân nhân thì phải cẩn thận hơn là được, phần thiện lương kia xin ngươi nhất định giữ lấy nó … Nếu như ta hoặc thành viên khác lâm vào tuyệt cảnh, ngươi sẽ đến cứu ta chứ?

Trịnh Xá gật đầu chắc chắn nói:

- Ân, nhất định sẽ đến cứu … Ta đã nói sẽ không bỏ rơi bất cứ ai đã được thùa nhận là thành viên trong đội. Nếu như hắn tự vì mình mà gặp nguy hiểm thì ta sẽ cố gắng bảo toàn đại bộ phận mọi người trong đội. Nếu như là vì cả đội mà hắn lâm vào nguy hiểm, khi đó dù là chỉ còn mình ta cũng được, ta nhất định sẽ đi cứu hắn!

- Thật không? Ngươi thật đúng là …

Chiêm Lam đột nhiên tựa vào lồng ngực Trịnh Xá khóc thút thít, nàng càng khóc càng thương tâm, thì thào nói:

- Tại sao ngươi giống hắn như vậy? Ngươi, tên ngốc này, ngu ngốc, đần độn, tại sao phải làm bộ người tốt kiến nghĩa dũng vi như thế a … Tại sao a? Sẽ chẳng ai nhớ tới ngươi, mấy năm sau ta cũng sẽ quên bóng hình của ngươi, quên mùi mồ hôi trên người ngươi … Ta cũng sẽ quên ngươi..hu hu… Ngươi, cái đồ ngu ngốc này, tại sao lại là người tốt a …?

Trịnh Xá không dám nhúc nhích chút nào, hắn cứ ngồi im cả người cứng ngắc yên lặng như vậy, không bao lâu, trước ngực đã bị nước mắt của Chiêm Lam làm ướt đẫm một mảng lớn, không những thế Chiêm Lam còn gắt gao ôm chặt lấy eo của hắn, làm cho hắn không có đường thoát nữa.

Cũng không biết bao lâu, sau khi tiếng khóc của Chiêm Lam dần nhỏ đi, Trịnh Xá mới chậm rãi nói:

- Nếu như muốn nói thì cứ nói đi, ta sẽ yên lặng lắng nghe...

Chiêm Lam lại chỉ dùng sức lắc đầu, mặc dù tiếng khóc của nàng đã ngừng, nhưng vẫn ôm chặt lấy Trịnh Xá như cũ không chịu buông ra, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể tìm được một chút an toàn. Cứ tiếp tục như vậy không biết quá bao lâu cho đến tận khi hai người phía sau truyền đến một tiếng ho nhẹ, Chiêm Lam mới giật mình buông tay ra cúi gằm mặt nằm xuống một bên ghế, cả quá trình nàng căn bản không dám liếc nhìn xung quanh một cái.

Bên kia Zero và Triệu Anh Không đã tỉnh lại, hai người đều lẳng lặng nhìn Trịnh Xá, dưới ánh mắt như vậy mặt hắn cũng đỏ bừng lên, hắn cười khan vài tiếng rồi cũng tùy tiện nằm xuống một góc, trong đầu văng vẳng tiếng khóc của Chiêm Lam, còn có trên ngực hắn vẫn ướt đẫm nước mắt.

Thời gian trôi qua thật nhanh, cả một đêm yên tĩnh, ngày thứ hai mọi ngươi về cơ bản đều cùng nhau hành động, tùy tiện tìm một quán cơm ăn uống một chút rồi vào một khách sạn gần đó tắm rửa, sau đó mọi người quay lại quảng trường tiếp tục cố thủ. Lúc màn đêm buông xuống lại phân tổ gác đêm, ngay khi Trịnh Xá cùng Chiêm Lam bắt đầu nhiệm vụ canh gác thì tiểu nữ nhân này lập tức không nói tiếng nào đi tới ngồi bên cạnh Trịnh Xá, hai tay gắt gao ôm chặt lấy hắn, khiến cho Trịnh Xá chỉ có thể chôn chân tại đó không ngừng cười khổ.

Thời gian lại nhanh chóng trôi qua … đảo mắt đã đến hoàng hôn ngày thứ bảy, chỉ cần kiên trì thêm bảy tám tiếng nữa là mọi người có thể thoát khỏi thế giới chú oán kinh khủng này mà trở về Chủ Thần không gian. Mặc dù chưa giết được chủ thể chú oán thật có chút tiếc nuối, nhưng mà so ra thì việc mọi người có thể bình an sống sót đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

Lúc hoàng hôn, người đi lại trên quảng trường vẫn còn tấp nập, cả đội trải qua mấy ngày liên tục thức đêm cố thủ này, trên thực tế bọn họ đã sức cùng lực kiệt. Cho nên tuy lúc này mới chỉ là hoàng hôn nhưng mọi người đã phân tổ canh gác bắt đầu nghỉ ngơi.

Khi Trịnh Xá đang ngủ say thì đột nhiên bị người khác đánh thức, trong khi hắn còn đang mơ màng chưa tỉnh hẳn thì giọng nói của Trương Kiệt đã truyền tới khẩn trương:

- Trịnh Xá! Không thấy Chiêm Lam đâu nữa!

Không thấy cái gì cơ?

Trịnh Xá đột nhiên nhảy dựng dậy lớn tiếng hỏi:

- Không thấy Chiêm Lam nữa? Cô ấy không phải đang ngủ ở chỗ này sao? Sao lại có thể đột nhiên không thấy? Hộ thân phù đâu? Bị cháy chưa?

Zero cùng Triệu Anh Không cũng đều bị đánh thức dậy, Trương Kiệt vội nói:

- Ta và Tề Đằng Nhất ngay cả ngủ gật cũng không dám, vẫn tập trung tinh thần cảnh giới bốn phía, kể cả hai tấm hộ thân phù cũng đều nguyên vẹn, vừa rồi người qua lại so với bây giờ còn nhiều hơn, có phải cô ấy rời đi cùng đám người đi đường đó hay không?

Trịnh Xá lúc này mới chú ý tới sắc trời đã chuyển thành màu đen, lúc này ước chừng là hơn tám giờ gần chín giờ, hắn đang muốn hỏi thêm mấy cấu đột nhiên máy liên lạc rung lên, hắn liền vội vàng mở nút liên lạc nói:

- Chiêm Lam phải không? Ngươi đang ở đâu? Đi đâu tại sao không nói với chúng ta một tiếng? Không biết mọi người đang lo lắng cho ngươi à ….. Chiêm Lam?

Trong máy liên lạc không ngừng truyền đến tiếng khóc của Chiêm Lam, nàng vừa khóc vừa nói:

- Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi đột nhiên tỉnh dậy, chỗ ta tỉnh dậy không ngờ lại là trong phòng chúng ta từng thuê ở khách sạn Dương Quang mấy hôm trước. Ta cũng không biết tại sao lại tới đây được, trước đó rõ ràng còn đang ngủ trên ghế mà … Ô, Trịnh Xá, bùa hộ thân của ta đang cháy, ta sợ lắm …

Trịnh Xá nghe thấy thế cả người chấn động, hộ thân phù đang cháy … điều này rõ ràng chính là …

- Zero, Triệu Anh Không các ngươi chạy lên trên mấy tòa nhà cao tầng tìm chỗ ngắm bắn, lát nữa dùng máy liên lạc trao đổi, nếu như ta không ra hiệu thì ngàn vạn lần không được bắn, lượt công kích tiếp theo của Quỷ Hồn sẽ hướng về phía người vừa đánh tan nó… Trương Kiệt, Tề Đằng Nhất các ngươi cố thủ ở đây, chốc nữa nếu Quỷ Hồn đuổi theo phía sau ta, vậy phiền các ngươi cung cấp hỏa lực hỗ trợ …

Trịnh Xá quyết đoán tắt máy liên lạc, sau đó vội vàng nói với bốn người mấy câu còn hắn thì chạy ra ngoài quảng trường.

Trương Kiệt vội lớn tiếng nói với theo:

- Trịnh Xá! Ngươi đi đâu?

- Hoàn thành lời hứa! Còn nữa … bảo vệ đội của chúng ta!

Một đoàn đội có thể tồn tại chính là bởi vì lực lượng tổng hợp và lợi ích cộng đồng của nó, hai thứ này không thể thiếu một. Lợi ích cộng đồng trước mắt mọi người chính là tương trợ giúp đỡ nhau cùng sống sót, điểm này không thể nghi ngờ gì chính là lợi ích cộng đồng lớn nhất. Nhưng lực lượng tổng hợp của đoàn đội là vì hắn đề xuất tuyệt đối sẽ không bỏ rơi bất cứ người nào, mặc dù không có hứa hẹn… hắn cũng nhất định phải đi bất chấp sinh tử. Nếu không đội ngũ này sẽ không tồn tại được nữa, hơn nữa … hắn cũng sẽ vĩnh viễn sống trong cái bóng của Sở Hiên!

Từ quảng trường đến khách sạn Dương Quang cũng không xa, nhưng chạy bộ như thế này tốt xấu gì cũng phải mất khoảng vài phút đồng hồ. Tình hình càng khẩn cấp, suy nghĩ trong lòng Trịnh Xá càng dần trở nên rõ ràng. Vừa chạy đến ngoài quảng trường, đưa mắt nhìn quanh lại không có thấy một chiếc taxi nào, lúc này hắn cũng không chần chừ liền lao ra chắn ngang một chiếc xe đang chạy tới. Trước khi chiếc xe đụng phải hắn đã nhảy lên, cả người đập vào cửa kính.

Chủ chiếc xe này càng hoảng sợ, tự dưng từ bên đường lại có một người lao ra chặn đầu xe, hắn lập tức đạp phanh, nhưng chiếc xe vẫn trượt theo quán tính đâm vào người phía trước, tiếp theo cửa kính vang lên một tiếng vỡ giòn tan, chủ xe bị va đập vào đầu trực tiếp ngất đi.

Tố chất thân thể của Trịnh Xá cực mạnh, va chạm mãnh liệt như vậy cũng chỉ làm cho đầu hắn hơi choáng váng một chút, sau khi hít sâu vài hơi cả người liền tỉnh táo lại, hắn kéo chủ xe đã hôn mê ra ngoài, khẽ nói cảm ơn, đóng cửa lại rồi phóng thẳng về phía khách sạn Dương Quang.

- Chiêm Lam, bây giờ tình huống thế nào rồi? Không khóc nữa, nói cho ta biết tình huống hiện tại như thế nào rồi!

Trịnh Xá đạp ga điên cuồng, đồng thời quát lên trong máy liên lạc.

Chiêm Lam chậm rãi ngừng khóc, nàng thì thào nói:

- Vẫn chưa nhìn thấy Quỷ Hồn, hộ thân phù cháy cũng rất chậm nhưng mà cứ tới gần cửa phòng thì lại cháy nhanh, bây giờ ta chỉ còn bốn tấm hộ thân phù, cũng không dám tới gần chỗ đó nữa … Trịnh Xá, chỗ ngươi có tiếng gì vậy, ngươi đang chạy xe à?

- Không được! Ta không cho phép ngươi lại đây! Ô, xin ngươi đừng đến đây, chú oán sẽ giết chết ngươi … xin ngươi đừng đến đây, sẽ chẳng ai nhớ tới ngươi a, nếu ngươi chết người yêu của ngươi sẽ rất thương tâm … La Lệ sẽ chịu không biết bao nhiêu khổ sở.

Giọng nói của Chiêm Lam đột nhiên trở nên kích động, nàng gần như đang gào lên.

Trịnh Xá im lặng một chút, hắn đáp:

- Đây là đáp ứng lời hứa với ngươi … Ta cũng đáp ứng với La Lệ, vô luận như thế nào ta cũng sẽ không chết, vô luận thế nào cũng phải sống sót … Lời hứa đó ta nhất định phải tuân thủ, cho nên ta nhất định sẽ sống sót!

Chiếc xe hối hả chạy về phía khách sạn, tốc độ đã sớm vượt qua tốc độ cho phép chạy trên đường này, người qua đường xung quanh chỉ nghe thấy tiếng gió rít lên chiếc xe đã lướt cực nhanh qua bọn họ, còn xe cộ trên đường thì bị nó bỏ xa phía sau. Nguồn truyện:

/308

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status